Chương 414: Khi nào ra tay?
Nhưng nam tử này như không cảm giác được, vẫn đang đưa chân đưa tay ra, nhào về phía lão hán!
Trong mắt lão hán hiện ra màu tro tàn nhàn nhạt, bởi vì dùng sức đập xuống nên cái ghế trong tay đã gần như tan ra thành từng mảnh, hắn ta lập tức cầm một khối đá dưới đất đập tới.
Trên đầu nam tử vừa bò dậy chịu một đòn nghiêm trong này, tiếng "ôi ôi" càng lớn hơn, trên thái dương có một dòng máu màu tím đen chậm rãi trượt xuống.
Lão hán mặt không biểu tình, thần trí đã mơ hồ lại cảm giác được sự thoải mái không diễn tả được, không nhịn được tăng sức lực khi đập xuống.
Chẳng mấy chốc, nam tử trên đất không còn một tiếng động.
Con phố tĩnh lặng như chết, lão hán đảo mắt một vòng, ngoại trừ thi thể chỉ có nhà cửa cỏ cây vô tri vô giác, yên tĩnh đứng sừng sững.
Hắn ta nắm lấy tảng đá dính đầy vết máu óc, lau mấy thứ đỏ trắng bắn trên mặt, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng, trong cơ thể nam tử mới chết đột nhiên có cái gì đó bị rút đi, nhanh chóng chui xuống lòng đất, thi cốt chưa lạnh lập tức lạnh cứng, tiếp theo dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt héo rũ!
Một cơn gió thổi qua, thây khô chỉ giữ vững được trong giây lát, đột nhiên tản ra thành bụi đất, bay theo gió biến mất sạch sẽ.
Lão hán kia đã đi qua góc đường, đối diện là một tòa Tú Lâu tinh xảo.
Nghe đồn trong lâu có nữ tử xinh đẹp dịu dàng nhất con đường này, không biết có phải ấn tượng này quá sâu sắc hay không, lúc lão hán đi ngang qua dưới lầu lại vô thức dừng chân.
Vào lúc này, cửa lầu nhỏ đột nhiên mở ra, một nữ tử tóc tai bù xù lao ra!
Tóc dài như thác nước, váy hoa cẩm y, trên ngực còn đeo một chuỗi ngọc vòng mặt khóa trường mệnh cực kỳ phức tạp hoa lệ, hiển nhiên là một nữ tử xuất thân nhà giàu có được cưng chiều.
Nhưng lúc này tóc mai nàng tán loạn, váy tàn tạ, ánh mắt cứng ngắc, hành vi như một con dã thú!
Lão hán căn bản không kịp né tránh, đã bị nàng đâm một đao vào bụng.
Không đợi lão hán có hành động, nữ tử này nhanh chóng rút đoản đao ra, lập tức đâm vào eo hắn ta!
Phốc phốc phốc...
Không ngừng vang lên tiếng động lưỡi dao đâm vào nhục thân dày đặc như mưa rơi, trong khoảnh khắc toàn bộ phần eo lão hán đều là máu thịt be bét!
Hắn ta há mồm, không ngừng khàn giọng kêu rên, lại chỉ có thể phun ra máu đen.
Nữ tử lại vung đao trực tiếp chặt đầu hắn ta!
Đầu lão hán rơi xuống đất, lăn lông lốc đến trước chân nàng.
Nữ tử cúi đầu nhìn một lát, đột nhiên thu hồi đao, ngồi xổm xuống dịu dàng nâng cái đầu lên, ôm vào trong ngực như trân bảo...
Chỉ chốc lát sau, dường như nàng nghe thấy tiếng động gì đó, lập tức hung hăng ném đầu xuống, một cước đạp bay, cảnh giác nhìn xung quanh!
Trong một tòa tú lâu cách đó không xa, n Đông Mông và ba tên sư đệ Trúc Cơ kỳ mặt không thay đổi nhìn tình cảnh này.
"n sư huynh, nguyền rủa trong thành càng ngày càng mạnh, chúng ta... Lúc nào ra tay?" Một sư đệ thu hồi ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia, quay đầu hỏi.
Sắc mặt n Đông Mông bình tĩnh, cho đến bây giờ tất cả vẫn nằm trong kế hoạch.
Điều ngoài ý muốn duy nhất là sự thay đổi trong thành, mười lão nô không biết lai lịch kia bày ra m Minh U Huyễn Phược Linh đại trận, không biết sao lại từ Bùi phủ lan tràn ra toàn thành!
m Minh U Huyễn Phược Linh đại trận không có tính sát thương, nhưng nó mượn dùng lực lượng địa mạch, hiệu quả vây khốn kẻ địch rất kì diệu.
