Chương 413: Ta có hai kế… (2)
Điều này có nghĩa, dù lão Đại và lão Nhị nghe lời đi tìm được Cửu Phách Đao, cũng phải lựa chọn cứu các huynh đệ kia.
Đây là dưới tình huống Bùi Lăng và Chú Quỷ đều giữ chữ tín.
Nếu bất kỳ bên nào không giữ lời, rất có thể mười người bọn họ đều chết ở đây!
Lão Nhị thở sâu, hỏi: "Đại ca, vậy làm sao bây giờ?"
"Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là chia binh hai đường, ngươi đi bắt tất cả tộc nhân Bùi thị lại, sau đó đi ép Bùi Lăng thả lão Tứ, lão Lục, lão Thất và Tiểu Thập ra! Còn ta thì đi lấy Cửu Phách Đao, trao đổi lão Tam và lão Ngũ với Chú Quỷ." Suy nghĩ lão Đại thay đổi thật nhanh, trầm giọng nói, "Hai là vào trong thành tìm người của Miêu Thành Dương và Chu chân truyền, tất cả mọi người hợp lực diệt trừ Bùi Lăng trước, lại giết Chú Quỷ!"
"Đại ca, người của Miêu Thành Dương và chúng ta đều lần lượt vào thành, nhưng đến nay không có động tĩnh gì." Lão Nhị nói, "Chỉ sợ lo lắng môn quy không dám ra tay, chỉ vì qua loa tắc trách với Miêu Thành Dương, mới đường xa tới đây."
"Về phần người của Chu chân truyền cũng không phải đệ tử xuất thân Thánh tông, mà là môn nhân Tá Đao đường bên Vạn Hủy hải."
"Mục đích của bọn họ không phải vì giết Bùi Lăng."
"Chỉ sợ sẽ không hợp tác với chúng ta."
Lão Đại trầm ngâm nói: "Vậy thì phương pháp thứ nhất! Lúc ngươi đi tìm tộc nhân Bùi thị, nhất định phải để ý tìm bằng được Bùi Hồng Niên, vừa nãy Bùi Lăng chạy trốn khỏi phòng khách, không quan tâm ai hết lại dẫn theo hắn, chắc hẳn trong lòng cũng để ý tộc huynh này ít nhiều."
Lão Nhị gật đầu: "Đại ca yên tâm, ta đã biết!"
Lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng căn dặn, "Đúng rồi, đại ca, lúc ngươi đi tìm Cửu Phách Đao, nhất định phải lập tức nói rõ phụng mệnh Bùi Lăng đến tìm nó trước khi nhìn thấy thanh ma đao kia! Nếu không, nó sẽ coi ngươi như huyết thực đưa tới cửa."
Đôi bên lại tính toán chi tiết các phương diện một lượt, nhanh chóng chia ra hành động, lúc sắp chia tay hai người liên tục hẹn kỹ thời gian, bảo đảm đồng thời trao đổi với Bùi Lăng và Chú Quỷ, vậy mới có thể bảo đảm tất cả huynh đệ an toàn.
Tiểu hoa viên ở hậu đường.
Lão Đại chưa đi vào, ngay từ bên ngoài đã thấy được rất nhiều dấu chân tạp nhạp, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ngay trước đó, lúc bọn họ đi tìm Bùi Lăng đã đi ngang qua nơi đây, khi đó nơi này căn bản không có những dấu vết này! Đây là có chuyện gì!?
Hắn ta lập tức đề phòng, rút ra binh khí, cẩn thận đi vào.
Trong tiểu hoa viên không có một ai, chỉ thấy cỏ cây sum suê, vài bông hoa tản ra hương thơm, thoải mái nở rộ rực rỡ.
Hình như bị tiếng bước chân dọa giật mình, một gốc hoa thụ ở gần không gió mà bay, một cơn mưa cánh hoa phấn hồng bay xuống.
Lão Đại không dám chậm trễ chút nào, vỗ ra một chưởng quét dọn sạch sẽ tất cả cánh hoa bay về hướng mình!
Cùng lúc đó, hắn ta quát lớn: "Bùi Lăng để ta tới tìm bản mệnh Cửu Phách Đao của hắn!"
Còn chưa nói hết câu, cảnh vật xung quanh lão Đại hơi lay động, trong chốc lát hắn ta phát hiện mình xuất hiện ở bên bờ huyết trì.
Huyết thủy trong ao sền sệt cuộn trào, một lát sau có một thanh trường đao xinh đẹp chậm rãi bay lên, thân đao như bầu trời xinh đẹp vào đêm hè, chín đạo huyết văn quấn quanh trên đó, xinh đẹp ướt át.
Trong thân đao truyền ra một giọng nói vô cùng quyến rũ: "Chủ nhân? Ngươi... A... Ngươi, ngươi tìm ra chủ nhân của ta rồi sao?!"
Lão Đại đang muốn trả lời, giọng nói trong thân đao đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh lẽo hung ác nham hiểm, lạnh giọng hỏi: "Chủ nhân đang ở nơi nào?! Nhanh nói!!!"
Còn chưa nói hết câu, giọng nói trong thân đao đột nhiên vô cùng đau khổ, "Chủ nhân! Chủ nhân của ta! Ta chưa từng rời xa chủ nhân lâu như vậy!!! Ta muốn lập tức! Lập tức thấy chủ nhân! Nhanh! Nhanh dẫn ta đi!"
"..." Đao linh giận dữ mắng mỏ quanh quẩn xung quanh, từng chữ đều như một thanh đại chùy đánh mạnh vào trong lòng hắn ta, sắc mặt lão Đại hết xanh lại trắng, tay đè ngực, chỉ cảm thấy nhịp tim chợt nhanh chợt chậm, vô cùng khó chịu.
Cây đao này... Mang đến cho hắn ta một cảm giác không hề yếu hơn lúc vừa gặp Chú Quỷ yếu!
Lão Đại bình tĩnh, trong lòng cười lạnh, chủ nhân? Sao hắn ta có thể đưa đối phương đến chỗ Bùi Lăng?
Hắn ta chỉ lừa gạt nó giao cho Chú Quỷ, đổi lấy tính mạng của huynh đệ mình, đồng thời cắt đứt con đường của Bùi Lăng!
Bên ngoài Bùi phủ.
Cả tòa thành trì tràn ngập mùi máu.
Trên con đường, một trận chém giết vô cùng thê thảm khó khăn kết thúc, máu tươi chưa khô cạn chảy xuôi trên phiến đá, trong tầm mắt đều là chân cụt tay đứt, huyết nhục văng tung tóe.
Một nam tử cao lớn vạm vỡ chật vật bò giữa đống thi thể, kéo ra một đạo vết máu thật dài trên mặt đất, khi hắn ta sắp rời khỏi con phố, một lão hán năm sáu mươi tuổi đột nhiên lao ra từ bên đường, đôi mắt đỏ hồng, mu bàn tay lộ ra gân xanh giơ cao một cái ghế, hung hăng đập vào đầu hắn ta!
Một cái, hai cái, ba cái... Nam tử phát ra tiếng "ôi ôi", hai mắt trắng bệch, đột nhiên bò dậy!
Lúc hắn ta nâng nửa người trên lên, mới có thể nhìn thấy, không biết phần bụng người này đã vỡ ra một lỗ hổng từ khi nào, có thể thấy một đoạn ruột lộ ra, dính không ít bùn cát bụi đất.