Chương 363: Nghiền ép toàn trường
Không hề nghi ngờ, đây là một trận chiến tranh không công bằng.
Về phía Thạch Nhất, y có một đội hình dàn nhạc hoa lệ, toàn bộ đều là danh gia đỉnh cấp, mà y muốn diễn tấu cũng là mục khúc siêu kinh điển.
Còn về Vân Trung Hạc, chỉ có thể dùng dàn nhạc gà mờ mà vương hậu mang đến, hơn nữa còn không được dùng bất luận khúc mục nào của Tân Đại Viêm đế quốc.
Chẳng lẽ lại dùng những khúc mục của thế giới phương đông kia? Điều đó hoàn toàn không phù hợp, chúng sẽ không nhận được sự ưa thích của mọi người.
Cho nên, Vân Trung Hạc chỉ có thể một lần nữa viết từ khúc.
Thế nhưng, từ khúc là nghệ thuật, là coi trọng linh cảm, dễ viết như vậy sao?
Khúc mục của Thạch Nhất đại sư bên kia là kinh điển mấy trăm năm qua, sóng lớn đãi cát.
Là tinh hoa của toàn bộ nghệ thuật đại sư đế quốc.
Cho nên, đây là cuộc chiến hoàn toàn thiên về một bên.
Cái này không giống như hoàng khảo, chỉ cần dựa vào năng lực cá nhân là có thể làm được.
Mà là cần đoàn đội, so đấu là nội tình của đế quốc.
Phía sau Thạch Nhất là toàn bộ giới nghệ thuật của đế quốc đang chiến đấu.
Vì vậy, y không những muốn thắng, mà còn phải thắng một cách nghiền ép, miểu sát Vân Trung Hạc thành cặn bã, mới có thể vãn hồi mặt mũi đế quốc.
Đây là trận chiến đầu tiên giữa Vân Trung Hạc và Tân Đại Viêm đế quốc.
Mà y là người đại diện, là vinh quang lớn lao.
…
Trong biệt thự của đệ tam học viện, vương hậu gặp Cơ Khanh phó viện trưởng.
Dáng người của nương môn này thật sự là đòi mạng người khác, giống như bom nguyên tử thị giác vậy, đi đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ lập tức nổ tung.
Mặc kệ nàng ngồi ở nơi nào, phảng phất nơi đó như được chôn một quả lựu đạn hormone có thể bạo tạc bất cứ lúc nào.
Trên thân mang buff hào quang gợi cảm.
Đúng là cmn tuyệt thế vưu vật.
“Tại sao bụng không có động tĩnh gì? Không phải nói vội vã sinh con sao?” Vương hậu hỏi: “Huyết thống hoàng tộc của Vân Trung Hạc là thuần chính nhất đấy.”
Cơ Khanh ưu nhã bưng chén uống một ngụm, nhưng không lên tiếng.
“Ghét bỏ thân thể của hắn không sạch sẽ sao?” Vương hậu nói: “Vậy ta cần phải nói cho ngươi biết, hắn làm trai lơ của ta một năm, nhưng chúng ta chưa bao giờ phát sinh qua bất kỳ quan hệ gì. Mặc dù ta là quả phụ, chiêu vô số trai lơ, nhưng thân thể của ta có thể còn thuần khiết hơn so với ngươi.”
Cơ Khanh phó viện trưởng thản nhiên nói: “Phu nhân, ta không hiểu cách sống của ngài cho nên sẽ không bình luận.”
Vương hậu nói: “Vân Trung Hạc là trượng phu của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn hắn chiến thắng sao?”
Cơ Khanh phó viện trưởng nói: “Phu nhân, chúng ta nhất định phải đàm luận về hắn sao? Ta tin chắc về linh hồn cao ngạo của thế giới này, mặc kệ ở nơi nào cũng đều sẽ cao ngạo, ngược lại cũng thế. Mà nghệ thuật tình cờ trở thành sự biểu đạt của linh hồn cao ngạo. Cho nên hắn không thắng được, làm sao cũng không thắng được, dù hắn thông minh cũng vậy. Chỉ có linh hồn cao ngạo tự do mới có thể diễn dịch ra nghệ thuật âm nhạc chân chính.”
