Chương 99: Lá gan thật lớn!
truyendichgiare.com
* * *
“Con mẹ nó! Ai a!”
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa bị đập trúng, Hàn Uyên chỉ cảm thấy mặt chính mình bị tát vang bạch bạch, hắn thẹn quá thành giận, quay đầu rít gào.
Chỉ thấy ở cửa lớn đình viện có một đạo thân ảnh đạng đứng.
Người này thân hình hùng võ, mặc đồ đen, vẫn duy trì tư thế vung kiếm.
Hàn Uyên nhìn thấy hắn vẫn còn bày tư thế, càng thêm tức giận, trực tiếp tiến lên.
Dịch Tiểu Phong đi theo đứng lên, hắn một bên cầm lấy áo, một bên nhìn về phía người áo đen.
Người này diện mạo lạnh lùng, đầu đội hồng ngọc quan, trong ánh mắt mang theo sát khí.
Đối mặt thế tấn công ào ạt của Hàn Uyên, hắn không có hoảng loạn, nhanh chóng vung kiếm, kiếm quang hiện ra, từng đạo bóng kiếm nở rộ giống như kính vạn hoa giết hướng Hàn Uyên.
Hàn Uyên nâng kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị bóng kiếm liên tiếp không ngừng đánh bay trở về.
Hai tay hắn giang ra, vững vàng rơi xuống đất.
Nhìn người áo đen, hắn nhíu mày, hỏi: “Các hạ là người phương nào?”
Phía trước khi kiểm tra linh căn, hắn làm sao không nhìn thấy người này?
Người áo đen bình tĩnh nói: “Thiên kiếm thánh tông, đệ tử nội môn, Ngô Kiếm!”
Hàn Uyên động dung, híp mắt nói: “Vô tung kiếm, Ngô Kiếm, ngươi thế mà tới, chậc chậc, Thiên kiếm thánh tông muốn làm gì? Lại lén lút như vậy!”
Ngô Kiếm đại danh đỉnh đỉnh, khẳng định không cần tham gia kiểm tra đo lường linh căn.
Chỉ có một khả năng.
Trước khi nhóm đệ tử mới tiến vào bí cảnh, hắn mới bị Thiên kiếm thánh tông an bài gia nhập.
Thật là vô sỉ!
Ngô Kiếm liếc hướng Dịch Tiểu Phong, hỏi: “Ngươi thật sự là đồ đệ Kiếm Thánh?”
Dịch Tiểu Phong hài hước hỏi: “Hay là ngươi cũng từng bị Kiếm Thánh cự tuyệt?”
Ngô Kiếm vừa nghe, ánh mắt lập tức lạnh băng, xuất kiếm phóng thẳng đến Dịch Tiểu Phong.
Giết!
Thật đúng là bị ta nói trúng!
Dịch Tiểu Phong thầm mắng, rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.
Hàn Uyên nhanh chóng ngăn ở trước kiếm của Ngô Kiếm, hai người bắt đầu giao chiến trong đình viện.
Kiếm quang lóng lánh, bóng dáng hai người đan xen, chiêu thức sắc bén, người xem hoa cả mắt.
Lữ Thư An rất khẩn trương.
Ngô Kiếm này vừa thấy liền biết rất mạnh, thậm chí khả năng không kém gì Diệp Long Hình, cũng không biết Hàn Uyên có thể đối phó nổi hay không.
Dịch Tiểu Phong thật ra không hoảng hốt.
Có phệ linh bò cạp, nếu mà muốn giết Ngô Kiếm hắn vẫn nắm chắc trong tay.
Hắn nghiêm túc quan chiến, quyết đấu giữa kiếm khách thế này, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Hơn nữa thực lực hai người ngang nhau!
Kiếm của Hàn Uyên vẫn hoa lệ như cũ, Ngô Kiếm người cũng như tên, Vô tung kiếm, kiếm pháp xảo quyệt, từng chiêu đều trí mạng.
Hai người có tới có lui, Ngô Kiếm vẫn luôn tìm cơ hội tập sát Dịch Tiểu Phong, nhưng đều bị Hàn Uyên ngăn lại.
Xem tư thế này, Ngô Kiếm cũng không có mạnh hơn Hàn Uyên bao nhiêu.
Dịch Tiểu Phong chậm rãi lui về phía sau.
Kiếm khí của hai người quá mạnh, mặt đất, mặt tường đều bị chém ra từng cái khe.
Liễu Như Thấm mở miệng hỏi: “Dịch Tiểu Phong, cần ta giúp đồ nhi của ngươi không?”
Ngô Kiếm liếc nàng một cái, tiếp tục chiến đấu.
Dịch Tiểu Phong nói: “Ta không có lý do từ chối.”
Giọng nói rơi xuống, Liễu Như Thấm lập tức từ trên mái hiên nhảy xuống.
