Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 362: Điên cuồng trang bức

Chương 362: Điên cuồng trang bức


Nghe lời này, tất cả mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc.
“Vân Trung Hạc được bao nhiêu điểm?” Có người cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Không biết…” Giáo sư triết học đã chấm bài thi nói: “Ta vô cùng cố gắng, đại khái có thể trừ một điểm? Thật sự ta đã tận lực.”
Sau đó, giáo sư triết học này đưa bài thi của Vân Trung Hạc cho bốn giáo sư triết học khác.
Bọn họ không tin, thật sự là nói hươu nói vượn. Mặc dù triết học của Tân Đại Viêm đế quốc thiên hướng về chủ nghĩa duy vật, nhưng đáp án trong bài thi triết học có thể tương đối chủ quan, cũng tương đối duy tâm. Một số câu hỏi không có câu trả lời chính xác, vì vậy ta cũng không tin không thể trừ điểm
Tiếp theo, bốn giáo sư triết học căng não, cố gắng tìm chỗ để trừ điểm.
Kết quả là…
Thật sự không tìm được chỗ nào để trừ điểm. Bài thi 50 điểm, miễn cưỡng lắm mới trừ được 1 điểm.
Không thể nào trừ nhiều hơn được nữa, dù chỉ thêm một chút cũng đã có lỗi với lương tâm. Bài làm của Vân Trung Hạc còn ngưu bức hơn so với đáp án.
49 điểm bài thi triết học.
Tuy nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là mới bắt đầu.
Giáo sư chấm môn toán cũng đang chấm điểm bài thi của Vân Trung Hạc.
Sau khi kiểm tra lại nhiều lần, y khàn khàn nói: “Đề thi toán học năm nay rất dễ sao?”
Lập tức, tất cả mọi người quay lại nhìn y.
Đây là lời nói của con người sao? Đề thi toán năm nay đã khó đến cấp địa ngục đó.
Mười mấy giáo sư toán học, gần như vắt hết óc, bứt rứt lắm mới làm được bài thi này.
Ngươi còn nói dễ dàng? Đây là ngươi dự định chơi chết thí sinh à?
Sau đó, giáo sư toán học mở ra bài thi của Vân Trung Hạc, nói: “Triết học bên kia còn có thể miễn cưỡng trừ đi một điểm, còn bài thi toán này, ngay cả nửa điểm cũng không trừ được.”
Điểm tuyệt đối?
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Loại bài thi cấp địa ngục này vậy mà thật sự có thể đạt điểm tuyệt đối?
Vân Trung Hạc là người hay là quỷ vậy trời?
Ngay sao đó, giáo sư khoa học cũng mở ra bài thi của Vân Trung Hạc.
“Ta cũng là một trong những người ra đề thi này. Trung thực mà nói, dù ta tự trả lời cũng sẽ bị mất điểm. Nhưng đối với bài thi của Vân Trung Hạc, ta thậm chí không thể trừ đi nửa điểm.”
Bài thi khoa học cũng đạt điểm tối đa.
Đây… cũng quá kinh khủng rồi.
Sau khi chấm thi kết thúc, tổng điểm của Vân Trung Hạc là 199 điểm.
Mà số điểm cao nhất trong lịch sử ba trăm năm qua là 169. Vân Trung Hạc không chỉ phá vỡ kỷ lục mà còn nâng kỷ lục lên một mức không ai có thể sánh kịp.
Khoảng hai mươi giáo sư có mặt im lặng đến nghẹt thở.
Cái này… cái này… cái này sao có thể?
Rõ ràng Vân Trung Hạc đến từ thế giới phương đông lạc hậu và suy tàn, chưa bao giờ nhận được bất kỳ nền giáo dục tiên tiến nào.
“Hay… hay là lộ đề?” Có người hỏi.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía y, như thể họ đang nhìn một tên thiểu năng vậy.
Giả sử đề bị lộ thật thì Vân Trung Hạc đi đâu tìm đáp án? Trừ khi có người đưa đáp án cho hắn.
Mà quan trọng là từ ngày hôm qua, Vân Trung Hạc đã ở trong ký túc xá, một bước cũng không ra ngoài.
Ai có thể lộ đề cho hắn?
Sau đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Chúc Ngọc Nghiên.
“Ta không biết gì cả, các ngươi đừng nhìn ta.” Chúc Ngọc Nghiên nói.
Sau đó, lại có một người nói: “Hắn đến Tân Đại Viêm đế quốc của chúng ta vẻn vẹn mới hơn một năm. Nghe nói ngày nào hắn cũng tới thư viện đọc sách. Chẳng lẽ là hoàn toàn tự học, vậy… vậy cũng quá kinh khủng rồi?”