…
Ngày 13 tháng 3 mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.
Nghệ thuật quán không còn chỗ ngồi.
Hơn năm ngàn người tiến nhập tràng quán này, toàn bộ danh lưu đế quốc đều có mặt.
Hai Chấp Chính Vương, tông hội hoàng tộc, cao tầng quân đội, thành viên Nguyên Lão hội, cao tầng mấy đại học viện của đế quốc.
Toàn bộ người ưu tú nhất của các giới trong đế quốc, còn có những người bình giám nghệ thuật ưu tú nhất cũng đều có mặt.
Bởi vì, đây không chỉ là một buổi hòa nhạc, mà nó còn là một cuộc chiến tranh.
Trận chiến đại biểu cho vinh quang của Tân Đại Viêm đế quốc.
Thạch Nhất và đông đảo nhà âm nhạc bảo vệ lãnh thổ nghệ thuật của Tân Đại Viêm đế quốc.
Không có lời nói ngoa, không có bài diễn thuyết, dù là hai Chấp Chính Vương cũng không phát biểu gì.
Diễn tấu hội, chính thức bắt đầu!
Gần như trong nháy mắt, mấy nghìn người đã bị đắm chìm trong điện đường kỳ diệu của âm nhạc.
Ngay lập tức.
Da đầu mọi người tê rần, sau đó từng lông tơ trên người bắt đầu dựng đứng.
Kể cả Vân Trung Hạc.
Theo một trình độ nào đó, âm nhạc không có biên giới.
Vân Trung Hạc cũng bị kinh diễm.
Kinh diễm bởi màn diễn tấu của Thạch Nhất, của dàn nhạc.
Thật sự là diễn tấu cấp đại sư.
Khi còn ở trái đất hiện đại, Vân Trung Hạc tuyệt đối là người giới thượng lưu, ba ngày đi nghe hòa nhạc một lần.
Mà chủ yếu là để tán gái, trang bức. Dàn nhạc đỉnh cấp thế giới, hắn cũng đã nghe qua.
Vienna”s Musikverein, Sydney Opera House, Carnegie Hall, Amsterdam Concert Hall,… một năm hắn cũng bay mấy lần.
Dàn nhạc đỉnh cấp thế giới diễn tấu hắn nghe qua không chỉ một lần, cho nên trình độ giám thưởng cũng có.
Không thể phủ nhận.
Trình độ nhạc cụ của Tân Đại Viêm đế quốc tuy chưa đạt tới trình độ của trái đất hiện đại, nhưng trình độ diễn tấu thật sự là đỉnh cao, hoàn toàn không thua gì dàn nhạc hạng nhất hiện đại.
Thật sự quá rung động.
Nhất là khúc lục mà đoàn đội Thạch Nhất diễn tấu, đều là siêu phẩm kinh điển mấy trăm năm, tác phẩm đại sư.
Mỗi một khúc đều rung động nội tâm, chấn kích linh hồn.
Mỗi một khúc, đều tràn đầy mị lực mê người.
Có khoáng đạt, có lay động, có linh hoạt kỳ ảo, có hoa lệ.
Trong màn trình diễn tuyệt vời này, hầu như tất cả mọi người đều quên mất thời gian.
Hoàn toàn trôi trong đại dương âm nhạc, quên cả thể xác, chỉ còn tâm hồn bay lơ lửng trong đại dương.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Đến mức vương hậu và Chúc Ngọc Nghiên trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lại liếc nhìn Cơ Sưởng.
Cảm thấy không ổn.
Vân Trung Hạc sắp thua rồi!
Đây hoàn toàn là diễn tấu hội đỉnh cao nhất ở Đại Viêm đế quốc mấy trăm năm qua.
