Chương 136: Tung hoành giết địch!
truyendichgiare.com
* * *
Bị Nam Tần tôn giả ngăn lại, Bành Triệt không có hoảng loạn, ngược lại cười lạnh nói: “Vậy vừa lúc, liền cùng một chỗ giết luôn ngươi cái lão đông tây này."
Tay trái hắn huy động quyền trượng đánh hướng Nam Tần tôn giả.
Tay trái Nam Tần tôn giả vỗ về sau một cái, dùng chưởng phong đẩy hai người Dịch Tiểu Phong ra xa.
Oanh!
Hai tôn cường giả Nguyên Anh bộc phát ra khí thế đáng sợ, mặt đất bị nghiền nát, vô số đá vụn, bụi đất bị cuốn lên, giống như đám lửa bỗng nhiên bốc cháy mạnh.
Dịch Tiểu Phong vừa rơi xuống đất, bốn gã thủ hạ của Bành Triệt liền đánh tới.
Hàn kiếm ngàn năm phát ra lưỡi kiếm, đối mặt bốn gã tu sĩ đằng đằng sát khí, Dịch Tiểu Phong không hề sợ hãi.
“Sư phụ, chuẩn bị tốt sao?”
Hàn Uyên hưng phấn cười nói, dưới sự chỉ điểm của Bạch Hồng Tiêu, kiếm pháp của hắn có tiến bộ lớn, đang muốn thử tay.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Vậy nhìn xem chúng ta ai giết được nhiều!”
Giọng nói rơi xuống, hắn dẫn đầu xuất động.
Oanh! Oanh! Oanh……
Man ngưu bộ!
Mỗi một bước của Dịch Tiểu Phong đều vô cùng nặng nề, dường như muôn vàn con man ngưu đang chạy.
Mặt đất rung động, bốn gã tu sĩ hoảng sợ cùng Hàn Uyên nhảy đến giữa không trung, bắt đầu ngự kiếm phi hành.
Khán giả thấy một màn như vậy không khỏi cười ra tiếng:
“Ha ha ha, công kích đồng đội bên mình!”
“Hàn Uyên: Sư phụ, ngươi lan đến gần ta.”
“Cảm giác một chiêu này không dùng được a, chỉ cần có ngự kiếm thuật, liền có thể nhẹ nhàng tránh thoát.”
“Chờ chiêu này nện ở trên người của ngươi, ngươi mới biết được có dùng được hay không.”
“Thiếu chút nữa cười chết ta.”
“Các ngươi biết cái gì, ngự kiếm thuật không tiêu hao linh lực sao? Đây là chiến thuật tiêu hao địch!”
……
Hàn Uyên nhanh chóng đối chiến với một tên tu sĩ, hai người ở không trung chém giết.
Ba người khác đánh hướng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong nhanh chóng vung kiếm, thi triển Thuần dương ngũ kiếm quyết, năm đạo bóng kiếm quấn quanh thân, nhanh chóng uốn lượn, phát ra ra ánh vàng kim lộng lẫy.
Đây là kiếm thức mạnh nhất trong Thuần dương ngũ kiếm quyết!
Ba gã tu sĩ đồng dạng thi pháp, đem linh lực của mình rót vào trong mũi kiếm, giống như ba đạo cầu vồng bay vút mà đến.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong chợt ngưng, đột nhiên vung kiếm hướng lên trời.
Kiếm khí bùng nổ!
Kiếm khí khủng bố lấy hắn làm trung tâm phóng lên cao, như dòng nước chảy ngược lên tản ra thành mưa to tầm tã!
Sắc mặt ba gã tu sĩ đại biến, không kịp phản ứng đã bị kiếm khí bao phủ.
Đang ở cùng Nam Tần tôn giả chiến đấu, Bành Triệt chú ý tới một màn này, sắc mặt khẽ biến.
“Kiếm khí thật mạnh, ít nhất cũng có hơn 200 năm đạo hạnh, tiểu tử này không phải mới vừa đột phá Trúc Cơ cảnh sao? Chẳng lẽ là dùng Kiếm khí đan của Thiên kiếm thánh tông? Nhưng mặc dù là Kiếm khí đan, vậy bao nhiêu Kiếm khí đan mới có thể bồi dưỡng ra kiếm khí như vậy?”
Trong lòng Bành Triệt kinh ngạc, thậm chí cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nam Tần tôn giả cười nói: “Thấy được đi, có thể được Kiếm Thánh nhìn trúng, há là phàm nhân?”
Nói xong, Nam Tần tôn giả tìm được cơ hội, triển khai thế công kích mãnh liệt, đánh đến Bành Triệt không ngừng lui về phía sau, rơi vào hạ phong.
“Chúc mừng ngươi tru sát ba gã đệ tử Hắc Dạ sơn, đạt được 300 tích phân!”
Nhắc nhở của trò chơi vang lên, Dịch Tiểu Phong giương mắt nhìn lại, kiếm khí tiêu tán, ba gã tu sĩ mình đầy thương tích rơi xuống, nện ở trên phế tích.