Hiệu suất làm việc của Tân Đại Viêm đế quốc vô cùng cao.
Sáng hôm qua hoàng khảo mới kết thúc, đêm qua đã chấm thi xong, sáng sớm hôm nay lập tức công bố kết quả.
Xã hội hiện đại sẽ không dán thông báo mà có thể tra điểm qua điện thoại, nếu không có điện thoại thì có thể đến trường học hoặc bộ giáo dục để tra điểm.
Nhưng ở Tân Đại Viêm đế quốc, ngược lại vẫn bảo lưu khai bảng của đế quốc phương đông.
Dù sao tổng cộng cũng chỉ có vài trăm người mà thôi.
Trong lúc chờ đợi kết quả, đông đảo thí sinh ồn ào xì xào, than thở.
Đề thi lần này quá khó khăn, nhất là đề thi khoa học, quả thật là mười tám tầng địa ngục.
Tất cả mọi người sôi nổi suy đoán xem điểm trúng truyển của đợt này là bao nhiêu.
“Ta nghĩ chắc là 115 điểm. Lần này thật sự khó quá.”
“Ta nghĩ hẳn là 110.”
Suy đoán của mọi người càng ngày càng thấp.
Rất nhanh, điểm chuẩn được công bố, 105 điểm.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, quá biến thái.
2.000 người, 100 người trúng truyển, tỷ lệ trúng tuyển chỉ có 5%, điểm chuẩn lại chỉ có 105 điểm, thấp hơn 14 điểm so với điểm trung bình trong ba trăm năm qua.
Rốt cuộc, kỳ thi lần này khó kinh thiên địa, khiếp quỷ thần đến mức nào vậy trời?
Khoảng hơn hai mươi giáo sư tham gia chấm bài, hoặc giám sát việc chấm bài, vẫn luôn bị phong bế trong sân.
Cho nên tất cả mọi người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Hôm nay có mấy vạn người đến xem bảng, chỉ để biết Vân Trung Hạc thi được bao nhiêu điểm.
Con khỉ đại ngôn bất sàm này, bây giờ hẳn là đã biết mình lạc hậu và ngu dốt cỡ nào, biết tri thức của Tân Đại Viêm đế quốc tiên tiến bao nhiêu, biết kỳ thi này khó mức nào rồi nhỉ?
Vân Trung Hạc tuyệt đối sẽ không vượt qua 20 điểm.
Cuối cùng, Cơ Khanh phó viện trưởng có thể khôi phục tự do, có thể ly hôn với Vân Trung Hạc.
Viện trưởng đệ tam học viện thở dài: “Ta cũng không biết giờ phải công bố thế nào?”
Một khi kết quả được công bố, có lẽ toàn bộ cục diện sẽ bùng nổ.
“Khai bảng!” Mấy viện trưởng ra lệnh.
Toàn bộ đệ nhất đệ nhị đệ tam học viện đồng thời khai bảng.
Sau đó, toàn trường yên tĩnh như chết.
Vô số người hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình, liều mạng xoa mắt.
Ta… ta gặp quỷ à? Ta đang mơ à? Ta bị ảo giác à?
Hay Tân Đại Viêm đế quốc còn có một người khác tên là Vân Trung Hạc?
Bởi vì tên đầu tiên trên bảng vàng là Vân Trung Hạc.
Điểm ba môn lần lượt là 49, 50 và 100.
Tổng 199 điểm!
Mẹ nó, mẹ nó, móa!
Đây là muốn nghịch thiên à? Vượt qua điểm cao nhất trong lịch sử tận ba mươi điểm, chân chính tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nếu lúc này ở Đại Chu đế quốc, chắc chắn sẽ có người hô to gian lận. Lúc trước khi thi hương, địch nhân rõ ràng biết Vân Trung Hạc không hề gian lận, nhưng vẫn hô to gian lận, hơn nữa còn mang theo mấy vạn thư sinh khóc Khổng miếu.
Mà ở Tân Đại Viêm đế quốc, sau khi mấy vạn người nhìn thấy điểm của Vân Trung Hạc.
Chỉ là chấn kinh, ngẩn người, tê cả da đầu, không dám tin.
Nhưng… không ai hô to gian lận.
Tiếp theo, vô số người tìm đọc bài thi của Vân Trung Hạc.
Sau đó lại một lần nữa bị chấn kinh.
Cmn… Vân Trung Hạc này không phải người!
Đây… đây cũng quá ngưu bức rồi?

