Chương 747. Sao ngươi lại biết được?
Lúc này, Đường Uyển cũng không nghi ngờ gì nữa, dù sao cũng là nàng chủ động nhắc đến muốn gặp Đường Thiên, chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà Doãn Mi cũng tính xong hết sao?
Nàng tự hỏi diễn kỹ này được đấy.
Vừa rồi thần thái và lời nói của hai người đều hoàn mỹ phù hợp với suy đoán trước đó của nàng, Doãn Mi nhìn không hề giống dáng vẻ có mưu đồ khác.
Nhưng để đề phòng thì Đường Uyển vẫn mang theo vô số cường giả, vô số Chuẩn Thánh Cảnh, còn có một Đại Thánh Cảnh ẩn núp trong đó, dù cho chuyện gì xảy ra thì cũng có thể ngay lập tức kinh động người khác.
Đường Uyển không tin mình cảnh giác đến mức này, còn có thể xảy ra chuyện.
Sau đó, bám sát Doãn Mi, rời khỏi Vọng Thiên lâu, đi đến một phủ đệ cung điện.
Ở chỗ này, Đường Uyển chú ý tới thân ảnh Doãn Mi rơi vào một tiểu viện, rất lịch sự tao nhã yên tĩnh.
Nàng không do dự bao nhiêu, cũng đi theo vào, đoàn cường giả phía sau thì bị thị nữ của Doãn Mi ngăn ở bên ngoài.
"Tiểu thư."
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta."
Ánh mắt Đường Uyển yên tĩnh gật đầu, trong tay áo che giấu một cái ngọc phù, xảy ra nguy hiểm gì, bóp nát ngọc thù là có thể báo cho một đám cường giả bên ngoài.
Tiến vào viện lạc.
Bố trí trong đó làm cho Đường Uyển hơi ngạc nhiên, nhìn vậy thế mà lại lịch sự tao nhã, dù thư họa hay tranh trúc, vân vân, đều lộ ra một ý thanh nhã xuất trần.
Trong thoáng chốc nàng còn cảm thấy có phải mình đến nhầm chỗ hay không?
Loại người như Doãn Mi, làm sao dính dáng đến thanh nhã xuất trần được chứ?
"Đệ đệ ta đâu?"
Thấy thân ảnh Doãn Mi đằng trước dừng lại trong đình viện, Đường Uyển nhướng mày hỏi.
"Đi theo ta, dù sao khoảng thời gian này, không có bạc đãi đệ đệ của ngươi, không để hắn thiếu cân gì đâu.”
Doãn Mi tùy ý tự nhiên nói, trực tiếp đi về phía trước.
Đường Uyển đã nhìn ra, chỗ sâu trong đình viện này, hình như có địa lao.
Trong lòng nàng cũng an tâm một chút, nhưng chưa đi được mấy bước.
Con ngươi Đường Uyển không khỏi trợn to, hàn khí đáng sợ, quét qua toàn thân, làm cho linh hồn nàng đều đang run sợ.
Tê cả da đầu.
"Làm sao có thể... "
Giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên hiểu rõ, cơ hồ là trong nháy mắt liên hệ tất cả mọi việc, đầu đuôi câu chuyện.
Lập tức trở nên sáng tỏ.
Trước bàn đá, một nam tử trẻ tuổi đang cúi đầu viết gì đó, thái độ tự nhiên tùy ý, siêu phàm thoát tục, lộ ra cổ cảm giác hợp nhất với trời đất.
Dưới bầu không khí này, Đường Uyển lại không cảm giác được tí tự nhiên nào, ngược lại toàn thân phát lạnh, ngay cả chân tay cũng đang phát lạnh.
Nàng nhận ra nam tử bạch y trước mắt này.
Chính là Cố Trường Ca làm cho nàng bị phản phệ!
Sao hắn lại ở đây?
Bây giờ không phải hắn đang ở Chu Tước cổ quốc, phụ trách sự việc của Chân Tiên thư viện sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Hắn với Doãn Mi có quan hệ như thế nào?
Chẳng lẽ tất cả mọi việc Doãn Mi gây ra, đều do hắn ở sau lưng bố trí?
Quá nhiều thắc mắc hiện ra trong đầu Đường Uyển, làm cho nàng không nhịn được sợ hãi.
Nàng vô ý thức muốn bóp nát ngọc phù trong tay áo.
