Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 84: Tiểu Hài Tử

Chương 84: Tiểu Hài Tử
"Tam. . . Tam. . . Tam Kê Hầu a!"
Sau một phen giao tranh kịch liệt, dù Giang Bắc Nhiên đã thả cho Thi Phượng Lan nhưng nàng cũng không thắng được.
"Lại đến, lại đến!"
Uống xong một chén Lê Hoa Nhưỡng vào trong bụng, Thi Phượng Lan lập tức kêu la.
"Thi đường chủ, ta ở chỗ này."
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phượng Lan đang đưa lưng về phía mình, quát lên.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.”
Nương theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phượng Lan lắc lư cái đầu xoay người lại:
"Ừm? Ngươi tới sau lưng ta lúc nào thế? Chiêu gì mà nhanh vậy?”
Nghe Thi Phượng Lan bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Vu Mạn Văn nhịn không được cướp lấy chén rượu trong tay Giang Bắc Nhiên, trừng mắt liếc hắn một cái:
"Ngươi thật sự muốn khiến đường chủ chúng ta uống tới say ngất thì thôi?"
Nếu hệ thống đã biểu thị nguy cơ được giải trừ, Giang Bắc Nhiên cũng không tính khi dễ loại manh tân trong trò oẳn tù tì này nữa, nàng chắp tay với Thi Phượng Lan:
"Thi đường chủ, không bằng hôm nay ngừng ở đây đi.”
"Không được! Ta vẫn chơi được! Không được đi!"
Thi Phượng Lan quật cường hô.
Thấy hình tượng của đường chủ nhà mình không còn lại gì. Vu Mạn Văn thân là hộ pháp chỉ có gắng khuyên răn:
"Đường chủ, ngươi nên nghỉ ngơi thôi."
Nói xong, nàng giữ vai Thi Phượng Lan, chuẩn bị trực tiếp kéo nàng đi.
Nhưng ai biết Vu Mạn Văn vừa muốn dùng sức, Thi Phượng Lan đã điên cuồng vặn vẹo mà đứng lên:
"Không được! Không chịu! Ta muốn chơi tiếp! Ta muốn chơi tiếp a! !"
Ngươi là tiểu hài ba tuổi sao! ?
Nhìn Thi Phượng Lan bày ra bộ dáng này, Giang Bắc Nhiên không khỏi mộng, bắt đầu hoài nghi đến cùng vị này làm thế nào để lên được chức đường chủ, chẳng lẽ toàn bộ đều nhờ lực tay mạnh mẽ kia?
Vu Mạn Văn cũng không ngờ đường chủ nhà mình sẽ khóc lóc om sòm thế này, nàng bắt đầu cuống quít ra sức chế trụ Thi Phượng Lan.
Nhưng càng như thế lại càng khơi gợi tâm lý phản nghịch của Thi Phượng Lan, khiến nàng trực tiếp vận khởi Quy Tâm Quyết đánh một chưởng về phía Vu Mạn Văn.
Vu Mạn Văn giật nảy mình vội lùi lại.
"Hừ! Hôm nay ai cũng đừng mong ngăn ta chơi!"
Nói xong, tóc dài của nàng không gió mà bay, đã là do vận khởi công pháp.
CMN! Lại còn mượn rượu làm càn.
"Cáp! ! !"
Thi Phượng Lan thét dài một tiếng, huyền khí từ trong thể nội dâng lên, tạo thành một tầng hư ảnh màu lửa đỏ, như một cái Phượng Hoàng giương cánh.
"Là Hoàng Minh Phá!"
Vu Mạn Văn quát to một tiếng không tốt, nhanh chóng bảo hộ Giang Bắc Nhiên ở sau lưng. Nàng biết rõ tu vi Giang Bắc Nhiên chỉ có Luyện Khí tầng năm mà thôi. Nếu bị đường chủ đánh một chưởng, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
"Ha ha! Xem ai còn dám cản ta chơi!"
Thi Phượng Lan cười lớn, tiếp tục thôi động huyền khí, khiến nhiệt độ cả gian phòng không ngừng tăng lên.
Vu Mạn Văn hoàn toàn không ngờ tình thế sẽ phát triển đến mức này, nàng lập tức quay đầu căn dặn Giang Bắc Nhiên:
"Chờ lát nữa, khi ta và đường chủ giao thủ, ngươi tìm cơ hội chạy đi."
"Được!"
Ngươi ngược lại đáp ứng quả quyết ghê đó. . .
Vu Mạn Văn thầm nghĩ.
Dù nàng cũng hi vọng lúc này Giang Bắc Nhiên đừng dây dưa dài dòng, nhưng nghe hắn trả lời dứt khoát thế kia thì trong lòng vẫn thấy có chút là lạ.
Lúc này chẳng phải nên hỏi ta định làm gì sao?
Trong lúc Vu Mạn Văn đang suy nghĩ, hư ảnh Hỏa Phượng sau lưng Thi Phượng Lan đã triệt để thành hình, quơ cánh nhấc lên một cỗ sóng nhiệt.
"Đường chủ, đắc tội!"
Thấy Thi Phượng Lan đã hoàn toàn mất trí, trên thân Vu Mạn Văn cũng bạo phát huyền khí màu đỏ.
Tuyệt. . .
Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển thành dạng này. Vào lúc hắn đang tự hỏi lát nữa nên xử lý ra sao thì tiếng cười của Thi Phượng Lan đã dừng. Ngay sau đó nàng nhắm mắt, ngã thẳng tắp xuống đất.
Chỉ nghe "phanh" một tiếng, nhiệt độ trong phòng dần khôi phục, huyền khí màu lửa đỏ bao quanh Thi Phượng Lan cũng biến mất.
"Ừm. . . ?"
Trên đầu Giang Bắc Nhiên và Vu Mạn Văn đầy dấu hỏi.
Đây rốt cục là làm sao?
"Ngươi ở đây đợi, ta qua đó nhìn một chút."
Dặn Giang Bắc Nhiên một câu, Vu Mạn Văn cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống trước mặt Thi Phượng Lan, nàng nghe được âm thanh thở đều đều của đường chủ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Không sao, đường chủ chỉ say quá nên ngã thôi."
". . ."
Đúng là tên dở hơi. . .
"Ừm?"
Nghe Vu Mạn Văn phát ra tiếng kinh ngạc, Giang Bắc Nhiên cũng tiến tới nhìn thoáng qua. Lúc này hắn mới hiểu tại sao Vu Mạn Văn lại như thế.
Hình xăm hoa cỏ trên tay Thi Phượng Lan đã bị nhòe đi.
Màu vẽ?
Giang Bắc Nhiên nhíu mày, không ngờ vị đường chủ của Thủy Kính đường này cũng thật biết chơi a.
Xấu hổ qua đi, Vu Mạn Văn vội rút một chăn tơ tằm từ trong Càn Khôn giới đắp lên người Thi Phượng Lan, cấp tốc quay đầu nhìn Giang Bắc Nhiên, phát hiện ánh mắt người phía sau đã dời sang chỗ khác.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất