Chương 33: Làm vú em không dễ dàng! 1
Đây là lúc trước bị Lâm Phong xé ra lấy Thiên Lôi Ngọc Phách, lưu lại vỏ đá, tuy không quý giá bằng Thiên Lôi Ngọc Phách, nhưng cũng là một loại thiên tài địa bảo, ẩn chứa lượng lớn lôi điện tinh khí.
Bị Lâm Phong cắt ra, vốn dĩ có hai tấm vỏ đá, một tấm để lại ở Thạch thôn, giúp thôn dân và bọn nhỏ cường hóa thể chất, còn một tấm nữa thì lão thôn trưởng khăng khăng bảo Lâm Phong mang theo.
Lâm Phong cạo một ít mảnh vỡ nhỏ trên tấm da đá, những tinh thạch nhỏ vụn này có thể làm tài liệu bố trí Cửu Thiên Động Lôi Dẫn của Lâm Phong. Cũng chính bởi vì có tấm da đá này, Lâm Phong mới không cần đổi tinh thạch hệ Lôi từ hệ thống, tiết kiệm thêm một khoản chi tiêu.
"Nói đến, không chỉ là Thiên Lôi Ngọc Phách, e rằng ngay cả khối vỏ đá này, vốn cũng là bảo vật cơ duyên mà trời cao chuẩn bị cho nhóc tỳ." Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng: "Ta thu nhóc tỳ làm đồ đệ, cơ duyên này cũng tiện nghi cho ta."
Thu thập xong mảnh vỡ tinh thạch, Lâm Phong bày da đá ở trước mặt, trải qua hắn tận lực đánh bóng, lúc này da đá đã hoàn toàn là một cái bát lớn, một cái bát lớn được mài từ tinh thạch hệ Lôi.
Trước đó, sữa thú đã được hầm chín theo lệnh của Lâm Phong ở phòng bếp, lúc này cũng đã xong. Sau khi tiểu nhị khách điếm bưng sữa thú vào, Lâm Phong liền đổ toàn bộ vào trong bát lớn của Lôi Tinh, nghĩ ngợi một chút, lại lấy Thiên Lôi Ngọc Phách từ trong lòng ra.
Thiên Lôi Ngọc Phách trước kia lớn bằng nắm tay người trưởng thành, trải qua mấy ngày nay bị Lâm Phong không ngừng ép nghiền, giờ chỉ còn lại kích thước bằng quả trứng gà.
Lâm Phong đã không định tiếp tục hấp thu linh khí từ trong đó để trợ giúp tu luyện cho bản thân nữa, nhất định phải để lại một phần làm nguồn năng lượng cho Bắc Cực Thiên Từ Kiếm.
Nhưng ngoài ra, vẫn có thể dùng để bồi bổ thêm cho tiểu hài tử.
Ngâm Thiên Lôi Ngọc Phách vào trong sữa thú, Lâm Phong dùng pháp lực của bản thân dẫn đạo, dung nhập vài phần linh khí hệ lôi trong Thiên Lôi Ngọc Phách vào trong sữa.
Bát lớn lôi tinh và Thiên Lôi Ngọc Phách vốn cùng một nguồn gốc, có linh khí của Thiên Lôi Ngọc Phách dẫn dắt, tinh khí lôi điện trong bát lớn lôi tinh lập tức cũng tản mát ra, dung nhập vào sữa thú đựng trong bát.
Sữa thú màu trắng ngà tỏa ra từng trận mùi sữa thơm lập tức sôi trào lên, tựa như bị đun sôi vậy, bề mặt không ngừng nổi lên những bong bóng khí thật to, sau đó lần lượt vỡ tung.
Từng đạo điện quang màu xanh tím nhỏ nhoi xuyên qua đan xen trong sữa, phát ra âm thanh dòng điện "tư tư".
Nhóc tỳ lúc này rốt cuộc đã thu công, từ trong trạng thái nhập định tỉnh táo lại, vừa mới tỉnh dậy, cái mũi nhỏ liền hít hà hai cái.
Nhóc tỳ mở mắt ra, nhìn thấy sữa thú trong chén lớn của Lâm Phong và Lôi Tinh, lập tức phát ra tiếng hoan hô: "Sư phụ!" Một cái nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh Lâm Phong, vây quanh chén lớn mà đi, hai con mắt to đen láy nhìn chằm chằm sữa thú, lẩm bẩm nói: "Thơm quá."
Lâm Phong cười cười, lấy ra Thiên Lôi Ngọc Phách từ trong chén, đưa chén lớn cho nhóc tỳ, dặn dò: "Trong sữa vi sư bỏ thêm nguyên liệu, ngươi uống chú ý một chút, dùng pháp lực của bản thân dẫn linh khí trong sữa, nếu cảm thấy thân thể không chịu được, lập tức dừng lại."
nhóc tỳ gật đầu lia lịa, vui vẻ ra mặt nhận lấy chén lớn, ăn như hổ đói, một lát sau đã ăn sạch sẽ một chén sữa thú.
nhóc tỳ ăn rất thống khoái, nhưng sau khi ăn xong tác dụng phụ cũng đã thể hiện ra.
Bình thường, nhóc tỳ khả ái hóa thân thành một đứa trẻ vấn đề, đôi mắt to đỏ ngầu như thỏ trắng, chạy loạn khắp nơi, kêu a a không ngừng.
Lâm Phong dở khóc dở cười, đã nói với tiểu gia hỏa này uống sữa đồng thời phải dùng pháp lực bản thân dẫn đường linh khí trong sữa, tên này thì ngược lại, chỉ lo ăn cho thống khoái, chuyện dẫn đường linh khí toàn bộ quên sạch sành sanh.
Mắt thấy nhóc tỳ hóa thân thành tiểu hung thú, xông loạn bốn phía, nó gắng sức lăn lộn, nếu không ngăn lại thì sẽ phá sập toàn bộ khách điếm mất.
Lâm Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ra tay chế trụ nhóc tỳ, chờ nhóc tỳ tỉnh táo lại, nhìn thấy sắc mặt sư phụ đen thui, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mơ mơ màng màng gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ôi chao, gây họa rồi."
Đuổi chưởng quỹ khách điếm đi, Lâm Phong vừa bực mình vừa buồn cười gõ gõ cái đầu nhỏ của hắn: "Ở trong núi bắt được mẫu thú, ngươi trực tiếp bổ nhào vào trong ngực người ta bú sữa, hiện giờ đã vào trong thành trấn, nếu muốn uống sữa thì mua ngay ở chợ."
"Sữa thú mua về đều dùng bát này để đựng, từ nay về sau đây là chén cơm chuyên dụng của ngươi, tự mình trân trọng bát cơm của mình."
Nhóc tỳ gật đầu lia lịa, vui sướng ôm chén lớn lôi tinh vào trong ngực: "Đa tạ sư phụ."