Chương 39: Đệ nhất thánh địa thì thế nào? 1
Nhưng cho dù ngoài miệng Đại Lôi Âm Tự và Thục Sơn Kiếm Tông có lẽ không nói, trong lòng cũng phải thừa nhận, giữa ba đại thánh địa cũng có phân chia cao thấp, mà Thái Hư Quan thì không nghi ngờ gì chính là đứng đầu tam đại thánh địa, đệ nhất tông môn thiên hạ.
Không giống với hai đại thánh địa khác hương hỏa cường thịnh, môn nhân khắp thiên hạ, Thái Hư Quan thật ra rất kín tiếng, số lượng môn hạ đệ tử cũng không nhiều, nhưng chỉ cần có đệ tử Thái Hư Quan nhập thế, tất sẽ chấn động thiên hạ.
Thái Hư Quan thu đồ đệ là đi theo con đường tinh anh, ngưỡng cửa cao đến mức ly kỳ, đệ tử thu nhận, không một ai là không phải thiên tài tu đạo kinh tài tuyệt diễm.
Không cân nhắc phương diện khác, đơn thuần lấy căn cốt ngộ tính mà nói, giá trị bình quân của đệ tử Thái Hư Quan tuyệt đối đệ nhất thiên hạ, không chút khoa trương mà nói, nơi đó là mật độ thiên tài tu đạo lớn nhất Thiên Nguyên Đại Thế Giới.
Mà đạo pháp thần thông của Thái Hư Quan cũng danh chấn Thiên Nguyên, đạo điển chí cao "Thái Hư Đại Đạo Diệu Yếu" được tôn xưng là đạo pháp gần Thiên Đạo nhất Thiên Nguyên Đại Thế Giới, chỉ cần tu luyện thành công, tất nhiên có thể thành tựu Nguyên Thần vô thượng cảnh giới.
Thiên Lung Chú Ấn càng là chiêu bài pháp thuật của Thái Hư Quan, danh tiếng lẫy lừng truyền khắp tu đạo giới.
Ngay cả Tiêu Diễm sau khi nghi hoặc giây lát cũng nhớ tới lai lịch của Thiên Lung Chú Ấn, không khỏi giật mình: "Ngươi vừa mới nói Thiên Lung Chú Ấn? Ngươi là môn nhân Thái Hư Quan?"
Cô gái áo xanh khẽ gật đầu: "Tên ta là Yến Minh Nguyệt, sư môn chính là Thái Hư Quan."
Thần sắc Tiêu Diễm trở nên phức tạp, có phần buồn bã vô cớ: "Thái Hư Quan..."
Lâm Phong miệng đắng ngắt, hắn nhớ tới đủ loại lời đồn về Tiêu Diễm trong thành Ô Châu, trong đó có một điều chính là ngày xưa Tiêu Diễm bày tỏ thiên phú kinh người, từng kinh động Thái Hư Quan, cố ý thu nạp hắn làm môn hạ.
Hiện giờ nhìn biểu cảm của Tiêu Diễm là biết lời, đồn này là thật.
Lâm Phong dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết cảm thụ của Tiêu Diễm lúc này, dù sao đó là thánh địa được công nhận là đệ nhất thiên hạ, có thể trở thành đệ tử Thái Hư Quan, không chỉ Tiêu Diễm tự mình tu luyện bước lên đại đạo thênh thang, ngay cả toàn bộ Tiêu gia cũng theo đó vinh quang rạng rỡ.
Nhưng sau đó Tiêu Diễm đột nhiên từ thiên tài biến thành phế vật, Thái Hư Quan liền lướt qua vai hắn mà đi, không đạt được mới là tốt nhất, nói không chừng Thái Hư Quanđã trở thành một nỗi ám ảnh, một sự tiếc nuối to lớn trong lòng hắn.
Tệ hơn nữa, nói không chừng còn có thể liên lụy đến tiếc nuối của cha mẹ đã khuất, ví như "Đến chết cũng không được thấy con trai trở thành đệ tử Thái Hư Quan".
Trong tình huống như vậy, nếu có một cơ hội lần nữa tiến vào Thái Hư Quan bày ra trước mặt Tiêu Diễm, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Lâm Phong cũng có phần không dám nghĩ tiếp...
"Thái Hư Quan thì sao? Đệ nhất thánh địa thì sao?" Trong lòng Lâm Phong nảy sinh ác niệm: "Tiêu Diễm đã giải quyết xong, nói không chừng còn có thể kéo thêm một Tiêu Chân Nhi, bỏ lỡ loại chuyện tốt mua một tặng một này sẽ bị trời phạt đấy!"
Lâm Phong cẩn thận quan sát, phát hiện Yến Minh Nguyệt ngữ khí thong dong, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Diễm mang theo áy náy, nhưng lại không có nóng bỏng khẩn thiết.
Thần thái của Yến Minh Nguyệt nhìn qua không giống giả tạo, vậy nói rõ nàng chỉ ôm lòng áy náy đối với Tiêu Diễm, có lẽ xuất phát từ tâm thái bồi thường nàng sẽ dẫn tiến Tiêu Diễm vào Thái Hư Quan, nhưng cũng không phải coi trọng thiên phú của Tiêu Diễm, không khăng khăng muốn thu hắn làm đồ đệ.
Cũng khó trách, nàng xuất thân Thái Hư Quan, từ nhỏ đã lớn lên giữa đám thiên tài, yêu nghiệt kinh thiên dạng gì chưa từng thấy qua? Chính chỉ sợ nàng chính là thiên tài tu đạo có thiên phú kinh người.
Đã như vậy tức là cho Lâm Phong có thừa cơ hội, trong lòng Lâm Phong không ngừng suy tư, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia linh quang.
Trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, tầm mắt của hắn chuyển hướng sang Tiêu Diễm bên cạnh.
"Thao Thiết? Đúng là đã lâu không gặp..." Lâm Phong đánh giá chiếc nhẫn thứ hai trên lòng bàn tay Tiêu Diễm, khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
Tiêu Diễm sửng sốt, ánh mắt Yến Minh Nguyệt cũng nhìn về phía Lâm Phong, trong đôi mắt sáng long lanh ẩn chứa ý vị khó hiểu.
"Vị đạo hữu này đã từng gặp Thao Thiết thuần huyết còn sống?" Yến Minh Nguyệt nhìn Lâm Phong, môi son khẽ mở: "Không biết đạo hữu tôn xưng như thế nào?"
Lâm Phong mỉm cười: "Sơn dã tán nhân, danh hiệu không đáng nhắc tới, bổn tọa họ Lâm, gọi ta là Lâm đạo nhân là được rồi."
Dứt lời, không đợi Yến Minh Nguyệt trả lời, Lâm Phong nói tiếp: "Bổn tọa vừa mới nghe Yến đạo hữu nhắc tới, ngươi bị thương mười năm trước, sau đó gửi thân vào trong chiếc nhẫn này, đúng không?"