Xưa nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không còn ai.
Nghệ thuật gia toàn bộ đế quốc gần như bỏ ra tất cả vì buổi tấu hội này.
Họ diễn tấu bằng sinh mệnh và tinh thần của chính mình.
Dù là Vân Trung Hạc, cũng cảm thấy thời gian trôi cực nhanh.
Hắn cũng ngồi trên khán đài, thưởng thức màn diễn tấu của Thạch Nhất và các nhà âm nhạc Tân Đại Viêm đế quốc.
Hắn hoàn toàn say mê!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Vân Trung Hạc say mê.
Bất tri bất giác, hai canh giờ kết thúc.
Màn diễn tấu của Thạch Nhất và dàn nhạc đế quốc kết thúc.
Mấy ngàn người xem toàn bộ đứng dậy, vỗ tay như sấm.
Thật quá tốt, quá tuyệt vời.
Vân Trung Hạc cũng là người đầu tiên đứng lên.
Tiếng vỗ tay như sấm này kéo dài ròng rã một khắc đồng hồ, căn bản không nỡ ngừng lại.
Thạch Nhất và dàn nhạc của y, không thể một lần lại một lần đi ra chào cảm ơn.
Trên mặt của tất cả người nghe ở đây đều tràn đầy niềm vinh quang vô hạn.
Thắng!
Dù Vân Trung Hạc còn chưa diễn tấu nhưng trận so đấu nghệ thuật này bọn họ đã thắng.
Vân Trung Hạc, ngươi nhìn thấy không? Ngươi đã nghe chưa?
Đây chính là âm nhạc Tân Đại Viêm đế quốc? Hẳn là ngươi chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua?
Đây là một loại hình nghệ thuật hoàn toàn mới, đi trước thế giới phương đông của ngươi không biết mấy ngàn năm.
Thừa nhận ngươi lạc hậu đi.
Ngươi muốn đánh bại chúng ta về mặt nghệ thuật? Hoàn toàn là người si nói mộng!
Nghệ thuật là biểu hiện cao nhất của tâm hồn, người không có cảnh giới này, căn bản không cách nào biểu đạt.
Những từ khúc cổ lão của Vân Trung Hạc ngươi ngay cả tư cách ra sân cũng không có. Chúng ta hoàn toàn không cần liều mạng thắng thua với ngươi, bởi vì ngươi không xứng.
Chúng ta vẻn vẹn chỉ là kiêu ngạo mà biểu hiện ra cho ngươi, để cho Vân Trung Hạc ngươi tự cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Cuối cùng khi Thạch Nhất đi ra, hắn không nhìn Vân Trung Hạc dù chỉ một chút.
Bởi vì y cảm thấy Vân Trung Hạc không xứng.
Y chỉ tiến thành một lần biểu diễn hoa lệ cho dân chúng, cho tình nhân trong mộng Cơ Khanh mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Y hoàn toàn không có ý so đấu với Vân Trung Hạc, tên nhà quê Vân Trung Hạc này còn chưa xứng.
Ngươi biết nghệ thuật là gì sao? Ngươi biết âm nhạc là gì sao?
…
Sau đó, hẳn là Vân Trung Hạc ra sân.
Như trước đó đã nói, đây là một cuộc chiến tranh, là Vân Trung Hạc chủ động hạ chiến thư.
Dàn nhạc được vương hậu nuôi nhốt cũng ra sân.
Vân Trung Hạc lên đài, ngồi xuống trước một khung đàn dương cầm hoàn toàn mới.
Nhưng người xem đã bắt đầu rút lui, lần lượt rời khỏi.
Đây vẫn là bạo lực lạnh lùng như cũ.
Diễn tấu của Thạch Nhất và dàn nhạc đế quốc kết thúc, diễn tấu hoa lệ nhất kết thúc.
Bây giờ kết thúc là hoàn mỹ nhất, có thể lưu giữ những hồi ức tuyệt vời nhất.
