Chương 776. Cố Trường Ca đuổi tới
"Doãn Mi cô nương, ngươi không sao chứ?"
Rất nhiều thiên kiêu cùng nhìn chằm chằm vào một nơi cách xa ba người đó.
Một thiếu nữ tóc bạc cao gầy xuất hiện ở trước mặt Doãn Mi. Nhìn thấy nàng bị trọng thương như thế thì quan tâm hỏi thăm.
Doãn Mi lắc đầu, dáng vẻ có chút yếu ớt, nói: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe thôi."
Thiếu nữ tóc bạc kia chính là Doanh Ngọc - muội muội của Doanh Sương.
Ánh mắt phức tạp của nàng liếc nhìn về phía Doanh Sương vừa trốn thoát, nói: "Thật không ngờ Doanh Sương lại trốn ở chỗ này. Lại còn thay hình đổi dạng, trở thành dáng vẻ như vậy."
"Doãn Mi thiên nữ, tại sao ngươi lại gặp được hắn?" Nàng nói với vẻ hiếu kỳ và nghi hoặc.
Doãn Mi nghe vậy thì nuốt xuống một viên đan dược để chữa thương, sắc mặt cũng khôi phục rất nhiều, sau đó mới nói: "Ban đầu ta cũng không biết hắn thật sự là người kế thừa ma công."
"Hắn đã lén đi theo ta mấy ngày nay. Có lúc còn dám lộ liễu, không hề che giấu. Hôm nay ta vốn định ngả bài với hắn… "
"Nhưng ta không ngờ hắn lại đột nhiên động thủ như vậy."
Nói đến đây, nàng khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ.
"Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không? Thấy tên điên kia theo dõi ngươi như vậy là ta đã biết hắn không có tốt đẹp gì rồi mà!"
Lúc này, bỗng nhiên có một tên tiểu nha hoàn xông đến từ đám đông bên ngoài, mặt đầy lo lắng.
"Ta không sao, may mà lúc ấy phản ứng nhanh, nếu không rất có thể ta đã trúng phải độc thủ của hắn."
Doãn Mi lắc đầu.
Giờ phút này Doanh Ngọc khẽ thở dài. Từ những lời này, nàng ta cơ bản đã đoán được tiền căn hậu quả của câu chuyện.
Ban đầu Doanh Sương hẳn là dự định động thủ với Doãn Mi, nhưng thường đi bộ ở bờ sông thì làm gì có chuyện không ướt giày, lần này rốt cục hắn lại thất thủ.
Mặc dù Doãn Mi kể lại rất đơn giản, chỉ là phản ứng nhanh nên lúc ấy mới tránh được một kiếp, nhưng sự thật là thế nào?
Sức mạnh của người kế thừa ma công không cần phải nói nhiều. Thêm nữa, cũng không thể khinh thường bản thân Doãn Mi. Nghe nói lần trước nàng ta còn giúp người kế thừa ma công bỏ trốn.
Thủ đoạn như thế có thể đơn giản ư?
"Doanh Sương, ngươi đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ!"
Rất nhanh, trong con mắt của Doanh Ngọc đã dâng lên lãnh ý, ngân quang từng sợi, định động thủ với Doanh Sương.
"Nghe nói người kế thừa ma công đã xuất hiện phải không?"
"Hắn ở đâu?"
Đúng lúc này, khi hai người Thần Hoàng Tử và Kim Thiền phật tử đang đuổi theo Doanh Sương.
Ầm ầm!
Bầu trời rung chuyển một hồi, sau đó xuất hiện ba động chói đến lóa mắt.
Phía trên bầu trời hiện ra một đại đạo kim sắc kéo dài, từng trận tiên quang, tiên ý mờ ảo.
Trên đó, một nam tử trẻ tuổi ung dung bước tới như đang đi dạo, ánh mắt sáng rực, từng sợi tóc bay phấp phới, tư thái vô cùng siêu nhiên.
Chính là Cố Trường Ca.
"Trường Ca sư huynh!"