Hiện tại đại trận bao phủ toàn thành, nếu không tìm ra trận nhãn, dù bốn người bọn họ đều là nội môn đệ tử Trọng Minh tông, tu vi tầm mắt vượt xa tu sĩ đồng cấp bình thường, trong chốc lát cũng không thể ra khỏi thành!
"Tình hình bên Bùi phủ như thế nào?" n Đông Mông hơi suy nghĩ, chậm rãi hỏi.
"Mười lão nô kia đều đã ra tay." Sư đệ trả lời, "Chỉ là còn chưa bắt được Bùi Lăng, hiện tại đại trận này..."
n Đông Mông hơi mỉm cười: "Nói thế nào cũng là hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn, lại có một con Thanh Yếu Hồ Yêu giúp đỡ, nếu nhanh chóng bị bắt như vậy mới khiến ta thấy bất ngờ."
"Về phần đại trận này, chỉ cần đủ thời gian tính ra vị trí sinh môn, việc phá trận cũng không khó khăn."
Hắn ta từ tốn nói, "Bây giờ chúng ta tiếp tục yên lặng theo dõi kỳ biến, vẫn chưa tới lúc ra tay."
Nghe đến đó, một sư đệ khó khăn nói: "Thế nhưng mệnh lệnh của mạch chủ là để chúng ta phối hợp với mười lão nô kia cùng hành động. Bây giờ đối phương đã ra tay, chúng ta cứ nhìn như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Hơn nữa, mặc dù mạch chủ không nói rõ, nhưng nghĩ cũng biết mạch chủ không muốn thấy Bùi Lăng còn sống."
"Chẳng may mười lão nô kia thất bại, vậy..."
Vừa nói xong, một tên sư đệ khác cũng gật đầu hùa theo: "Không sai, n sư huynh, hiện tại trong thành hỗn loạn tưng bừng, mười lão nô kia vẫn chưa bắt được Bùi Lăng, nếu xảy ra biến cố, sau đó mạch chủ biết chúng ta vẫn khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn sẽ trách tội..."
Nghe vậy, n Đông Mông cười lạnh, hắn ta biết trong lòng hai vị sư đệ này nghĩ cái gì, Bùi Lăng có được Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp, một khi Bùi Lăng bị mười lão nô kia bắt giết trước, lần này bọn họ sẽ bỏ lỡ một cơ duyên to lớn!Chương 415: Chỉ có chủ nhân mới có thể chạm vào ta! (1)
"Các ngươi có biết mười lão nô kia có thân phận gì không?" n Đông Mông sâu xa hỏi.
Một sư đệ nói: "n sư huynh, không phải mạch chủ nói đó là gia nô do hắn tự mình cung cấp nuôi dưỡng sao."
n Đông Mông lặng lẽ cười lạnh: "Gia nô? Ha ha! Bọn họ đúng là gia nô, nhưng không phải người của mạch chủ!"
"Các ngươi cũng không nghĩ mà xem, mạch chủ xuất thân Miêu gia, còn không có cả lão tổ Kết Đan, cũng không nắm giữ đan sư Trúc Cơ Đan, lấy đâu ra vốn liếng để nuôi dưỡng mười tên gia nô Trúc Cơ?!"
Nói đến chỗ này, giọng nói hắn ta thấp hơn, "Sau lần truy sát Bùi Lăng ở Cổ Uyên, Miêu mạch chủ không dám ra tay với Bùi Lăng nữa, sau khi ta thăm dò đã sớm xác định, lúc trước mạch chủ gặp U Hồn thị nữ của Lệ chân truyền, cũng bị ép lập lời thế tâm ma!"
"Chỉ cần mạch chủ không dám vi phạm lời thề, đừng nói hắn không có mười tên gia nô Trúc Cơ, cho dù có cũng không dám điều động!"
Sư đệ đứng bên cạnh nghi ngờ, sau đó hỏi: "Mười lão nô trà trộn vào Bùi phủ không phải người của mạch chủ? Vậy... Chẳng lẽ là người của Chu sư tỷ?"
n Đông Mông cười lạnh: "Chu sư tỷ chỉ muốn mời chào Bùi Lăng, sao có thể giết Bùi Lăng?"
Ba tên sư đệ nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau: "Vậy bọn họ là?"
Nhưng n Đông Mông lại lắc đầu, không trả lời vấn đề này, thật ra trong lòng hắn ta đã có đáp án, nhưng tuyệt đối không thể nói ra đáp án này, nếu không rất có thể hắn ta sẽ trở thành Bùi Lăng tiếp theo!
Hắn ta thở dài trầm giọng căn dặn: "Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ ta không cho các ngươi ra tay, không phải không muốn ra tay, mà là không thể ra tay!"
Lộc Tuyền thành, cổng Tây.
Bức tường màu gỉ sét áp sát vào cạnh ngoài của tường thành, phong tỏa cửa thành cực kỳ chặt chẽ.