Từ trong tay áo nàng rút ra một cái khăn đỏ, nhanh chóng tham chiến.
Dịch Tiểu Phong vẫn luôn tò mò thực lực của nàng, lúc này có thể quan sát thật kỹ.
Sau khi Liễu Như Thấm gia nhập chiến đấu, Ngô Kiếm liên tiếp lui về phía sau.
Quan sát thấy, Liễu Như Thấm có tốc độ cùng khí thế không kém bọn họ chút nào.
Trong lòng Hàn Uyên trong lòng kinh ngạc, bà nương này thế mà có thể đuổi kịp kiếm chiêu của hắn!
Liễu Như Thấm tay cầm khăn đỏ, nhanh chóng quất đánh Ngô Kiếm, vù vù xé gió, tiếng nổ vang không dứt lọt vào tai.
Hàn Uyên thả người nhảy, từ trên trời giáng xuống, nghiêng một kiếm đâm hướng Ngô Kiếm.
Ngô Kiếm vội vàng nhảy ra, nhảy lên trên mái hiên cửa lớn.
Tay phải nắm kiếm, dựng ở trước mặt, tay trái xẹt qua mặt ngoài mũi kiếm, phát ra linh lực, mũi kiếm toả ra ánh sáng tím lộng lẫy.
“Tử vân kiếm quyết, kiếm tâm nhất mạch!”
Ngô Kiếm trầm giọng quát, theo sát vung kiếm, chuẩn bị phóng thích đại chiêu.
Hàn Uyên hừ nói: “Chỉ ngươi biết chơi lớn?”
Hắn một kiếm cắm trên mặt đất, đôi tay vận chuyển linh lực, phất tay về phía chuôi kiếm, từng luồng linh lực đánh vào bên trong chuôi kiếm.
“Yêu kiếm, Loạn thiên sát!”
Hai tay Hàn Uyên đều chuyển thành ngón trỏ ngón giữa khép lại, cùng vung lên hướng tới Ngô Kiếm.
Oanh ——
Một cổ kiếm khí đáng sợ phát ra từ mũi kiếm của Hàn Uyên, giống như một thanh kiếm ánh sáng giết về phía Ngô Kiếm.
Ngô Kiếm vung kiếm trảm một cái, đồng dạng là một đạo kiếm khí chấn động đồ sộ rơi xuống.
Hai cổ kiếm khí ở giữa không trung chạm vào nhau, lay động cả tòa đình viện, mặt đất bị phá nát, gạch ngói trên mái hiên bị cuốn bay.
Gió mạnh gào thét, Dịch Tiểu Phong không thể không nâng tay áo che mặt.
Lữ Thư An, Tần Cầm Tuyết sợ hãi tránh né.
Thật sự là thần tiên đánh nhau, phàm nhân tránh lui.
Kiếm khí của Hàn Uyên cùng Ngô Kiếm cân sức ngang tài, nhưng còn có Liễu Như Thấm!
Liễu Như Thấm nhảy lên mái hiên, huy động khăn đỏ quất đánh Ngô Kiếm, bức cho Ngô Kiếm mất tập trung.
Hàn Uyên gia tăng linh lực, kiếm khí nghiền áp đi qua.
Mái hiên bị nghiền nát, gạch ngói bay loạn, Ngô Kiếm hộc máu bay ngược ra ngoài.
Hai người Hàn Uyên thừa thắng xông lên.
Đối mặt với Hàn Uyên, Liễu Như Thấm hai tầng tấn công, Ngô Kiếm rất nhanh lâm vào thế bị động.
Không đến hai phút.
Ngô Kiếm bại trận.
Kiếm của Hàn Uyên đâm thủng ngực hắn, mà hắn dựa vào vách tường bên đường, đầu tóc rối tung.
Hai mắt Ngô Kiếm tràn ngập tơ máu, căm tức nhìn Hàn Uyên, trong ánh mắt tràn ngập không phục.
Hàn Uyên nhìn xuống hắn, khinh miệt nói: “Ngươi lại kiêu ngạo?”
Ngô Kiếm hừ lạnh nói: “Giết ta đi!”
Dịch Tiểu Phong từ sau đi tới.
“Trước đừng giết, để ta hỏi một chút.” Dịch Tiểu Phong gọi Hàn Uyên.
Hàn Uyên gật đầu.
Liễu Như Thấm ở bên cạnh canh giữ, có hai người ở đây, Ngô Kiếm rất khó làm gì khác.
Dịch Tiểu Phong đi tới, nhìn xuống Ngô Kiếm hỏi: “Ngươi vì sao phải giết ta? Ai sai sử?”
Ngô Kiếm trả lời nói: “Ta muốn giết ngươi mà thôi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi là đồ đệ Kiếm Thánh!”
“Ngươi đánh rắm!”
“Ngươi mới đánh rắm!”
