Chương 69: Tam Công Tử
Trình Thanh Hành làm việc nhanh như sét đánh, nói xong lập tức đi cùng Trần Nguyên Châu lên trên trấn.
Tới nơi, Trần Nguyên Châu phát hiện đám người Lịch Phục Thành vẫn chưa rời đi, bên cạnh lại có thêm mặc thanh niên trường sam màu trắng, hai bên nói chuyện tựa hồ hết sức cao hứng.
"Phó bang chủ, mấy người đội nón cỏ chính là người chúng ta muốn tìm."
Trình Thanh Hành gật đầu, nhìn về phía đám Lịch Phục Thành.
Giờ phút này, Lịch Phục Thành vừa vặn cởi mũ rơm, chắp tay nói với thanh niên áo trắng kia:
"Tại hạ Cố Thanh Việt của Thanh Vân tông, vừa rồi đa tạ huynh đệ trượng nghĩa xuất thủ."
"Có gì đâu, ban đầu ta cũng muốn ra tay, không ngờ Cố huynh đã đón đầu, bất quá có thể kết bạn với đại hiệp như Cố huynh cũng không lỗ, ha ha ha! Tại hạ là Chu Quy Xán của Phiêu Miểu tông, rất hân hạnh được biết các vị đại hiệp."
Chu Quy Xán của Trọng Tiêu Kiếm! ? Sao hắn lại ở đây?
Trần Nguyên Châu nghe xong thì sững sờ, vị đệ tử này của Phiêu Miểu tông gần đây có thể nói là cơn gió mới nổi. Đã tiêu diệt không ít bang phái ở khu Thiểm Tấn, sao bây giờ lại chạy tới đây.
Dù Trình Thanh Hành có chút ngoài ý muốn với sự xuất hiện của Chu Quy Xán nhưng khi thấy mặt Lịch Phục Thành lại càng ngoài ý hơn.
Gương mặt này rất quen a. . . Rốt cục ta đã thấy ở đâu.
…
Nhìn Chu Quy Xán cùng Lịch Phục Thành kết bạn rời đi, Trần Nguyên Châu nhìn Trình Thanh Hành:
"Phó bang chủ, Chu Quy Xán này cũng là nhân vật phiền phức, có cần ta tìm người để mắt tới hắn không?"
Nhưng thời khắc này tâm tư Trình Thanh Hành đã sớm sớm không còn ở đây, vì rốt cục hắn cũng nhớ được thiếu niên đội nón cỏ trước mắt kia là ai!
"Lão Tam, ngươi tự mình theo dõi hắn, ta đi một chút rồi về."
Để lại câu này, Trình Thanh Hành liền rời đi.
Hả? Sao phó bang chủ có phản ứng lớn vậy? Chẳng lẽ câu được cá lớn gì rồi?
Trần Nguyên Châu có chút kỳ quái nghĩ.
Sau thời gian một chén trà, Trần Nguyên Châu vừa dự định đi theo Chu Quy Xán cùng Lịch Phục Thành vào một nhà tửu lâu thì thấy Trình Thanh Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bên cạnh có thêm một thân ảnh vừa xa lạ lại quen thuộc với hắn.
"Bang chủ!?"
Trần Nguyên Châu kinh ngạc, trong ấn tượng của họ, vị bang chủ này như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhiều thành viên nhập bang mấy năm chưa từng thấy mặt bang chủ bộ, thậm chí ngay cả chính hắn cũng chỉ mới gặp bang chủ được ba lần. Không ngờ hôm nay đột nhiên gặp được.
Một lát sau, Trình Thanh Hành quay đầu nói Trần Nguyên Châu:
"Rút đi."
"Vâng."
Không có hai lời, đám người Trần Nguyên Châu tuân theo lệnh của Trình Thanh Hành cấp tốc rút lui, lẫn vào đám người tản ra.
Sau nửa ngày, bang chủ Hoàng bang Thẩm Lăng Vạn mở miệng:
"Là Tam công tử của giáo chủ Huyết Viêm giáo không sai, lần trước trong đại hội Sư chinh, ta từng trò chuyện với hắn, sẽ không nhớ lầm."
"Thế nhưng Tam công tử đến nơi này của chúng ta làm gì? Cũng chẳng ai báo gì cho chúng ta. May mà đám thủ hạ của chúng ta không gây ra họa lớn gì.”
Trình Thanh Hành có chút sợ hãi mà nói.
Thẩm Lăng Vạn suy tư một lát rồi nói:
"Có lẽ có người bắt đầu không yên lòng với chúng ta, muốn mượn tay Tam công tử diệt trừ chúng ta."
"A! ?"
Trình Thanh Hành giật nảy cả mình:
"Chẳng lẽ chuyện kia đã bại lộ? Nhưng rõ ràng chúng ta. . ."
Trình Thanh Hành nói được phân nửa thì thấy Thẩm Lăng Vạn quét mắt tới, thế là vội vàng im miệng.
"Bất quá dường như tên Tam công tử cũng không xem chúng ta là địch. Bằng không cũng không làm nhiều chuyện ngu xuẩn như ngươi báo cáo, chỉ sợ hắn muốn thầm nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại của hắn, hoặc là . . . có ý gì khác."
"Cái kia. . . Ta có cần tiếp xúc với vị Tam công tử kia một chút chăng?”
"Không cần, nếu Tam công tử đã dùng cách này nhở chúng ta, nói rõ hắn không muốn gặp chúng ta, vẫn nên chờ hắn chủ động tới tìm thì hơn. Tóm lại kêu phía bên quận Dương Sùng quận nên tranh thủ hành động đi. Về phần Tam công tử. . . phái mấy tên thông minh lanh lẹ tới bảo vệ, tuyệt không được để hắn có chuyện trên địa bàn của chúng ta."
"Vâng, ta lập tức đi an bài."
Trình Thanh Hành nói xong thì nhanh chóng quay người rời đi.
Thẩm Lăng Vạn nhìn đám người Lịch Phục Thành đang thoải mái cười to trong quán rượu, rơi vào trầm tư.
Đến cùng đã sai ở chỗ nào . . . Chẳng lẽ có nội ứng? Xem ra phải hảo hảo điều tra thêm.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Thẩm Lăng Vạn biến mất tại chỗ, cứ như chưa từng xuất hiện.
. . .
Trong đêm, Lịch Phục Thành cầm cuốn sách Bát Cung Tứ Lạc Thư nằm đọc trên giường, Đường Thính Song bên cạnh hỏi:
"Sư huynh, mấy ngày nay, đêm nào ngươi cũng đọc sách, cuốn sách này thì vị lắm hả?”
"Không phải thú vị mà rất lợi hại. Nếu được gặp lại Vương huynh, ta nhất định sẽ cảm tạ hắn cho thật tốt. Như câu Tam thúc từng nói, ra ngoài gặp quý nhân, hẳn Vương huynh chính là quý nhân của ta.”