Một gốc cây liễu cao hơn mười trượng, thân cây rộng lớn phải mấy người mới ôm hết đột ngột đứng sừng sững ở trên tường thành, thoạt nhìn cành liễu mềm mại lúc nhẹ nhàng lắc lư theo gió lại phát ra tiếng kim thiết va chạm nhau.
Bỗng nhiên, tất cả cành liễu như khổng tước xòe đuôi nổ tung, vô số lá liễu như phỉ thúy rụng xuống từ đầu cành... Như mưa to gió lớn bắn về phía bức tường!
Mặt tường màu gỉ sét hiện ra từng vòng gợn sóng.
Dường như hồ nước bình tĩnh, đột nhiên có mưa rào rơi xuống đánh ra vô số gợn sóng.
Chỉ là, cho dù gợn sóng trên màn tường trong tầm mắt như vô cùng vô tận, lại như trầm mặc chặn cảnh tượng vốn phải là ngoài thành.
Sau khi cây liễu bắn ra tất cả lá liễu, cành cây trụi lủi bắt đầu lắc lư dữ dội, trong chốc lát vô số lá liễu xanh biếc tươi non lại sinh trưởng ra.
Lần này, cành liễu bắt đầu tụ tập cùng một chỗ, hình thành một cành liễu chùy to lớn, vù, vù, vù...
Cành liễu mềm mại lại cứng cỏi như bách luyện tinh cương bắt đầu xoay tròn đầu chùy, chỉ một lát sau đã không thấy cành liễu dáng vẻ đầu chùy, chỉ thấy một luồng gió lốc xanh đậm đan xen.
Ầm!
Ngay sau đó, cành liễu đập vào mạnh vào trên màn tường.
Màn tường như mặt hồ bị ném vào một khối đá lớn, cuối cùng đã hiện ra gợn sóng khá lớn, nhưng cũng chỉ như thế.
Gần như ngay lúc cây liễu dừng công kích đã khôi phục bình tĩnh.
Cây liễu hơi khựng lại, ngay sau đó thân cây cao hơn mười trượng nhanh chóng thu nhỏ.
Khi nó biến thành chiều cao một người, bóng dáng nhoáng một cái, Vạn Liễu tiên sinh vẻ mặt âm trầm đi ra từ đó.
Sau khi vung ống tay áo một cái, cây liễu sau lưng tiếp tục thu nhỏ, cuối cùng biến thành một cành liễu tươi non như hài đồng tiện tay cắm trên mặt đất, bị hắn ta cất vào trong tay áo.
"Vạn Liễu tiên sinh, làm sao bây giờ?" Đồng bạn còn sót lại co rút trong góc, thấy hắn ta đã giải trừ thuật pháp, lúc này mới vội đi ra hỏi.
Vẻ mặt Vạn Liễu tiên sinh rất xấu, vừa rồi hắn ta đã dùng hết mọi thủ đoạn mà mình có thể nghĩ tới, lại không phá nổi đại trận.
"Đại trận này lấy lực lượng địa mạch làm cơ sở." Nghĩ đến đây, hắn ta thản nhiên mở miệng, "Trừ khi chúng ta không ngừng công kích, hao hết địa mạch toàn thành, nếu không cũng chỉ có thể trông cậy vào chủ nhân đại trận chủ động cho đi. Nhưng nhìn từ tình hình trước mắt, đó là chuyện không thể nào."
Đồng bạn nghe vậy không khỏi thay đổi sắc mặt, vô thức muốn vặn hỏi đối phương, điều này không hề giống với thỏa thuận trước đó!
Nhưng nghĩ đến một đồng bạn khác đã chết, lời vừa đến khóe miệng lập tức nuốt xuống, câm như hến.
Vạn Liễu tiên sinh không để ý hắn ta, hơi trầm ngâm, cũng không phải ngay khi hắn ta muốn rời đi đã đi về phía cổng Tây này.
Sau khi hắn ta phát hiện không thể rời đi, đã cố ý đi vòng quanh toàn thành một vòng, mơ hồ phát hiện được trong thành này còn có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác!
Hơn nữa, dù mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ che giấu khí tức rất tốt, nhưng với bí thuật độc môn của hắn ta, vẫn có thể cảm ứng ra từ xa, khí tức quanh người hắn ta tinh thuần, tán tu bình thường không thể so sánh được.
Chắc chắn những tu sĩ này là người trong chín phái lớn.
Cân nhắc đến việc đây là Lộc Tuyền thành, chắc chắn những người kia đều là đệ tử Trọng Minh tông!
Ngoại trừ cái đó ra, hiện tại tất cả điều khác lạ trong thành đều lấy Bùi phủ làm trung tâm, càng đến gần Bùi phủ, vấn đề càng lớn.