Nếu như vẫn ở lại đây, nghe màn diễn tấu hỏng bét, cổ hủ và thô tục của Vân Trung Hạc, thì diễn tấu hội hôm nay sẽ bị hủy hoại.
Hồi ức đẹp cũng bị phá hủy.
Không hề nghi ngờ, đây chắc chắn là một sự khinh nhờn đối với toàn bộ nghệ thuật.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, tất cả dàn nhạc ngừng thở, chờ đợi diễn tấu bắt đầu.
Mà trên khán đài, rất nhiều người lục tục ngo ngoe rút lui.
Thật là một hình ảnh tàn khốc.
Chỉ có Chúc Ngọc Nghiên là tràn đầy chờ mong vô hạn.
Bởi vì nàng đã nghe qua Vân Trung Hạc diễn tấu, hoàn toàn là đỉnh cao, mặc dù nàng vẫn cảm thấy không bằng Thạch Nhất.
Nhưng đây là chuyện đương nhiên, bởi vì lúc đó Vân Trung Hạc dựa vào năng lực của chính mình, Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven không gia thân.
Nhưng bây giờ…
Bệnh viện tâm thần X, bệnh nhân số 8, Beethoven.
Vượt ngang vị diện, tung hoành mấy thế giới, linh hồn nhà âm nhạc đệ nhất, lên thân.
Nếu như đối với người khác, âm nhạc là vật lý công kích.
Vậy đối với bệnh nhân số 8 Beethoven, âm nhạc chính là ma pháp công kích, tinh thần công kích.
Gã không chỉ dựa vào sóng âm, mà còn dựa vào tinh thần.
Loại âm nhạc vang lên trong đầu của ngươi, vang lên trong tâm linh của ngươi.
Trực tiếp kích thích mạch đập tinh thần trong đại não ngươi, cộng hưởng mạnh mẽ với sự run rẩy trong linh hồn ngươi.
Điều này đáng sợ đến mức nào?!
Beethoven lên thân hoàn tất!
Thậm chí trước khi ra sân, Vân Trung Hạc đã phục dụng một viên dược vật.
Tinh thần lực cường đại, bắt đầu ngưng tụ.
Diễn tấu bắt đầu!
“Đương đương đương đương, đương đương đương đương…”
Trong nháy mắt, tiếng đàn dương cầm dữ dội và hào hùng vang lên.
Phối hợp với âm thanh diễn tấu của toàn bộ dàn nhạc.
Ma pháp công kích đến.
‘Bản Giao hưởng Số 5’!
Một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của bậc thầy Beethoven ở trái đất, nhạc khúc hoa lệ nhất, cũng được mệnh danh là ‘Bản Giao Hưởng Định Mệnh’.
Đây mới thật sự là một tác phẩm kinh điển ngàn năm, là côi bảo âm nhạc.
Ph.Ăngghen nhận xét: Nếu bạn chưa nghe tác phẩm vĩ đại này thì bạn chưa từng nghe tác phẩm nào trong đời cả.
Nhạc sĩ Schumann nhận xét: Dù bạn có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng sẽ sinh ra sự ngưỡng mộ và sợ hãi thán phục giống như một hiện tượng tự nhiên. Miễn là có âm nhạc trên thế giới, nó sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Mặc dù từ khúc Thạch Nhất diễn tấu rất hay, là siêu cấp kinh điển của đế quốc mấy trăm năm qua.
Nhưng… so với từ khúc của đại sư Beethoven vẫn còn kém một chút.
Đây là nhạc khúc cấp linh hồn.
Nhất là lúc này, không phải chính Vân Trung Hạc thi đấu mà chính là đại sư cấp tử thần số 8 Beethoven.
Mỗi một lần hắn đánh phím đàn dương cầm đều là một lần ma pháp công kích.
Trong chốc lát!
Giống như một quả bom âm nhạc, trong nháy mắt nổ tung.
Mọi người nghe xong thật sự có cảm giác hồn phi phách tán.
