Bây giờ cảm giác Từ Nhạc Nhạc mua quần áo cho hắn, cùng với Lâm Thư Đồng năm đó mua thuốc hạ sốt cho hắn sao mà quen thuộc thế?
Trước tiên cho ngươi một chút ngon ngọt, sau đó giật nhả giật nhả giống như thả diều vậy, ngươi tiến một bước ta lùi một bước, ngươi lùi một bước ta tiến một bước.
Theo thời gian dài thì ngươi trở thành liếm cẩu của ta!
"Đậu xanh rau muống! Thao tác quen thuộc này, sáo lộ (1) quen thuộc này thật là đáng sợ!"
"Móa nó, ta chỉ muốn quẹt thẻ tiền liếm cẩu, cũng không phải thật muốn làm liếm cẩu của ngươi? Có thể tha cho ta được hay không?"
Trần Viễn đang cắt tóc, đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Hắn quyết định rằng hắn sẽ không tập trung tình cảm một cách tùy tiện nữa.
Có thể dùng tiền, có thể hẹn hò, có thể mua đồ, có thể làm chuyện mập mờ nhưng không thể nói chuyện tình cảm!
Không thể không nói.
Kỹ thuật cắt tóc của thợ cắt tóc Tony là tương đối lợi hại!
Làm mái tóc ổ gà của Trần Viễn đổi thành mái tóc nam thời thượng phổ biến nhất, một đôi dép lê, quần đùi và áo phông, cũng được thay bằng những bộ quần áo đẹp do Từ Nhạc Nhạc lựa chọn một cách cẩn thận.
Cảm giác hình tượng bản thân lập tức không giống!
Trần Viễn thoạt nhìn không xấu, chỉ là bình thường lười trải chuốt mà thôi, điều kiện phần cứng của hắn thật ra thì vẫn xem như không tệ.
Bây giờ sau khi thay đổi cả một bộ trang phục, vậy mà đẹp trai tới không thua kém gì một ca sĩ nổi tiếng trên mạng nào đó!
Từ Nhạc Nhạc thiếu chút nhìn tới thất thần!
Trước sau trái ngược thực sự rất lớn, cảm giác giống như không phải cùng là một người.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5
Trong bất tri bất giác, độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đối với Trần Viễn đã tăng lên tới 83 điểm.
Độ thiện cảm lên tới 83 điểm đã tương đối cao.
Độ thiện cảm như thế này đã đủ để cho một nữ sinh chủ động ngược lại đi theo đuổi ngươi.
Lúc này trong nội tâm của Từ Nhạc Nhạc.
Trần Viễn thật là một cậu bé vàng.
Lúc mới quen trông chẳng ra sao cả, nhưng càng tiếp xúc càng hiểu rõ, càng phát hiện vô số điểm nhấp nháy trên người hắn.
Đầu tiên, Trần Viễn có tiền, hơn nữa còn khiêm tốn, học tới đại học năm thứ ba, cứ thế giả trang giống như người bình thường.
Hơn nữa Trần Viễn rất si tình, rất chung tình, thích một nữ sinh vậy mà có thể âm thầm cố gắng trả tiền cho nàng trong suốt ba năm, làm một đứa con nhà giàu thế mà có thể hạ thấp tư thái, mỗi sáng sớm chạy tới dưới kỳ túc xá của nữ sinh tặng bữa sáng, đây cũng quá dịu dàng, quá quan tâm đi!
Cuối cùng tên gia hỏa này thế mà lại còn có vẻ ngoài đẹp trai tới như vậy?
Hơi sửa sang trải chuốt một chút, còn muốn đẹp trai và hấp dẫn hơn nhiều so với cái tên Hoàng Tuấn Khải kia.
Nhớ tới dáng vẻ Lâm Thư Đồng ở cửa hàng Gucci trước đó, rõ ràng thích cái túi xách kia, nhưng bạn trai nàng lại không mua cho, còn lôi ra lý do đàng hoàng, nàng ta đột nhiên cảm thấy nữ sinh này có phải là mắt chó đui mù rồi hay không!
Rõ ràng người đàn ông tốt như thế này đã được nàng ta đạt được, hết lần này tới lần khác lại đi nhặt hạt dưa mà ném đi cả quả dưa hấu!
"Hay là chúng ta đi ăn một bữa cơm đi!"
Trong lúc bất tri bất giác, khoảng thời gian đã tới chín giờ tối.
Trần Viễn còn chưa có ăn cơm.
Nếu như không ăn cùng với Từ Nhạc Nhạc thì hắn cũng không dùng được tiền liếm cẩu.
Chính tiền trong thẻ của hắn, tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm đồng mà thôi.
Bây giờ nếu như không nhân cơ hội này dùng tiền liếm cẩu ăn một bữa cơm vậy hắn thật đúng là muốn ăn đất!
"Được, Từ Nhạc Nhạc đồng ý một cách vui vẻ!"
Đi ra khỏi trung tâm thương mại Thiên Đạt.
Hai người tới một quán ăn cao cấp.
Bữa cơm này ăn vào ăn tới tương đối sung sướng.
Trông dáng vẻ ăn như hổ đói của Trần Viễn, Từ Nhạc Nhạc cũng không có để ý.
Dù sao trông thế nào cũng chỉ thấy rất đẹp trai!
Vào mười một giờ đêm, Trần Viễn và Từ Nhạc Nhạc kết thúc buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau.
"Đậu xanh, lão tứ ngươi cả ngày hôm nay đi đâu? Còn mặc vào bộ quần áo trông đẹp trai như vậy?"