Sau đó, mấy cự đầu đại thư viện đế đô tổ chức một cuộc họp bí mật.
Trước thành tích này của Vân Trung Hạc, chúng ta phải làm gì?
Chèn ép? Giấu diếm? Nói xấu gian lận?
Đây đều là chuyện không thể nào!
Tại sao Tân Đại Viêm đế quốc lại coi trong triết học như vậy? Từ nhỏ đến lớn đều phải thi?
Điều này nhằm yêu cầu mọi người từ nhỏ phải học cách tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc nói đúng sự thật.
Cho nên thành tích của Vân Trung Hạc được đưa ra, ai cũng phải thừa nhận, bịt tai trộm chuông là điều đáng xấu hổ.
Sau khi công bố điểm số, tất cả mọi người sẽ không biết gì hay sao?
Không có khả năng!
“Ta đề nghị, chính thức thừa nhận Vân Trung Hạc là bác học sĩ!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
Cứ như vậy, mấy cự đầu đại thư viện thêm Vân Trung Hạc vào danh sách bác học sĩ, mà lại xếp hạng nhất, sau đó giao cho Nguyên Lão viện phê duyệt.
Vẫn trúng tuyển 500 người như cũ, sẽ không vì nhiều thêm Vân Trung Hạc mà tăng thêm một danh ngạch.
Bây giờ, Vân Trung Hạc đã chính thức trở thành bác học sĩ đế quốc.
Hắn đã được quyền khiêu chiến toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc, được quyền hạ chiến thư.
Thế là, tất cả cặp mắt của toàn bộ đế đô, toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc đều nhìn chằm chằm vào Vân Trung Hạc, chiến thư thứ nhất này hắn sẽ phát cho ai?
Rất nhanh đã có kết quả.
Thạch Nhất!
Đại sư nghệ thuật Tân Đại Viêm đế quốc, âm nhạc đệ nhất nhân!
Đương nhiên y còn một thân phận khác, đó là người ngưỡng mộ Cơ Khanh phó viện trưởng.
Vân Trung Hạc chính thức đi tới học viện nghệ thuật, phát thư khiêu chiến với Thạch Nhất giáo sư.
Chính thức mở ra hành trình một mình hắn khiêu chiến toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc.
Thạch Nhất, đệ nhất âm nhạc đại sư, chính thức ứng chiến.
Ngày 13 tháng 3, một diễn tấu hội được tổ chức tại nhà nghệ thuật.

Đây là trận chiến đầu tiên giữa Vân Trung Hạc và Tân Đại Viêm đế quốc, trong nháy mắt dẫn nổ toàn bộ đế quốc.
Còn mười ngày nữa là đến ngày 13 tháng 3.
Vô số người đổ xô đến đế đô để chứng kiến cuộc chiến tranh này.
Không sai, đây là chiến tranh!
Đây là chiến tranh bảo vệ nghệ thuật của Tân Đại Viêm đế quốc.
Trải qua cuộc thi kia, đã không còn người khinh thường Vân Trung Hạc, toàn bộ mọi người bắt đầu coi trọng hắn.
Nhưng… tất cả bọn họ vẫn cảm thấy Thạch Nhất sẽ không thua.
Bởi vì âm nhạc của Tân Đại Viêm đế quốc hoàn toàn khác, càng thêm tiên tiến, càng thêm rung động lòng người.
Mặc dù âm nhạc của đế quốc phương đông cổ không tệ, nhưng sức cuốn hút còn lâu mới bằng.
Âm nhạc của thế giới phương đông, càng thêm thiên hướng về cảnh giới cá nhân, truy cầu cao xa, nhưng lực trùng kích của âm thanh không bằng Tân Đại Viêm đế quốc.
Huống hồ Thạch Nhất chuyên tâm vào âm nhạc đã 30 năm.
Vân Trung Hạc đã đánh cầm ở thế giới phương đông, nhưng dù là cổ cầm hay đàn tranh, người Tân Đại Viêm đế quốc cũng đều không thích.
Dù kỹ nghệ của Vân Trung Hạc ngươi cao bằng trời thì không thích chính là không thích.