Loại uy lực này kinh người hơn nhiều so với bất kỳ dàn nhạc đỉnh cấp nào.
Bởi vì… màn trình diễn của bệnh nhân tâm thần số 8 Beethoven đã là một loại siêu năng lực.
Tất cả người rời chỗ ngồi lập tức dừng lại.
Vốn dĩ muốn trở về vị trí cũ nhưng lại phát hiện mình không thể di chuyển được. Ở thời điểm này, đi lại cũng là khinh nhờn nghệ thuật.
Thế là bọn họ đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích.
Sau đó, tâm hồn và trái tim của bọn họ hết lần này đến lần khác bị Beethoven diễn tấu điên cuồng đánh thẳng vào.
Dường như toàn bộ tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Vừa rồi nghe Thạch Nhất diễn tấu, trong đầu vẫn còn mơ tưởng, vẫn còn có thể suy nghĩ được.
Nhưng bây giờ nghe Vân Trung Hạc biểu diễn, đầu óc của họ chỉ cảm thấy trống rỗng.
Tùy ý bị âm nhạc ma pháp công kích, điên cuồng tàn phá.
Trong nháy mắt, ký ức về việc nghe Thạch Nhất biểu diễn đã tiêu tán sạch sẽ.
Trong toàn bộ suy nghĩ, toàn bộ tinh thần, chỉ có màn diễn tấu của Vân Trung Hạc (chính xác là Beethoven) đang điên cuồng nhảy múa.
Giống như bọn họ bị cuốn vào kinh đào hải lãng.
Sau khi ‘Bản Giao Hưởng Định Mệnh’ kết thúc.
Vân Trung Hạc diễn tấu từ khúc thứ hai là “Exodus” của Wojciech Kirar.
Từ khúc này bi tráng, thần bí, sục sôi.
Bản nhạc hắn biểu diễn thứ ba là ‘The God Father (Love Theme)’, cải biên từ ca khúc chủ đề của phim ‘Bố Già’, từng trong buổi hòa nhạc đêm giao thừa tại nhà ga B khiến khán giả vô cùng kinh diễm.
Bản nhạc thứ năm hắn biểu diễn là ‘Johann Strauss Waltz’, còn được gọi là ‘The Blue Danube’.
Bản nhạc thứ năm.
Vân Trung Hạc đổi nhạc cụ, không phải ngươi nói nhạc cụ ở thế giới phương đông không tốt sao?
Hắn muốn dùng nhạc cụ của đế quốc phương đông cổ. Vân Trung Hạc lấy ra một bộ đàn tỳ bà đặc chế, bắt đầu diễn tấu ‘Thập Diện Mai Phục’ cực kỳ kịch liệt.
Lúc này, chân chính Lục Chỉ Cầm Ma ra sân.
Lúc này, mới thật sự là sóng âm ma pháp công kích.
Dàn nhạc cũng đình chỉ diễn tấu.
Chỉ có Vân Trung Hạc một người gảy đàn, tự mình biến thành một màn biểu diễn điên cuồng.
Không, là hắn và Beethoven cùng nhau gảy đàn.
Tiếng đàn kịch liệt điên cuồng bắn ra.
Phảng phất như vô số ám khí bắn nhanh ra.
“Đông đông đông đông…”
Thập Diện Mai Phục điên cuồng.
Diễn tấu đến cực kỳ kịch liệt, cực kỳ cao trào.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt…”
Theo sóng âm Vân Trung Hạc đàn tấu, cây đàn harpsichord do Thạch Nhất sử dụng trực tiếp vỡ vụn.
Phảng phất như bị đạn vô hình bắn trúng.
Đại cầm kiên cố không ngừng bị xé nát, trước mắt vô số người, nó dần dần biến thành bột mịn.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này hoàn toàn rùng mình.
Điên cuồng run rẩy.
Một phút sau, phần biểu diễn của Vân Trung Hạc kết thúc!