“Nếu ngươi không nói thật, ta trước tiên làm tê liệt ngươi, cởi sạch quần áo ngươi, ở trên người của ngươi viết xuống hai chữ, Ngô Kiếm, treo ở trên tháp cao của Thiên Kỷ thành, để tất cả mọi người nhìn một cái!”
“Ngươi…… Vô sỉ……”
Ngô Kiếm giận đến cả người run rẩy, khó có thể tin nhìn Dịch Tiểu Phong.
Đây là đồ đệ Kiếm Thánh sao?
Liễu Như Thấm nhẹ nhàng xì một tiếng khinh miệt.
Hàn Uyên sùng bái nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, một chiêu này thật hay!
Khán giả sôi nổi bình luận.
Vô sỉ!
Không biết xấu hổ!
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy Ngô Kiếm luống cuống, trong lòng hiểu rõ.
Thằng nhãi này trừ chuyện sợ bị nhục nhã, càng sợ chết hơn.
Hắn đã gặp được qua không chỉ một vị tử sĩ, tuyển thủ Trúc Cơ cảnh khẳng định có thủ đoạn tự sát.
Nghĩ xong, Dịch Tiểu Phong cười lạnh nói: “Thật ra sư phụ ta cũng tới, ngươi nếu không nói thật, sư phụ ta sẽ giận chó đánh mèo toàn bộ Thiên kiếm thánh tông, nếu ngươi nói ra, chỉ có một người cõng nồi.”
Hàn Uyên vừa nghe, kích động, run giọng nói: “Sư tổ tới?”
Hắn nhìn chung quanh, muốn tìm được Kiếm Thánh.
Sắc mặt Ngô Kiếm khẽ biến, cũng luống cuống.
Uy danh của Kiếm Thánh như sấm bên tai, đặc biệt là đối với đệ tử Thiên kiếm thánh tông.
Trước kia Ngô Kiếm cũng từng sùng bái Kiếm Thánh.
Nhưng Ngô kiếm không phải Hàn Uyên, sẽ không dễ dàng bị dọa.
Dịch Tiểu Phong phân phó nói: “Trước đem hắn trói lại.”
Hàn Uyên lập tức động thủ.
Liễu Như Thấm cũng ra tay, điểm vài cái trên người Ngô Kiếm.
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy một màn này.
Thủ đoạn của nha đầu này thật đủ thần bí.
Cái hoa chiêu gì cũng có.
Bốn người một lần nữa trở lại trong đình viện.
Ngô Kiếm bị khăn đỏ của Liễu Như Thấm cột lấy, không thể động đậy.
Dịch Tiểu Phong kêu Lữ Thư An cởi bớ của mình, nhét vào miệng Ngô Kiếm.
Sắc mặt Ngô Kiếm tức khắc tái rồi.
Hàn Uyên ôm bụng cười cười to.
“Còn tốt, may mắn hắn không có giết ta, ta nhất định phải nhịn xuống đi, ta muốn báo thù!”
Ngô Kiếm cúi đầu, trong mắt thiêu đốt lửa giận.
Tần Cầm Tuyết bỗng nhiên mở miệng khuyên nhủ: “Vẫn nên giết đi, chấm dứt hậu hoạn.”
Ngô Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ trừng Tần Cầm Tuyết.
Đàn bà này thật độc ác!
Dịch Tiểu Phong nghĩ nghĩ, chú ý tới ánh mắt Ngô Kiếm, gật gật đầu.
Hàn Uyên đã sớm không nhịn được, vung kiếm chém một cái, lấy đầu Ngô Kiếm, máu bắn lên mặt tường.
Dịch Tiểu Phong thở dài một tiếng.
Thật ra ta không muốn giết chóc.
Nhưng luôn có kẻ gian muốn mưu hại hắn.
“Chậc chậc, ngay cả đệ tử Thiên Kiếm Thánh tông đều dám giết, các ngươi có lá gan thật lớn nha.”
Một âm thanh đùa cợt truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh lầu các cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang đứng.
Người này đưa lưng về phía ánh trăng, khó phân biệt chân dung.
Hàn Uyên tức giận nói: “Ngươi lại là ai? Thiên kiếm thánh tông có bảng hiệu lớn hơn sư tổ Kiếm Thánh sao? Thiên kiếm thánh tông giết đệ tử Kiếm Thánh, đệ tử Kiếm Thánh giết ngược lại hắn, cái này không gọi là gan lớn, cái này gọi là tôn nghiêm của Kiếm Thánh một mạch, không thể khiêu khích! Trong thiên hạ, sư tổ Kiếm Thánh của ta mạnh nhất, khuyên ngươi không cần có ác ý, nếu không……”
Người nọ khinh miệt cười nói: “Tại hạ là đồ đệ Kiếm Thánh, Mạc Bắc Tân.”