Chương 113: Kiếm Thần, Kiếm Hoàng
truyendichgiare.com
* * *
Lôi vân tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống.
Thần thú Hoả vu cũng hiển hiện bản tôn ra, đầu như mãng long, thân rắn, khoác lân giáp màu đỏ thẫm, thân hình không có nhảy vọt, chiếm cứ ở không trung, uy vũ khí phách, trên đỉnh đầu có hai cái sừng màu đỏ lửa, dường như đang cháy.
Dịch Tiểu Phong đánh giá thân hình Hoả vu, cố tình không có nhìn đôi mắt nó.
Những người khác thì không dám nhìn trực tiếp, sợ không cẩn thận nhìn vào đôi mắt Hoả vu.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Thanh âm Hoả vu lại vang lên lần nữa, lúc này tràn ngập sự kiêng kị.
Vừa rồi một kiếm kia, nó hoàn toàn không có thấy rõ ràng.
Người này rất mạnh!
So với phần lớn người đi qua mà nó gặp được đều phải mạnh hơn!
Bạch Hồng Tiêu không có trả lời, Hàn Uyên thì lại nhắm mắt hét lên: “Sư tổ ta chính là thiên hạ đệ nhất Kiếm Thánh! Nghe nói qua sao? Còn không mau quỳ lạy, nếu không chết!”
Bạch Hồng Tiêu câm nín.
“Xem ra cho hắn đi theo tiểu tử thúi kia không phải là một cái quyết định sáng suốt……”
Bạch Hồng Tiêu yên lặng suy nghĩ.
Dịch Tiểu Phong đã đủ tiện, không nghĩ tới Hàn Uyên còn có thể trở nên càng tiện hơn.
Nhớ trước đây, Hàn Uyên cũng là một vị thiếu niên lãnh khốc.
“Kiếm Thánh? Ngươi chính là Bạch Hồng Tiêu?”
Hoả vu kinh dị hỏi, giọng điệu có chút run rẩy.
Năm đó Yêu đế cũng từng đại chiến cùng Bạch Hồng Tiêu, cho nên thanh danh Bạch Hồng Tiêu cũng truyền rộng ở Yêu giới.
Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói: “Hoả vu, ngươi nếu không ngăn cản, ta liền không thương tổn ngươi.”
Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Hoả vu nghe ra sự tự tin tuyệt đối.
Thật muốn đánh lên, Bạch Hồng Tiêu tuyệt đối nắm chắc chém giết nó!
Hoả vu lâm vào trầm mặc.
Bạch Hồng Tiêu đạp bộ đi trước, đám người Dịch Tiểu Phong theo sát sau đó.
Dịch Tiểu Phong vẫn luôn quan sát Bạch Hồng Tiêu.
Rõ ràng có thể trực tiếp bay qua Lưỡng giới sơn, Bạch Hồng Tiêu lại muốn từng bước từng bước đi qua.
Chẳng lẽ là muốn hoàn toàn chinh phục Hoả vu?
Cũng đúng, Hoả vu tốt xấu cũng là tồn tại siêu nhiên có thể cầu mưa gọi gió, nếu là có thể khiến tên này phục, uy danh thiên hạ đệ nhất của Bạch Hồng Tiêu càng tăng cao!
Thật biết trang bức.
Dịch Tiểu Phong liếc mắt bội phục Bạch Hồng Tiêu.
Hắn cũng muốn trở thành tồn tại như Bạch Hồng Tiêu vậy, sảng khoái biết bao.
Có thể hành sự bá đạo, ai lại muốn dựa vào kỹ thuật diễn?
Hoả vu trầm mặc nhìn xuống mọi người.
Thật lâu sau đó.
Ở dưới sự khẩn trương của đám Dịch Tiểu Phong, Bạch Hồng Tiêu mang theo bọn họ vòng qua đỉnh núi, bắt đầu xuống núi.
Hoả vu vẫn luôn không có động thủ, cũng không có hé răng.
Mọi người thở ra một hơi.
Dưới sự uy hiếp của Kiếm Thánh, thần thú vẫn phải sợ nha!
“Phía sau ngươi có hai người khí vận không thích hợp.”
