Chương 32: Hai chiếc nhẫn 2
Lâm Phong nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận quan sát thiếu nữ áo tím, chỉ thấy quanh người nàng pháp lực tràn đầy, hình thành một vòng tuần hoàn, dường như vô cùng vô tận, đúng là dấu hiệu của Luyện Khí tầng mười hai đại viên mãn.
Luyện Khí tầng mười hai đại viên mãn, đả thông toàn bộ mười hai huyệt khiếu, kết nối thành một thể thống nhất, pháp lực chứa đựng trong huyệt khiếu không còn cô lập thành từng vũng nước tù đọng như trước, mà hóa thành một dòng sông lớn cuồn cuộn, không ngừng vận chuyển trong cơ thể người tu chân.
Thông thường mà nói, người tu chân Luyện Khí tầng mười hai, mạnh hơn Luyện Khí tầng mười một rất nhiều.
Nhưng Trúc Cơ kỳ là khái niệm hoàn toàn khác biệt, nếu như nói Luyện Khí tầng mười hai đại viên mãn là dòng sông, vậy Trúc Cơ kỳ chính là biển cả, hai bên tuyệt đối không thể đem ra so sánh được.
Mặc dù Lâm Phong thấy thiếu nữ áo tím có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, nhưng hệ thống đã nói nàng là Trúc Cơ kỳ, Lâm Phong vẫn quyết định tin tưởng, ai biết cô nương này có thủ đoạn che giấu tu vi nào đó hay không?
Biết cô nương này có thực lực Trúc Cơ kỳ, Lâm Phong lập tức bỏ đi ý định muốn thu nàng làm đồ đệ trong thời gian gần đây.
Nguyên nhân không gì khác, cô nương này nhất định là có bối cảnh lớn.
Mười ba, mười bốn tuổi đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, tốc độ tu luyện này thậm chí còn đáng sợ hơn Tiêu Diễm, căn cốt và ngộ tính của hai người chênh lệch không nhiều, vậy đã nói lên từ nhỏ thiếu nữ áo tím này đã có được tài nguyên tu luyện tốt hơn Tiêu Diễm rất nhiều.
Trước khi chưa hiểu rõ nội tình của nàng, Lâm Phong sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Đương nhiên, có thể làm một mục tiêu xa.
Trọng điểm gần đây, vẫn là chân mệnh thiên tử Tiêu Diễm này.
Có thiếu nữ áo tím ra mặt, mấy thiếu niên cố gắng khiêu khích Tiêu Diễm tự nhiên chỉ có nước bại lui, đoàn người rời khỏi bên hồ, vừa đi vừa mắng.
"Thật không rõ tại sao Chân Nhi tiểu thư lại che chở cho tên phế vật kia."
"Đúng vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi."
Lâm Phong nghe xong không khỏi cười thầm, vị tiểu thư Chân Nhi này, chín phần mười là chuẩn bị cho vị chân mệnh thiên tử Tiêu Diễm này làm hoàng hậu chính cung.
Bối cảnh thâm hậu, có thể mang đến trợ lực cho Tiêu Diễm.
Bản thân thiên phú cao, tiến độ tu luyện cũng có thể đuổi kịp bước chân tiến lên của Tiêu Diễm, không đến nỗi bị cho ra rìa.
Tính cách cũng không tồi, ôn nhu kiên cường, ngoài mềm trong cứng, càng yêu Tiêu Diễm yêu đến tận xương tủy...
Chậc chậc, quả thực là khuôn mẫu chính thất hoàn mỹ.
Vừa suy nghĩ lung tung, Lâm Phong vừa đuổi theo mấy thiếu niên kia, đi đến vị trí Tiêu Diễm cùng Chân Nhi không nhìn thấy, Lâm Phong cười hỏi: "Đó chính là thiên tài Tiêu gia mà người người trong thành đều biết sao? Sao chỉ biết trốn dưới váy đàn bà?"
Mấy thiếu niên kia đều sửng sốt, tiếp đó liền có cảm giác tri âm, cảm thấy một câu nói của Lâm Phong quả thực đã chạm đến tận đáy lòng bọn họ.
Một người thở dài: "Ngươi không biết, đó là Chân Nhi tiểu thư niệm tình cũ, tiểu thư cùng Tiêu Diễm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên sau khi Tiêu Diễm biến thành phế vật vẫn che chở hắn."
Một thiếu niên bên cạnh hừ lạnh nói: "Chỉ là tên phế vật kia da mặt cũng quá dày, lợi dụng Chân Nhi tiểu thư, nếu ta là hắn, sớm tìm cái lỗ chui vào rồi."
Lâm Phong cười phụ họa bọn họ vài câu, ra vẻ vô ý hỏi: "Ta thấy Tiêu Diễm đeo một sợi dây trên cổ, phía trên treo hai chiếc nhẫn? Điều này rất thú vị, đây là lần đầu ta nhìn thấy."
Một thiếu niên bĩu môi: "Một chiếc là phụ thân để lại cho hắn, một chiếc là mẫu thân để lại cho hắn, cha mẹ hắn hiện giờ đều đã chết, chúng ta ai nấy đều nói, hai chiếc nhẫn kia bị nguyền rủa, cũng chỉ có Tiêu Diễm còn coi như bảo bối mang bên mình, sợ đánh mất."
Lâm Phong nghe xong, trước mắt tối sầm.
Mẹ nó, di vật của cha mẹ, lần này không sai được rồi, hai phần di sản, hai phần cơ duyên, hai phần lão gia gia...
Lâm Phong xoay người rời đi.
Đương nhiên không phải hắn muốn từ bỏ Tiêu Diễm, mà là muốn chuẩn bị đầy đủ hơn, không thành công thề không bỏ qua.
Hai lão gia gia thì đã sao? Đồ đệ là của ta!
Lâm Phong rời khỏi bên hồ, đi lên chợ, mua trọn vẹn mười mấy loại sữa thú.
Trở lại chỗ ở, nhóc tỳ đang ngồi xếp bằng, lẳng lặng thổ nạp.
Tiểu gia hỏa tuy rằng vẫn ưa chơi ưa nghịch, nhưng tâm trí sớm thành thục, trong lúc tu luyện lại cực kỳ nghiêm túc, mang theo một vẻ dẻo dai mà người thường không có, cố gắng dị thường.
Lâm Phong vừa quan sát vừa âm thầm gật đầu, tộc huynh của nhóc tỳ Thạch Thiên Nghị kia, đã mang đến cho nhóc tỳ áp lực rất lớn.
Nhóc tỳ đang ở trạng thái nhập định, Lâm Phong cũng chẳng thèm để ý đến nó, tự mình ngồi sang một bên, lấy ra một khối tinh thạch hình bán cầu, lõm vào ở giữa, tựa như một cái bát đá lớn.