Chương 67: Thiên địch?
"Nếu không Bùi Hồng Niên còn có thể bị loại mặt hàng như Tôn Ánh Lan nắm bắt sao?!"
"Sao Bùi Lăng này có thể thoát khỏi trận của ta?"
Tiêu Đạp Toa không nhịn được nghi ngờ Tầm Tung Phong, "Không phải Tầm Tung Phong của ngươi đang đi lung tung chứ?"
"Ngươi không hiểu thì đừng nói bậy." Tu vi của Trần Mị không cao, hơn phân nửa giá trị đều nằm trên Tầm Tung Phong này, nghe vậy không khỏi thay đổi sắc mặt, nói, "Nhà ta đã tốn rất nhiều sức lực vì Tầm Tung Phong này... Chưa từng xuất hiện sơ suất gì!"
Tiêu Đạp Toa còn muốn nói gì nữa, lại bị Trần Hoàn đè cánh tay lại.
Sắc mặt Trần Hoàn âm trầm, quát: "Đừng cãi cọ nữa. Hoàng sư đệ, làm phiền ngươi và Mị Nhi đi xuống xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn ta từ tốn nói, "Đúng là Tầm Tung Phong chưa từng xuất hiện sơ suất gì, chúng ta cũng tận mắt nhìn thấy năng lực bày trận của Tiêu sư muội, với tình huống hiện tại, chưa chắc đã là Bùi Lăng chạy thoát, biết đâu hắn đã ném áo ngoài ra khỏi trận trong cơn tuyệt vọng, bị dã thú đi ngang qua mang tới phía nam thì sao?"
"Vẫn nên đi xuống xem một chút thì tốt hơn."
Nói thì nói như vậy, trong lòng Trần Hoàn lại nhảy lên thình thịch, luôn có dự cảm không may.
Loại dự cảm này nhanh chóng được chứng thực: Hoàng Hiển dẫn theo Trần Mị đi xuống hẻm núi một chuyến, chẳng mấy chốc khuôn mặt tối tăm trở về: "Trần sư huynh, đúng là Bùi Lăng kia đã không còn trong trận nữa. Hơn nữa ta thấy dấu chấn rất mới ở bên dòng suối nhỏ ngoài trận, so sánh lớn nhỏ, hơn phân nửa là hắn."
Còn chưa dứt lời, Trương Trọng Cầm đã đột nhiên thay đổi sắc mặt, nổi giận nói với Tiêu Đạp Toa: "Không phải trước đó ngươi luôn miệng nói Bùi Lăng tuyệt đối không thể thoát thân sao?! Vì vậy chúng ta mới yên tâm đi bày trận này, kết quả thì sao?!"
Hai mắt Tiêu Đạp Toa trợn trừng, thất thần một lát, mới nghẹn ngào kêu lên: "Cái này... Cái này sao có thể?!"
"Sao không thể?" Hoàng Hiển lạnh lùng, "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta và Trần sư muội sẽ lấy chuyện này ra để nói đùa?"
"Được, nói ít vài câu đi!" Vào lúc mấu chốt, vẫn là Trần Hoàn đứng ra giảng hòa, trầm giọng nói, "Mặc dù tiểu tử kia mới vào tông môn, trên người lại có khá nhiều bí mật, không nói đến những thứ khác, chỉ nói đến bộ đao pháp mà trước đó hắn dùng ở trong trận, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, đừng nói dòng dõi Bùi gia như thế, ngay cả Chư Pháp các ở ngoại môn, chỉ sợ cũng không tìm được mấy bộ giống thế."
"Chỉ sợ trước khi tiến tông đã nhận được chút cơ duyên."
"Nếu không một tên Luyện Khí tầng bốn, còn là Luyện Khí tầng bốn ở nơi thâm sơn cùng cốc như Lộc Tuyền thành, sao có thể có nhục thân cường hãn đến mức đó?"
"Mặc dù việc chạy ra Tử Trận khiến người ta khá bất ngờ, nhưng cũng chưa chắc không thể..."
Hắn ta ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, "Cũng may bây giờ còn mấy canh giờ nữa mới đến nửa đêm, để Tầm Tung Phong dẫn đường, chúng ta đi bắt hắn về là được."
"Trần sư huynh, tiểu tử kia đã bị chúng ta dọa sợ vỡ mật." Hoàng Hiển lại nói, "Nhìn phương hướng là không dám về Loa Sơn thành, thà rằng chạy vào trong núi sâu, chúng ta phải nhanh chạy tới, tránh để hắn chạy lung tung vào địa bàn yêu thú, tự nhiên xảy ra sơ suất."
Thế là sau thời gian bàn bạc ngắn ngủi, quyết định để Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm dẫn theo Trần Mị đi đuổi bắt Bùi Lăng, Trần Hoàn và Tiêu Đạp Toa ở lại khôi phục. Đôi bên đều cầm một tấm Truyền m Phù, có biến cố gì lại dùng Truyền m Phù liên hệ.