Hoả vu bỗng nhiên mở miệng nói, hắn đang nói cùng Bạch Hồng Tiêu.
Sau khi Dịch Tiểu Phong cùng Tần Cầm Tuyết nghe được, trong lòng tức khắc căng thẳng.
Chẳng lẽ là đang nói bọn họ?
Trong đám người, cũng chỉ có bọn họ là người chơi, không thuộc về thế giới này.
Bạch Hồng Tiêu cũng không quay đầu lại nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi quên trách nhiệm thần linh của mình.”
Hoả vu lại lần nữa trầm mặc.
Xuống núi lúc sau, Bạch Hồng Tiêu ném ra một thanh kiếm, mũi kiếm nhanh chóng biến to, chở đám người Dịch Tiểu Phong bay về phía chân trời.
Không khí có chút quỷ dị.
Hàn Uyên nhìn trái nhìn phải sau đó nhìn chằm chằm Liễu Như Thấm, nói: “Hoả vu thật sự là đang nói ngươi sao?”
Liễu Như Thấm ném cho hắn một cái ánh mắt xem thường, lười phản ứng hắn.
Lữ Thư An giả khụ một tiếng, nói: “Thật ra là ta, sư phụ từng nói, ta có tiềm lực trở thành thiên hạ đệ nhất.”
“Ngươi thôi đi.”
“Nhưng nó nói là hai người, trừ ta ra, chẳng lẽ là sư phụ?”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, mặt không biểu tình nói: “Có lẽ là ta đi, nó từ trên người ta cảm nhận được khí vận tiên thần tương lai, các ngươi cho rằng danh hiệu Thanh liên kiếm tiên là ta nói bừa?”
Hàn Uyên thực nể phục, tán thưởng nói: “Sư phụ lợi hại a, ta đây cũng muốn đặt cho mình một cái danh hào, ta liền gọi là Thanh liên Kiếm Thần đi!”
“Đừng, ngươi nên gọi là Bạch liên Kiếm Thần đi!”
“Bạch liên? Có thể có thể, sư phụ là Thanh liên, ta là Bạch liên, diệu thay diệu thay, từ nay về sau, ta chính là Bạch liên Kiếm Thần!”
“Ta đây, ta thế nào? Sư phụ, mau giúp ta lấy một cái danh hào.”
“Ngươi kêu Trà xanh Kiếm Hoàng đi!”
“Trà xanh? Trà trong trà xanh, giản dị tự nhiên, lại ý nhị vô cùng, có thể có thể!”
Lữ Thư An cũng hưng phấn lên.
Hàn Uyên nhận danh Bạch liên Kiếm Thần, Lữ Thư An được danh Trà xanh Kiếm Hoàng, hai sư huynh đệ cực kỳ cao hứng.
Tần Cầm Tuyết xem mà câm nín.
Khán giả thì cười nghiêng ngả:
“Vô sỉ a, vô sỉ!”
“Chờ trò chơi thử nghiệm, lão tử liền tiến vào ly gián thầy trò các ngươi!”
“Ha ha ha, Dịch thần vẫn là cái hương vị kia, ta thích, quá tiện!”
“Hàn Uyên không còn là nam thần, càng ngày càng bị biến đổi.”
“Người chơi sắp bị phát hiện.”
“Thần thú chính là thần thú, thế mà có thể nhận thấy được người chơi khác biệt.”
……
Dịch Tiểu Phong trêu chọc xong sau lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Thần thú có thể nhìn thấu khí vận của người chơi bọn họ có khác biệt, về sau tiếp xúc tiên thần, tiên thần chẳng phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn họ không phải người của thế giới này, có thể hay không xem bọn họ trở thành thiên ngoại tà ma?
Rất có khả năng.
Nếu ở địa cầu gặp được người ngoài hành tinh, bọn họ dù giống như nhân loại, khẳng định cũng sẽ bị nhằm vào.
Dịch Tiểu Phong càng nghĩ càng sâu.
“Thật ra ngươi cùng nàng kia không phải người của phương thiên địa này đúng không?”
Thanh âm Bạch Hồng Tiêu bỗng nhiên truyền vào trong tai Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, tức khắc kinh hãi.
Bại lộ?
“Ngươi không cần trả lời, có một số việc một khi thừa nhận sẽ mang đến cho ngươi cái giá khó có thể tưởng tượng, thật ra lúc trước lần đầu nhìn thấy ánh mắt ngươi, lòng ta liền nghi ngờ, ta sở dĩ lựa chọn ngươi, cũng có liên quan đến thân phận của ngươi.”
“Ta có một vị lão hữu, hắn tiên đoán thiên địa sẽ kịch biến, thiên ngoại dị số xâm lấn, tiên vị điên đảo, chúng sinh hỗn loạn, kia sẽ là một trận hạo kiếp xưa nay chưa từng có.”
“Sức mình bản thân ta rất khó bảo hộ thiên hạ thương sinh, nếu ta có thể từ dị số tuyển chọn một vị có tâm địa thiện lương, lòng mang chính khí làm đệ tử, có lẽ có thể cứu vớt hết thảy, trước đó ta vẫn luôn khảo sát ngươi, tuy rằng hành vi của ngươi phóng đãng, hành sự cổ quái, không biết xấu hổ, nhưng vẫn luôn có chính khí, ta tin tưởng một chút, nếu ngươi có năng lực, ngươi cũng sẽ trở thành một vị đại hiệp Tu Chân giới, thậm chí là cứu tinh của thiên địa.”
Nghe xong lời Bạch Hồng Tiêu nói, Dịch Tiểu Phong lâm vào khiếp sợ.
Bạch Hồng Tiêu thế mà thật sự xem thấu lai lịch của hắn!
Không thể không nói, Bạch Hồng Tiêu so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn.
Cái kế hoạch này thật sự có chút đỉnh.
Xúi giục một người mà không biết thế lực, mượn sức trở thành đệ tử của mình, lại bồi dưỡng thành thiên hạ đệ nhất, hai người liên thủ, làm thế lực hai bên hoà bình ở chung, nếu thuận lợi, xác thật có thể hóa giải một hồi hạo kiếp.
Nhưng Dịch Tiểu Phong đối với đánh giá của Bạch Hồng Tiêu về mình có chút xấu hổ.
Hắn chỉ là chính trực mà thôi.
Không tính là có chính khí.
Mặt khác, Dịch Tiểu Phong cảm thấy rất hứng thú đối với vị lão hữu kia của Bạch Hồng Tiêu.
Thiên hạ này rốt cuộc có bao nhiêu người biết người chơi tồn tại?
Trách không được công ty trò chơi để cho bọn họ che giấu thân phận của bản thân, nguyên lai nói ra thật sự sẽ chết!
Bạch Hồng Tiêu không có nói nữa, hắn đứng ở phía trước, đôi tay tự nhiên rủ xuống, đón gió mà đứng, nhìn ra phương xa.
Không biết vì sao, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng hắn có chút thê lương.
Bầu trời Yêu giới là màu đỏ đậm, giống như hoàng hôn, phía dưới là một mảnh núi rừng lan tràn đến tận cùng, hai bên là đại dương mênh mông không thấy giới hạn, mặt biển tràn ngập sương mù bàng bạc, hắc ám mà thần bí.
Bay một canh giờ.
Bạch Hồng Tiêu liền mang theo bọn họ rơi xuống đất.
Sau khi thu kỹ phi kiếm, Bạch Hồng Tiêu đi đến cây to bên cạnh, nói: “Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi, ngày yêu kiếm khai phong còn chưa tới, chúng ta cũng không cần gấp.”
Phụ cận là một vùng núi tầm nhìn trống trải, địa thế không tính cao lắm.
Dịch Tiểu Phong đi đến trước mặt hắn, hắc hắc cười nói: “Sư phụ, lấy hài cốt vừa rồi ra nha, ta chỉ cần phần đầu.”
Bạch Hồng Tiêu vung tay phải lên, bán tiên thánh cốt xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dịch Tiểu Phong lập tức đem đầu lâu bẻ xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu, thấp giọng nói: “Sư phụ, bộ hài cốt này có lai lịch không nhỏ, cùng cái chén bể của ngài lúc trước có chút tương tự.”
Bạch Hồng Tiêu vừa nghe, không khỏi nhíu mày.