Trong học viện nghệ thuật.
Các bậc thầy âm nhạc lần lượt đến, bọn họ nhao nhao đưa ra các khúc mục kinh điển của mình.
Thạch Nhất là thiên tài, có tạo nghệ âm nhạc cực cao, nhưng mối quan hệ của y với đông đảo nhà âm nhạc khác lại không tốt.
Bởi vì y làm người quá phóng đãng không bị trói buộc, tán gái quá nhiều, khiến người ta đố kỵ.
Mà y lại làm người quá kiêu ngạo, hơi một tí phê bình người này không được, người kia không được, phảng phất toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình y ngưu bức nhất.
Vì vậy, các nhà âm nhạc khác không thích y.
Nhưng lần này, gần như toàn bộ các nhà âm nhạc của đế đô đều tới.
Chẳng những dâng lên khúc mục, đồng thời sẵn sàng tham gia dàn nhạc của y, phối hợp với y trình diễn.
Cho nên, đội hình dàn nhạc của Thạch Nhất bên này càng ngày càng hoa lệ.
Tùy ý chọn một thành viên cũng là danh gia.
Không chỉ như vậy, y lựa chọn tỉ mỉ năm khúc mục, toàn bộ đều là siêu cấp kinh diễm trong mấy trăm năm qua.
Tóm lại!
Vì trận chiến tranh diễn tấu hội này, Thạch Nhất lấy ra đội hình huy hoàng nhất, nhạc khúc cao cấp nhất.
Y không chiến đấu một mình, toàn bộ danh gia âm nhạc đế quốc đều đứng sau lưng y.
Bởi vì đây là một cuộc chiến tranh.
Vân Trung Hạc đại biểu cho thế giới phương đông lạc hậu, phát khởi cuộc chiến tranh chinh phục với Tân Đại Viêm đế quốc.
Trong hoàng khảo, Vân Trung Hạc miểu sát mấy ngàn thí sinh, thu được tư cách khai chiến.
Mà trận chiến đầu tiên này, hắn lựa chọn âm nhạc.
Nếu như Vân Trung Hạc thắng, thì nó tượng trưng cho chiến trường nghệ thuật thất bại.
Ở Tân Đại Viêm đế quốc, mặc dù nghệ thuật không bằng quân sự hay khoa học, nhưng cũng là một phần quan trọng trong nền văn minh của toàn bộ đế quốc.
Nghệ thuật nuôi dưỡng tình cảm, và nghệ thuật là một trong những cách tốt nhất để thể hiện cả một nền văn minh.
Một khi chiến trường nghệ thuật thất bại, nền văn minh đáng tự hào của Tân Đại Viêm đế quốc cũng sẽ sụp đổ mất một góc.

Cuối cùng, Cơ Khanh không tiếp tục tránh hiềm nghi, tự mình đi đến học viện nghệ thuật.
Ngay lúc Thạch Nhất đại sư đang diễn tập.
Cả một dàn nhạc hàng trăm người, toàn bộ danh gia của đế quốc đều ở nơi này.
Đây thật đúng là một nước chiến một người.
Đây sẽ là một màn diễn tấu hoa lệ nhất trên toàn thế giới.
Thạch Nhất nói với Cơ Khanh: “Cho đến bây giờ ta vẫn không muốn chiến với hắn. Ta muốn là một màn diễn tấu đỉnh phong, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Nghệ thuật khác với đọc sách, khác với trả lời câu hỏi trong bài thi. Vân Trung Hạc hắn không hiểu về nghệ thuật.”
“Thắng bại? Ta chưa bao giờ quan tâm đến điều đó. Cho dù có thắng được hắn thì cũng chỉ là thắng mà chẳng vẻ vang gì. Điều ta muốn là biểu diễn đến cực hạn, mang vinh dự về cho đế quốc.”

Bình thường, diễn tấu dựa vào một người là không đủ mà phải dựa vào sự phối hợp của cả một dàn nhạc.
Nhưng Vân Trung Hạc không có dàn nhạc.
Ngày mùng 3 tháng 3, vương hậu tiến vào đế đô, mang cho Vân Trung hạc một dàn nhạc.
Toàn bộ dàn nhạc này đến từ hoàng cung của nàng, được nàng nuôi nhốt.
Nhưng cho đến nay, vương hậu không thích nghệ thuật, cũng như không thích âm nhạc, cho nên dàn nhạc này chỉ nuôi mà thôi, hầu như không hề có cơ hội biểu diễn.
Vì vậy, mặc dù hầu hết các thành viên của dàn nhạc này đều tốt nghiệp ở học viện nghệ thuật, nhưng đa số họ đều là những kẻ thất bại.
Chỉ có một nhạc thủ thất bại mới có thể đến hành cung của vương hậu kiếm cơm.
Mà rất nhiều người đều ôm lấy ý nghĩ, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, căn bản đến hành cung vương hậu không phải để diễn tấu, mà vì tiếp cận nữ vương, sau đó trở thành trai lơ.
Vương hậu cũng có cơ ngơi ở đế đô, Vân Trung Hạc cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, mang theo đàn dương cầm mới chế tạo, mang theo dàn nhạc tiến vào chiếm giữ trong cơ ngơi này, bắt đầu luyện tập ngày này qua ngày khác.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất