Chương 100: Bá đạo cùng chính nghĩa
truyendichgiare.com
* * *
Mạc Bắc Tân!
Đồ đệ Kiếm Thánh……
Hàn Uyên sửng sốt.
Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết, Liễu Như Thấm, Lữ Thư An cũng sửng sốt.
Tình cảnh rơi vào yên tĩnh.
Gió nhẹ thổi qua, nghe rõ cả âm thanh.
Dịch Tiểu Phong dẫn đầu đánh vỡ yên lặng, hỏi: “Ngươi là đồ đệ Kiếm Thánh Bạch Hồng Tiêu?”
Cái tên Mạc Bắc Tân, hắn không có nghe nói qua.
Nhưng hắn nhớ rõ một sự kiện.
Đồ đệ Kiếm Thánh đều bị trục xuất sư môn, trước mắt liền chỉ còn lại hắn.
Hơn nữa hắn còn chưa thật sự bái Kiếm Thánh làm sư phụ.
Mạc Bắc Tân đứng ở trên mái nhà, gió lạnh lạnh, thổi quần áo hắn bay phần phật.
Hắn cười trả lời: “Không sai, ta là, đã từng là, ở lòng ta vẫn luôn là.”
Lời này tràn ngập thâm ý.
Hàn Uyên nháy mắt hăng hái.
Hắn vừa rồi khẩu xuất cuồng ngôn, kết quả đối phương thế mà là sư bá của hắn, làm hắn hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Nhưng hiện tại vừa nghe lời này, ý của Mạc Bắc Tân là hắn đã bị trục xuất sư môn?
Còn chưa chờ hắn nghĩ thêm, Mạc Bắc Tân thả người nhảy xuống, giống như ưng săn mồi, bay vút trên không, dừng ở chỗ đình viện của đám người Dịch Tiểu Phong.
Khi nhìn gần lại, bọn họ mới thấy rõ khuôn mặt Mạc Bắc Tân.
Người này có thân hình cao lớn, nhưng khuôn mặt gầy ốm tang thương, ánh mắt lãnh khốc như sói bị thương, trên người mặc đồ tím đan xen màu đen, hai tay trống trơn, không có cầm kiếm.
Sau khi thấy rõ ràng diện mạo của hắn, tất cả mọi người cảm giác được một luồng áp lực.
Đây là áp lực mà Diệp Long Hình, Ngô Kiếm đều xa xa không bằng.
Liễu Như Thấm nhẹ giọng nói: “Mạc Bắc Tân, lục đệ tử của Kiếm Thánh, đã bị Kiếm Thánh trục xuất sư môn, nhưng hắn là cao thủ hàng thật giá thật Kim Đan cảnh.”
Kim Đan cảnh!
Trong lòng Dịch Tiểu Phong trầm xuống.
Mạc Bắc Tân cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Trong lòng hắn có dự cảm.
Đối phương tuyệt đối không phải tới cứu viện.
Mặc dù đã từng là đồng môn.
Mạc Bắc Tân cất bước hướng Dịch Tiểu Phong đi tới.
Hàn Uyên lập tức che ở trước mặt Dịch Tiểu Phong, rút bảo kiếm của mình ra, trầm giọng nói: “Đứng lại! Ngươi muốn làm gì?”
Mạc Bắc Tân nâng tay phải, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, dưới bóng đêm, giống như một cây kim bạc rất dài.
“Kiếm Thánh từng nói qua, hắn sẽ không thu đồ đệ nữa, các ngươi nhất định là giả mạo, cho nên ta tới diệt trừ các ngươi, để báo ơn ân sư ngày xưa dạy dỗ.” Mạc Bắc Tân cười lạnh nói.
Dứt lời, hắn bỗng nhiên nhắm phía Hàn Uyên.
Nhanh như tia chớp!
Đồng tử Hàn Uyên co rụt lại, theo bản năng nâng kiếm, nhưng hắn vẫn là chậm một nhịp.
Kiếm của Mạc Bắc Tân kiếm dừng ở trên cổ họng hắn yết, cách nhau không đến một phân.
Hàn Uyên cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong kinh hãi, người này mạnh như vậy!
Hắn vội vàng mở miệng nói: “Mạc sư huynh, ta còn chưa chính thức nhập môn, sư phụ sở dĩ không có công khai tuyên bố, là bởi vì đối ta có băn khoăn như đối với ngươi.”
Nghe vậy, Mạc Bắc Tân liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười hỏi: “Băn khoăn như đối với ta?”
Dịch Tiểu Phong gật đầu, nghiêm túc nói: “Hắn sợ liên lụy chúng ta, thiên hạ đệ nhất đại biểu cho thù địch khắp thiên hạ, hắn không muốn liên lụy chúng ta.”
Kẻ trí dùng tình, kẻ võ dùng lý.
Đánh không lại, chỉ có thể dựa vào miệng.
Mạc Bắc Tân hài hước nói: “Ngươi biết vì sao ta bị trục xuất sư môn sao?”
“Vì sao?”
“Ta học trộm Thiên hạ kiếm của lão nhân gia.”
“……”
Mẹ nó!
Dịch Tiểu Phong bị nghẹn lại, cái này khiến hắn trở tay không kịp.
Nguyên lai thằng này thật đúng là phản đồ.
Lúc này xong con bê!
Hàn Uyên bỗng nhiên run kiếm, linh lực từ lòng bàn tay thoát ra, đụng phải chuôi kiếm, đem bảo kiếm bắn đi, đâm thẳng Mạc Bắc Tân lồng ngực.
Mạc Bắc Tân một chân đá Hàn Uyên bay ra.
Bất chợt, một kiếm đâm hướng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong tuy không phải đối thủ của hắn, nhưng cũng sẽ không ngồi chờ chết, lập tức lấy xích vân kiếm ra thi triển thuần dương ngũ kiếm quyết.
Hắn chính diện giết hướng Mạc Bắc Tân.
“Có can đảm!”
Mạc Bắc Tân cười lạnh, thân hình nhoáng lên, đi vào sau lưng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong mở to hai mắt, mặt lộ vẻ khó có thể tin.
Mạc Bắc Tân hư không tiêu thất?
Ở phía sau hắn, Mạc Bắc Tân trở tay một kiếm, muốn chém đầu Dịch Tiểu Phong.
“Kiếm Thánh tiền bối!”
Liễu Như Thấm bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên, Mạc Bắc Tân sợ tới mức đột nhiên nhảy về phía sau, dừng ở trên mái hiên, hoảng sợ nhìn bốn phương tám hướng.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạc Bắc Tân.
Hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, thiếu chút nữa là hắn chết rồi!
Hắn cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Nhưng mà, cũng không có bóng dáng Bạch Hồng Tiêu.
Sắc mặt Mạc Bắc Tân xanh mét, căm tức nhìn Liễu Như Thấm, mắng: “Tiểu nha đầu! Dám chơi ta! Ta giết ngươi trước!”
Liễu Như Thấm lập tức hô: “Ngươi cũng không nghĩ xem, tu vi Dịch Tiểu Phong như thế nào, ngươi nếu là Kiếm Thánh tiền bối, ngươi yên tâm để tiểu đệ tử của mình chạy loạn khắp thiên hạ sao?”
Đang muốn động thủ thì Mạc Bắc Tân dừng lại.
Sắc mặt Mạc Bắc Tân âm trầm, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Đối với vị sư phụ Kiếm Thánh này, hắn vừa oán hận, lại tràn ngập sợ hãi.
Bọn họ những đệ tử này từng đi theo Kiếm Thánh hoành hành thiên hạ, so với người trong thiên hạ càng hiểu biết sự khủng bố của Kiếm Thánh.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới biểu tình của hắn, trong lòng không khỏi tò mò.
Bạch Hồng Tiêu đối với mấy đệ tử này làm cái gì, thế mà Mạc Bắc Tân lại sợ hãi như thế.
Người đều không nhất định phải xuất hiện, chỉ là có khả năng xuất hiện, liền khiến cho cao thủ như Mạc Bắc Tân không dám ra tay.
Này cùng Bạc Hồng Tiêu trong ấn tượng Dịch Tiểu Phong hoàn toàn bất đồng.
Ở trong mắt Dịch Tiểu Phong, Bạch Hồng Tiêu tuy rằng chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng rất thích trang bức.
Mà ở trong mắt mọi người, Bạch Hồng Tiêu không phải là đại biểu cho chính nghĩa, mà là đại biểu cho bá đạo cùng vô địch.
“A ——”
Một đạo tiếng kêu thảm thiết từ phương xa truyền đến.
Đây đã không phải lần đầu tiên.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết như thế, rất khó tưởng tượng người này gặp phải cái gì.
Dịch Tiểu Phong đang chiến đấu, các tu sĩ cũng đang gặp phải chém giết.
Thiên Kỷ thành tuy rằng chống đỡ yêu quái, nhưng chống đỡ không được lòng người.
“Khuyên ngươi từ bỏ đi, ta dám cam đoan, kiếm ngươi còn không có chém xuống mổ sợi tóc của Dịch Tiểu Phong, cổ họng liền bị kiếm khí của Kiếm Thánh tiền bối xuyên thủng.” Liễu Như Thấm tiếp tục nói.
Sắc mặt Mạc Bắc Tân âm trầm biến đổi.
Hàn Uyên đi theo nói: “Sư tổ, cái gia hoả khi sư diệt tổ này muốn chặt đứt truyền thừa của ngài!”
Lời vừa nói ra, Mạc Bắc Tân kinh hoảng thất thố, mắng: “Câm mồm! Ta chỉ là hoài nghi các ngươi đang giả mạo đồ đệ Kiếm Thánh!”
Dịch Tiểu Phong trực tiếp lấy Thiên kiếm lệnh ra, hừ nói: “Đây chính là sư phụ ta tự mình cho ta, liền sợ ta gặp được phiền toái.”
Mạc Bắc Tân híp mắt nhìn rõ ràng, sau khi thấy rõ Thiên kiếm lệnh, sắc mặt hắn thay đổi.
Đột nhiên xoay người, nhảy lên, biến mất ở bóng đêm.
Khán giả xem đến kích động, bình luận tăng vọt:
“Trâu bò a, danh hiệu Kiếm Thánh khủng bố như vậy!”
“Ta hiện tại rất tò mò chuyện cũ về Kiếm Thánh.”
“Cầu phía chính phủ ra một quyển tiểu thuyết về Kiếm Thánh.”
“Trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp lại truyền danh xưng trang bức Kiếm Thánh, mẹ nó, mỗi cái kịch bản đều có Bạch Hồng Tiêu, mặc dù người không ở đây, cũng có thể trang bức.”
“Mới gặp Kiếm Thánh, cảm giác hắn là một cái boss hẳn phải chết, không nghĩ tới này thiên hạ không ai có thể giết hắn.”
……
Đám người Dịch Tiểu Phong thở ra một hơi.
Tần Cầm Tuyết đi tới cạnh Dịch Tiểu Phong, nói: “Chúng ta đổi một chỗ khác đi.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu, sau đó hắn đi đến trước thi thể Ngô Kiếm, túi trữ vật, nhẫn trữ vật tất cả đều thu hết.
Một hàng năm người nhanh chóng rời đi.
“Ngẫm lại, sư phụ Kiếm Thánh của ta rốt cuộc là cái dạng người gì?” Dịch Tiểu Phong tò mò hỏi.
Ở chung với Bạch Hồng Tiêu một đoạn thời gian, Dịch Tiểu Phong cảm thấy hắn bình dị gần gũi, cũng không có bá đạo bao nhiêu.
Hàn Uyên lập tức trả lời nói: “Nam nhân vô địch, mạnh nhất thiên hạ, kiếm của hắn chính là chính đạo!”
Liễu Như Thấm trả lời nói: “Trước kia, Kiếm Thánh vừa chính vừa tà, danh xưng thiên hạ đệ nhất tất nhiên là đạp xương trắng chồng chất đi lên, Mạc Bắc Tân sợ hãi như vậy cũng là bình thường, trước kia hắn đi theo bên cạnh Kiếm Thánh, tai nghe mắt thấy, biết rõ sự khủng bố của Kiếm Thánh.”
Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An không có chen vào, nhưng bọn họ cũng tràn ngập tò mò về Kiếm Thánh.
Năm người đi vào một cái hẻm nhỏ không tính rộng rãi lắm.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên dừng bước chân.
Những người khác cũng dừng theo, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Dịch Tiểu Phong nhìn chằm chằm một bức tường phía trước, hắn thấy được ánh sáng hồng.
Hắn lập tức tiến lên, đi đến trước vách tường, ánh sáng hồng ở bên trong một cái khe tường.
Bàn tay phải của hắn dán đặt trên khe nhỏ, dùng linh lực đem đồ vật bên trong hút ra.
Đây là một cuộn da trâu.
Tần Cầm Tuyết, Liễu Như Thấm, Lữ Thư An sợ ngây người.
Vậy cũng có thể sao?
Tối như mực……
Nhìn thế nào mà thấy được?