Nhưng nam tử bạch y trước mặt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, lại tùy ý tự nhiên nói,
"Ồ? Uyển cô nương tới rồi à?"
"Xin chờ một lát, nhưng trước đó thì ta khuyên ngươi nên thả ngọc phù trong tay áo ra đi, bởi vì ngươi bóp nát, đồng nghĩa với có lẽ đệ đệ ngươi sẽ mất mạng.”
Lời nói của Cố Trường Ca cũng không có bao nhiêu uy hiếp, nghe giống như là tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng Đường Uyển lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, ngay cả ngọc phù cũng cầm không vững, loại cảm giác nguy hiểm kinh khủng đó lại lần nữa quét qua nàng.
"Hơn nữa, nhắc nhở ngươi một câu, ở chỗ này ngọc phù không truyền ra được bên ngoài đâu.”
Cuối cùng Cố Trường Ca cũng viết xong một nét cuối cùng, có chút thỏa mãn thu bút, Doãn Mi ở bên cạnh bưng trà đến, đưa tới trước mặt hắn.
"Cố Trường Ca, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đường Uyển biết mình trúng kế, bây giờ ngược lại trở nên bình tĩnh, cảm thấy Cố Trường Ca không có gan giết nàng ngay ở chỗ này.
“Ta ở đây, chuyện này có quan trọng không?”
Cố Trường Ca uống xong nước trà, tỉ mỉ đánh giá Đường Uyển, tùy ý cười, "Quả nhiên giống nhau."
"Ngươi có ý gì?"
Đường Uyển bị lời này của hắn, khiến cho chẳng biết làm sao, hoàn toàn không hiểu, cái gì dáng dấp giống nhau chứ?
"Ngươi không cần phải nghe hiểu."
Cố Trường Ca cũng không giải thích, hời hợt cười, "Ngươi chỉ cần biết một việc đó là hôm nay không ai có thể cứu được ngươi."
"Cho dù là Sở Hạo chắp cánh bay tới, cũng vô dụng."
Giây phút này, Đường Uyển chỉ cảm thấy sát ý đáng sợ đánh tới, làm cho cơ thể nàng phát lạnh, chẳng lẽ Cố Trường Ca thật sự tính giết nàng ở đây sao?
Nàng không thể tin được.
"Yên tâm, ta không sẽ giết ngươi, ngươi vẫn còn có ích với ta.”
Cố Trường Ca cười cười, giống như cảm giác được sợ hãi của nàng, tiện tay vung lên.
Không gian trước mắt giống như bị tách ra, một loại khí tức to lớn mà cao cấp, hóa thành sương mù màu xám, bao phủ bốn phương tám hướng.
Cảnh tượng này làm cho Đường Uyển biến sắc.
Nàng biết đây là tác dụng của một loại thần thông không gian, liên quan đến quy tắc không gian thâm ảo, cho dù là những lão quái vật kia khổ tâm nghiên cứu, cũng không đạt được trình độ này.
Cố Trường Ca lại tiện tay vung lên đã chia cắt một mảnh không gian độc lập?
Loại thủ đoạn này, làm cho trong lòng nàng nổi lên sóng gió to lớn.
Trừ phi nàng có thể đánh vỡ loại quy tắc này, bằng không ở đây xảy ra chuyện, ngoại giới tuyệt đối sẽ không phát giác.
“Hóa ra mọi chuyện đều do ngươi ở phía sau tính toán cẩn thận à?”
“Tại sao? Sao ngươi lại biết được?”
Khóe miệng Đường Uyển lộ vẻ khổ sở, thật sự không ngờ cuối cùng lại gặp phải Cố Trường Ca.
Nàng vốn tưởng rằng nàng đã trợ giúp rất cẩn thận cho Sở Hạo.
Nhưng vẫn bị Cố Trường Ca biết được, cũng đã sớm ra tay.
"Biết cái gì? Quan hệ giữa ngươi và Sở Hạo sao?”
“Hay là nói ngươi tính cùng Sở Hạo đối phó ta?”
Cố Trường Ca tự nhiên cười, có vẻ lơ đễnh, "Là rau hẹ thì nên có nhận thức của rau hẹ, cũng không cần biết quá nhiều đâu.”
Trong lòng bàn tay hắn hiện lên quang mang màu đen nhánh, cuối cùng hóa thành một cái bình lớn chừng bàn tay, phía trên quấn quanh sương mù đáng sợ.
Giống như trăm ma nhảy múa, vô cùng hỗn loạn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Hết chương 747.