Dù có vội vã bắt Bùi Lăng trở lại như thế nào, đến nửa đêm phát động trận pháp, Trần Hoàn và Tiêu Đạp Toa là chủ lực, một khi hao tổn quá độ ngay lúc này, chẳng may đến lúc đó không chèn ép được Chiêu Hồn Phiên, vậy sẽ vui quá hóa buồn.
Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm không dám sơ suất, để Trần Mị kết nối với Tầm Tung Phong, vội vàng truy tìm về phía của Bùi Lăng.
Cũng may trước đó bọn họ vì lý do an toàn, đã sớm giải quyết rắc rối ở xung quanh, vì dụ như đã diệt trừ tất cả mấy thứ Hỏa Nhãn Thanh Viên, lúc này không có yêu thú không có mắt gì đó đến làm phiền, không làm cản trở tốc độ tiến lên.
Thứ duy nhất cản trở là Trần Mị, vấn đề là cần nàng khống chế Tầm Tung Phong, đây cũng là người thân của Trần Hoàn, mất kiên nhẫn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trong lòng Trần Mị cũng rất nóng nảy, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là Luyện Khí tầng bốn, dù dùng hết tất cả vốn liếng, cuối cùng vẫn tụt lại đằng sau.
Đi đường cả nửa ngày như thế, Tầm Tung Phong vẫn tiếp tục bay về phía trước, Hoàng Hiển không nhịn được mắng: "Tiêu Đạp Toa thật sự không đáng tin. Nếu tiểu tử kia bị hao tổn trong lúc phá trận, cũng không thể chạy xa như vậy."
"Năng lực bày trận của Tiêu Đạp Toa vẫn được." Trương Trọng Cầm lại khẽ lắc đầu, "Nàng cũng là nhân tài được coi trọng ở Trận phong, trước đó ta tự mình thử thoát ra khỏi mê trận do nàng bố trí, kết quả ngươi cũng biết, ta đi ba ngày ba đêm, thử đủ loại phương pháp, cuối cùng vẫn nhận thua... Vì Trần sư huynh, nàng không thể không tận lực, vẫn là tiểu tử Bùi Lăng kia có vấn đề, đợi lát nữa nhìn thấy hắn, chắc chắn không được nương tay."
"Chuyện cho tới bây giờ, dù không thể mang về hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ cần giữ lại một hơi, dù sao cũng tốt hơn để hắn chạy mất."Chương 68: Tụ hợp (1)
Hoàng Hiển gật đầu: "Ta biết..."
Còn chưa nói hết lời, Trần Mị bỗng nhiên "A" một tiếng.
Hai người vội vàng đề phòng, hỏi: "Đã phát hiện tiểu tử kia rồi sao?!"
"... Hình như Tầm Tung Phong gặp thiên địch, không dám đi về phía trước." Trần Mị không ngừng nghi ngờ, "Các ngươi có mang bản đồ không? Gần đây có gì khiến Tầm Tung Phong e ngại?"
"E ngại?" Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm nhìn nhau, trong mắt đều là lo nghĩ, "Bản đồ ở chỗ Trần sư huynh, vừa rồi chúng ta đi vội đã quên lấy. Nhưng nhớ kỹ dọc theo con đường này, cho đến tận địa bàn của Nhân Diện Chu đều không có yêu thú gì ra dáng?"
Dù sao ở xung quanh Nhân Diện Chu, dù trước đó có yêu thú cường thế hơn, sau khi cảm nhận được khí tức của yêu thú Trúc Cơ kỳ này, đã biết điều sớm trốn đi thật xa, mấy loại không biết điều cũng vào bụng Nhân Diện Chu gần hết.
Trần Mị nghe vậy, thốt ra: "Không phải tới gần địa bàn của Nhân Diện Chu chứ?"
"Không thể nào." Hoàng Hiển lắc đầu, nói, "Ta vẫn tính khoảng cách, bây giờ chúng ta cách biên giới Nhân Diện Chu kiếm gần trăm dặm. Dựa theo lời nói của Đoan Mộc thành chủ, Nhân Diện Chu sẽ không dễ dàng sửa đổi phạm vi đi săn, dù sao nó đi vào chỗ sâu của Loa sơn cũng vì an toàn đẻ trứng và ấp trứng con nối dõi, đã vậy, nó sẽ không dễ dàng rời xa sào huyệt."
Trương Trọng Cầm cau mày nói: "Có thể là thiên địch loại rắn rết... Để Tầm Tung Phong không cần để ý. Thật sự không được, để Tầm Tung Phong nói cho chúng ta biết bây giờ đang ở vị trí nào, chúng ta tới xem có dấu vết của Bùi Lăng không?"
"Tốt!" Trần Mị gật đầu một cái, đang muốn dẫn bọn họ đến chỗ mà Tầm Tung Phong dừng lại, Hoàng Hiển đột nhiên giật giật lỗ tai, quát: "Chậm đã! Có động tĩnh!"