Chu Hải Quyền người bạn cùng phòng nháy mắt ra hiệu hỏi.
"Đi hẹn hò!"
"Hẹn hò với ai a, Lâm Thư Đồng sao? Ta cảm thấy lão tứ ngươi đủ rồi đấy, Lâm Thư Đồng rõ ràng chỉ coi ngươi là một cái công cụ, phiếu cơm dài hạn, ngươi cần gì mà phải khăng khăng một mực nhất kiến chung tình với nàng ta như vậy, nàng ta có việc thì tìm ngươi, không có việc thì chém gió với nam nhân khác, đẳng cấp giữa ngươi và nữ nhân này căn bản là không ở cùng một cấp bậc, vẫn là sớm buông tay thì hơn!"
"Không phải Lâm Thư Đồng, ta hôm nay là đi hẹn hò với Từ Nhạc Nhạc!"
"Ai? Từ Nhạc Nhạc? Ngươi đang chém gió với ta sao, một trong ba hoa khôi của trường đại học nghệ thuật, người ta xinh đẹp ngời ngời, có thể hẹn hò với ngươi sao?"
"Lão tứ, gần đây ngươi càng ngày càng nông nổi, ta nghĩ ngươi không nên treo cổ tự tử trên cây, nữ sinh theo đuổi cũng không nhất định phải tìm nữ nhân xinh đẹp, tìm người tương đối phù hợp với hoàn cảnh của mình là được rồi, quan trọng là phải xứng!" Tào Cẩn Ngôn lão đại trong phòng ngủ tận tình khuyên nhủ.
"Đinh!"
Lúc này, chuông điện thoại di động của Trần Viễn vang lên.
Hắn tưởng rằng là Từ Nhạc Nhạc gửi tin nhắn tới.
Mở ra xem thì hóa ra là tin nhắn của Lâm Thư Đồng.
"Trần Viễn, ngươi đã ngủ chưa? Hôm nay ta không phải cố tình muốn nói những lời nói như vậy với ngươi, ngươi đừng giận ta có được hay không, ta chỉ là không muốn để cho Tuấn Khải hiểu lầm, cho nên mới cố ý nặng lời một chút, thật ra thì ta cũng cảm thấy rất khó chịu, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"
Lại tới rồi?
Lại nữa rồi?
Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Viễn thiếu chút nữa thì đánh rơi điện thoại!
Chính là cái thái độ lúc lạnh lúc nóng này mới khiến cho Trần Viễn trở thành một tên liếm cẩu trong những năm qua.
Nếu là trước đây, Trần Viễn chắc chắn sẽ còn tức giận, Lâm Thư Đồng sẽ tiếp tục dỗ dành, không tới hai ngày, Trần Viễn sẽ bị nàng dỗ dàng tới choáng váng đầu óc, tiếp tục làm liếm cẩu cho nàng!
Hắn vẫn luôn bị đối phương dắt mũi đi theo!
Nhưng là bây giờ ...
Còn phải tiếp tục liếm.
Hết cách rồi, hệ thống đã trói bộc quan hệ liếm cẩu, không liếm không được a!
"Không sao, ta tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta làm gì cũng nguyện ý!" Soạn tin nhắn xong, Trần Viễn thuận tay gửi đi.
Tại phòng ngủ 503.
Nhìn thấy tin nhắn Trần Viễn gửi tới, Lâm Thư Đồng sửng sốt một lát.
Thật ra chuyện nàng làm trong ngày hôm nay, chính nàng cũng cảm thấy có hơi quá phận, ban đầu cho rằng lần này ít nhất phải mất vài ngày thì mới có thể khiến cho Trần Viễn nguôi giận.
Ai ngờ đối phương lại lập tức tha thứ cho nàng!
"Không phải là nói nhảm đó chứ?"
Đương nhiên, nàng ta căn bản không quan tâm tới việc Trần Viễn có tức giận hay không, nàng ta chỉ muốn biết số tiền kia của Trần Viễn là ở đâu mà ra!
"Trần Viễn, thật xin lỗi, ta cũng có nỗi khó xử của ta, mẹ ta mắc bệnh nhập viện rồi, cần năm mươi nghìn đồng để chữa bệnh, ta bất đắc dĩ mới đi cầu Hoàng Tuấn Khải, nếu như không đối với ngươi như vậy ở trước mặt hắn, hắn là sẽ không cho ta vay tiền! Ta thật, rất xin lỗi!"
"Leng keng!"
Trần Viễn, chuyển khoản 50.000 đồng, nhấn vào để nhận lấy.
Nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản này.
Lâm Thư Đồng choáng váng!
Thật ra thì nàng ta không nghĩ tới muốn lừa đi năm mươi ngàn đồng của Trần Viễn.
Nàng ta chỉ là theo bản năng biên ra một câu chuyện để lừa Trần Viễn mà thôi.
Nhưng ai mà ngờ Trần Viễn không nói hai lời, lập tức chuyển khoản.
Đây chính là 50.000 đồng chứ không phải là 50 đồng a.
Lại nghĩ tới Hoàng Tuấn Khải mà nàng ta thích tới toàn tâm toàn ý, ngay cả một cái túi xách cũng không nở bỏ tiền ra mua cho nàng ta, nàng ta đã cảm thấy trong lòng rất khó chịu!
P/S: Ta thích nào ... chương 5
(1) Cụm từ sáo lộ: trên mạng thường nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, hoặc cũng có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy