Chương 66: Nhân Diện Chu (1)
Lại tiếp tục như thế, đừng nói chạy đến Loa Sơn thành, chỉ sợ không ra khỏi núi rừng dưới chân Loa sơn, đã bị Nhân Diện Chu bắt được.
"Đáng chết..." Sắc mặt Bùi Lăng tái xanh, suy nghĩ đảo quanh, đột nhiên chuyển hướng, đi về phía hẻm núi bị nhốt trước đó!
Đến mà không trả lễ thì không hay!
Sở dĩ hắn lại trêu chọc Nhân Diện Chu này, xét đến cùng đều là bị đám người Trần Hoàn ép.
Đã vậy, sao có thể để bọn họ được thoải mái chứ?
Không đủ linh lực trở lại Loa Sơn thành, vậy để đám người Trần Hoàn tranh thủ thời gian giúp hắn!
Lúc Bùi Lăng vùi đầu lao nhanh đến hẻm núi, một nơi cách hẻm núi vài dặm, bọn họ cố ý dọn ra một khoảng đất trống, dùng chu sa, máu người phác hoạ ra hoa văn trận pháp phức tạp. Chính giữa khoảng đất trống cắm một cây Chiêu Hồn Phiên.
Thoạt nhìn kích cỡ của Chiêu Hồn Phiên này không khác với Chiêu Hồn Phiên được sử dụng để đưa tang ở trên phố, nhưng trên mặt cờ lại có mười hồn phách cuồng loạn giãy giụa, khuôn mặt vặn vẹo, vẻ mặt oán độc: "Trần Hoàn! Ngươi chết không yên lành!"
"Hoàng Hiển, ta đối xử với ngươi như huynh trưởng, ngươi lại hại ta như thế! Sớm muộn gì ngươi cũng gặp báo ứng!"
"Mị Nhi... Mị Nhi... Vì sao ngươi không nhìn ta? Lúc trước ngươi luôn miệng nói ái mộ ta, quay đầu lại lừa ta vào bẫy, giết ta thì thôi đi, còn lấy một thân tu vi tinh huyết hồn phách của ta tế luyện cho Phù khí của Trần Hoàn, ngươi... Ngươi đối xử với ta như thế, chẳng lẽ không có chút áy náy nào sao?!"
"Trương Trọng Cầm! Tên súc sinh nhà ngươi! Nếu lúc trước không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm không còn trên đời! Ngươi lại lấy oán trả ơn!!! Súc sinh! Súc sinh!!"
"Tiện tỳ Tiêu Đạp Toa! Ta và ngươi là biểu tỷ muội ruột thịt, ngươi lại hại ta vì Trần Hoàn, ngươi chết không yên lành!! Sau khi chết xuống dưới hoàng tuyền, thấy phụ mẫu trưởng bối, ngươi sẽ ăn nói như thế nào?!"
"Biểu tỷ đừng vùng vẫy nữa." Trên tế đài bằng trúc được xây dựng tạm thời, Tiêu Đạp Toa chân đạp thất tinh, hoàn thành bấm niệm pháp quyết tác pháp, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu đầu quả tim, chỉ thấy trận văn trên mặt đất sáng lên, hiện ra huyết quang nhàn nhạt.
Sắc mặt nàng trắng bệch, khóe miệng mơ hồ có vết máu, vẻ mặt lại rất hưng phấn.
Trước tiên trêu chọc trả lời một câu của nữ quỷ trong cờ, "Ngươi toàn tâm toàn ý theo đuổi đại đạo, lại thiên tư ngu xuẩn, bây giờ vào Chiêu Hồn Phiên, sau này tu vi của Trần sư huynh tinh tiến, đại đạo có thành tựu, ngươi cũng được coi là gà chó lên trời, chẳng phải tương đương với việc thành toàn cho ngươi sao? Sao ngươi lại mắng ta? Ngươi nên cám ơn ta mới đúng."
Sau đó cũng không tiếp tục để ý nữ quỷ đang chửi ầm lên, chuyển sang Trần Hoàn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, vừa cười vừa nói: "Trần sư huynh, may mắn không làm nhục mệnh. Cuối cùng Mẫu Trận này cũng xong rồi! Tiếp theo chỉ chờ tới lúc nửa đêm là được."
Đám người Trần Hoàn, Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm, Trần Mị đứng dựa theo vị trí nhất định, trong tay cầm một tấm phù lục linh quang lấp lóe, hai cổ tay mơ hồ hiện ra huyết sắc, từng khuôn mặt trắng bệch, hơi thở gấp rút, nhất là Trần Mị có tu vi thấp nhất, nghe nói như thế, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn phù lục lơ lửng trước mặt, trong mắt lại hơi hiện ra vẻ hoảng sợ, nghĩ mà sợ nói: "Cũng may chống đỡ nổi. Tuy pháp mượn phù lập trận này của Tiêu sư tỷ có thể bày trận vượt qua cảnh giới, nhưng cũng tiêu hao quá nhiều linh lực, tinh huyết."
Nàng cảm thấy mình sắp bị rút khô!
"Tiêu sư muội, lần này may mắn có ngươi." Dù sao Trần Hoàn cũng có thực lực cao nhất, mặc dù lúc này cũng chịu hao tổn cực lớn, tinh thần vẫn phấn chấn, hắn ta không để ý đến muội muội mình, lại tiến lên đỡ lấy Tiêu Đạp Toa, sau khi hỏi han ân cần một phen, mới nói với Trần Mị, "Ngươi đi tới phía dưới xem Bùi Lăng như thế nào."
Trần Mị chưa ổn định lại, cũng hơi không vui: "Hắn? Dù sao cũng không ra được, còn có thể như thế nào?"
Lúc đang nói chuyện nàng gọi Tầm Tung Phong ở trong tay áo ra, ai biết Tầm Tung Phong không có ý chạy về phía trong khe núi, mà không hề chậm trễ bay về phía nam!
"..." Trần Mị lập tức giật mình, con ngươi bỗng nhiên phóng đại.
Nàng tốn mất một lúc mới ý nhận ra điều này có ý nghĩa gì, trong chớp mắt tiếng nói cũng thay đổi, "Tiêu sư tỷ! Không phải ngươi nói, Bùi Lăng tuyệt đối không thể chạy thoát trận pháp do ngươi bày ra sao?! Vậy vì sao hắn lại không ở hẻm núi nữa?"
Trần Hoàn còn đang dịu dàng dỗ dành Tiêu Đạp Toa đột nhiên ngẩng đầu, quát: "Ngươi nói cái gì?!"
"Ca ca, ngươi nhìn Tầm Tung Phong đi." Trần Mị vội vàng bấm niệm pháp quyết ổn định Tầm Tung Phong, kêu lên, "Đường dưới hẻm núi quá khó đi, ta cũng không nắm chắc không lạc đường, vì vậy dự định để Tầm Tung Phong dẫn đường, nhưng ai biết nó lại bay về phía nam. Bây giờ Bùi Lăng căn bản không ở trong cốc!"
"Sao có thể?!" Trần Hoàn chưa trả lời, Tiêu Đạp Toa đã là người đầu tiên hoảng sợ nói, "Với tu vi hiện tại của hắn cũng không thể thoát được Tử Trận, không nói đến việc ta còn bày mê trận ở bên ngoài... Hắn cũng không phải đệ tử gia tộc lớn gì đó, tộc huynh của hắn là tông tử của Bùi thị, có ai trong số chúng ta không biết trước khi tiến vào ngoại môn đã ngu dốt thế nào?!"