Trương Trọng Cầm phản ứng cực nhanh, lập tức lách mình trèo lên một gốc cổ thụ chọc trời cách đó không xa, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khu rừng nơi xa lay động từng tầng, có người đang leo trèo giữa khu rừng, mơ hồ thấy được thân hình trong lúc tay áo tung bay, không phải là Bùi Lăng sao?
"Tiểu tử kia ở ngay phía trước!" Trương Trọng Cầm không khỏi vui mừng, vội vàng nói với đồng bạn dưới cây, "Hình như hắn lạc đường, lại chạy về phía chúng ta."
"Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu." Hoàng Hiển và Trần Mị nghe vậy khẽ giật mình, chợt cười ha ha, Hoàng Hiển vừa bóp ngón tay vang lên cành cạch nghênh đón, vừa cười gằn nói, "Còn sợ tốn thời gian tìm hắn trì hoãn canh giờ bên Trần sư huynh, không ngờ tiểu tử này lại chủ động đưa tới cửa."
Bọn họ vô cùng vui mừng bọc đánh qua đó, Bùi Lăng đang bỏ trốn giữ mạng nhanh chóng phát hiện ra, không khỏi vui mừng, chào đón như thấy huynh đệ tỷ muội ruột thịt khác cha khác mẹ thất lạc nhiều năm: "Hoàng sư huynh! Trương sư huynh! Còn có Trần sư tỷ... Ta có thể tìm tới các ngươi rồi! Đúng, vì sao Trần sư huynh và Tiêu sư tỷ không ở đây?"
"Hai người bọn họ đang chờ trong Phệ Hồn Mẫu Trận!" Hoàng Hiển nhe răng cười một tiếng, bỗng nhiên ra tay muốn một phát bắt được hắn.
Ngay vào lúc này, quanh người Bùi Lăng tuôn ra một vòng huyết quang, cả người đột nhiên tăng tốc độ, lại như mũi tên rời cung ngay thời khắc cực kỳ nguy cấp, chợt lóe lên từ trước mặt bọn họ.
Thậm chí cơn gió cuốn lên còn đập vào khuôn mặt bọn họ đau đớn!
Ba người Hoàng Hiển khẽ giật mình, mới phát hiện không đúng, Bùi Lăng đã nhanh như chớp chạy đi, vừa chạy vừa cao giọng hô: "Hai vị sư huynh, mọi việc đã được hoàn thành dựa theo lời nhắn nhủ của Trần sư huynh, cũng đã dụ nghiệt chướng này đến theo kế hoạch... Nhanh! Chúng ta cùng làm thịt nó! Đưa nó đi đoàn tụ với đám oắt con kia!"
Ba người vô thức nhìn theo phương hướng hắn đến, đúng thấy vài gốc cổ thụ chọc trời bị bước chân chặt đứt, ầm vang đổ xuống trong khe hở, một đôi mắt đỏ hồng đang ôm theo căm giận ngút trời nhìn về phía bọn họ!
Ngay sau đó tám chân hơi dùng sức, quái vật khổng lồ nhảy đến giữa không trung, phần bụng mặt người hoàn toàn dập tắt sự may mắn xa vời của ba người Hoàng Hiển, trong cơn cuồng nộ Nhân Diện Chu không nói lời gì, quay đầu phun một tấm mạng nhện tới.
Ba người Hoàng Hiển vô cùng hoảng sợ, rối rít co cẳng lao nhanh đi.
Nhưng Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm còn tạm được, dù sao tu vi đều là Luyện Khí tầng lăm, vào lúc quan trọng lại ép buộc bản thân nâng cao tốc độ lên một đoạn, mạo hiểm né tránh mạng nhện. Nhưng Trần Mị không có vận khí như vậy, nàng mới Luyện Khí tầng bốn chỉ kịp phát ra một tiếng hét, đã bị mạng nhện bao phủ chặt chẽ.
Chợt mạng nhện bị một sợi tơ nhện lôi kéo đến trước mặt Nhân Diện Chu, giác hút dữ tợn tiến tới, tiếng "két" rợn người kèm theo tiếng kêu thảm vang lên, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng động.
Bùi Lăng quay đầu nhìn thấy, sau khi rùng mình cũng thầm thở phào, để đạo hữu chết chứ bần đạo không chết! Nếu không phải vì đám người này, hắn cũng không chọc phải Nhân Diện Chu, bởi vì cái gọi là muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, hắn có thể bình an trốn về Loa Sơn thành hay không, coi như trông cậy hết vào những "đồng bạn" này.
Vấn đề là lúc này Trần Mị vừa đối mặt đã nghẻo, chỉ sợ hai người còn lại cũng không chịu được quá lâu, phải nhanh chóng nghĩ cách kéo dài khoảng cách!
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nhịn xuống sự khó chịu, cưỡng ép thôi động linh lực, Huyết Loa độn pháp ầm vang gia tốc, hóa thành một đạo huyết quang lập tức biến mất ở chân trời.