Doãn Mi sững sờ, sau đó cũng hướng về phía đó hô một câu. Trên khuôn mặt nàng nở ra một nụ cười dịu dàng.
"Trường Ca đạo huynh!"
Doanh Ngọc hơi giật mình, sau đó cũng vội vàng chào hỏi: "Ta không ngờ Trường Ca đạo huynh lại tới đây đúng lúc như vậy."
Cố Trường Ca mỉm cười: "Ta vừa nghe thuộc hạ báo tin thì vội vàng tới đây trước."
"Như thế xem ra người kế thừa ma công quả nhiên không hề rời khỏi Huyền Vũ cổ quốc."
Hắn nói xong nhưng không đuổi theo Doanh Sương mà thân ảnh lại nhẹ nhàng đáp xuống, rồi đi tới bên cạnh Doãn Mi. Hắn tỏ vẻ kinh ngạc và hỏi với giọng lo lắng: "Doãn Mi sư muội có chuyện gì vậy? Nhìn vết thương có vẻ nghiêm trọng phải không?”
"Khụ khụ khụ…"
Nghe vậy, Doãn Mi không chịu đựng được nữa lập tức ho ra máu. Vết máu lập tức dính vào váy áo. Nhìn nàng ta càng có vẻ nhợt nhạt đến đáng thương, mặt không còn chút máu.
Bước chân nàng ta cũng mềm nhũn, giống như sắp đứng không vững. Sau đó Cố Trường Ca nhanh mắt nhanh tay, vội đỡ lấy nàng.
Doãn Mi cũng thuận thế dựa vào trong ngực hắn.
"Đa tạ Trường Ca sư huynh đã lo lắng. Ta vừa rồi gặp phải người kế thừa ma công, bị hắn xuất thủ gây thương tích. Nhưng vết thương không nghiêm trọng, ta về nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi thôi.”
Nàng trả lời, chỉ có Cố Trường Ca nhìn thấy nàng ta khẽ nháy mắt.
"Yên tâm đi Doãn Mi sư muội. Chuyện lần này người kế thừa ma công xuất thủ đả thương ngươi, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo."
Cố Trường Ca nghe vậy thì thở phào một hơi. Sau đó ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng và sát ý, nói bằng giọng chắc chắn.
"Thật đúng hồ ly tinh!"
Doanh Ngọc đã nhận ra tiểu xảo của Doãn Mi nên âm thầm nhếch miệng. Nàng đã nhìn ra được Doãn Mi ít nhiều cũng có tình ý với Cố Trường Ca.
Vừa rồi khí sắc của nàng ta đã tốt lên. Vậy mà Cố Trường Ca vừa đến thì lại đột nhiên đứng không vững?
Thế nhưng nàng cũng không nói gì.
Đùng!
Sau đó, Cố Trường Ca cũng không đứng nói chuyện nữa. Hắn buông Doãn Mi ra, thân ảnh khẽ động rồi đuổi theo hướng ba động vừa nãy. Trên đường đi có rất nhiều thiên kiêu đã ngay lập tức nhận ra hắn.
Vừa khiếp sợ lại vừa kích động và hưng phấn. Điều này khiến họ còn an tâm hơn cả việc Kim Thiền phật tử và Thần Hoàng Tử cùng xuất thủ lúc vừa nãy.
"Là Trường Ca thiếu chủ!"
"Trường Ca thiếu chủ cũng đến đây!"
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi. Lần này người kế thừa ma công khó mà thoát được kiếp nạn này. Hôm nay có khi là ngày chết của hắn!”
"Có Trường Ca thiếu chủ xuất thủ. Lại thêm hai vị Kim Thiền phật tử và Thần Hoàng Tử giúp sức. Hôm nay chính là tử kỳ của người kế thừa ma công. Từ nay về sau, chúng ta không cần phải lo lắng, hãi hùng, sợ gặp phải người kế thừa ma công nữa!"
Rất nhiều thiên kiêu đi theo phía sau vô cùng vui vẻ và hưng phấn, mong muốn được tận mắt nhìn thấy trận đại chiến này.
Hết chương 776.