Thật mạnh!
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hỉ, trên mặt thì lại không một chút biểu tình.
Hiệu quả của mười hai viên Kiếm khí đan!
Kiếm khí đan cũng không phải là phàm đan, mà là thánh đan của Thiên kiếm thánh tông!
Nam Tần tôn giả nói qua, mặc dù là đệ tử tinh anh, cũng rất khó đạt được mười hai viên Kiếm khí đan!
Tiếu Thiếu Mệnh có thể thu thập được nhiều như vậy, phỏng chừng ngày thường hay lợi dụng chức quyền.
Khán giả sôi nổi bình luận "Tốt tốt tốt".
Bọn họ vẫn luôn chờ mong Dịch Tiểu Phong bùng nổ, lúc này đã mắt.
Vừa rồi kiếm khí như mưa mười phần đồ sộ, lực sát thương cũng rất khủng bố!
Hàn Uyên thấy Dịch Tiểu Phong nháy mắt hạ gục ba gã tu sĩ Trúc Cơ cảnh, tức khắc phấn khởi.
Tốc độ vung kiếm đột nhiên tăng lên, nhanh đến làm người ta hoa cả mắt, cường thế áp chế địch nhân.
Không đến thời gian mười nhịp thở, địch nhân đã bị chém đầu.
Bành Triệt cực kỳ tức giận.
Bốn gã đệ tử này tuy không phải đệ tử hắn yêu quý nhất, nhưng tốt xấu cũng là thủ hạ của hắn, thế mà bị giải quyết nhẹ nhàng, hắn cảm giác bị vả mặt.
Hàn Uyên nhanh chóng dừng ở bên cạnh Dịch Tiểu Phong, hai thầy trò liếc nhau, lập tức chạy theo hướng tới Kiếm mộ sơn.
Nam Tần tôn giả bị Bành Triệt kiềm chế, trong chốc lát khó phân thắng bại.
Mà Bạch Hồng Tiêu cùng Kiếm Ma chiến đấu càng khoa trương hơn, Dịch Tiểu Phong không thấy rõ bóng dáng hai người, chỉ cảm thấy bên kia là tận thế.
Ở trên đường đi hướng Kiếm mộ sơn, Dịch Tiểu Phong chú ý tới bốn phương tám hướng có không ít tu sĩ, yêu quái hướng tới Kiếm mộ sơn phóng đi.
Thường hay có tu sĩ hoặc là yêu quái từ Kiếm mộ sơn rơi xuống, đã thành thây khô, chết cực thảm.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong nói thầm.
Bọn họ đi lên có thể cũng phải chết hay không?
Hắn không khỏi nhìn về phía Hàn Uyên, nói: “Đồ nhi, chúng ta nên ẩn nấp trước hay không, quan sát một chút?”
Trong lòng Hàn Uyên cũng không nóng nảy, lập tức trả lời nói: “Toàn bộ nghe sư phụ!”
Hai người thay đổi phương hướng, hướng tới một mảnh rừng đá phía đông chân Kiếm mộ sơn phóng đi.
Chạy không bao lâu, lại có tu sĩ nhắm phía bọn họ.
Hàn Uyên thấp giọng nói: “Là tu sĩ Hàn phòng sơn.”
Dịch Tiểu Phong thầm mắng.
Hàn phòng sơn đều là cẩu đi!
Luôn nhắm vào hắn!
Một khi đã như vậy, vậy đừng trách hắn không khách khí!
Dịch Tiểu Phong lấy xích vân kiếm ra, hai tay cầm kiếm, đột nhiên gia tốc.
Hàn Uyên theo sát sau đó.
Tổng cộng có bảy tên tu sĩ, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ cảnh.
Hàn phòng sơn không tính là tông môn hàng đầu, toàn tông chỉ có một vị lão quái Nguyên Anh, chuyến này có phái ra tu sĩ Kim Đan cảnh, đã chạy tới Kiếm mộ sơn.
So với Dịch Tiểu Phong, Yêu kiếm mới là chuyện lớn quan trọng nhất.
Một thanh kiếm so với Thiên hạ kiếm còn lợi hại hơn, một khi lấy được, nhất định có thể dẫn dắt Hàn phòng sơn đi hướng đỉnh cao.
Ỷ vào kiếm khí hai trăm sáu mươi năm đạo hạnh, Dịch Tiểu Phong căn bản cũng không yếu.
Hàn Uyên vốn có tu vi Trúc Cơ cảnh tầng chín, dưới Kim Đan cảnh, không ai có thể là đối thủ của hắn.
Thầy trò hai người liên thủ, nhẹ nhàng giết xuyên qua chín người.
Dưới sự phân phó của Dịch Tiểu Phong, Hàn Uyên cố tình lưu bọn họ một hơi, để Dịch Tiểu Phong tới giải quyết.
Giết chín người, Dịch Tiểu Phong đạt được 900 tích phân!
Bọn họ tiếp tục nhắm phía khu vực rừng đá, rất nhanh liền tìm được địa phương ẩn nấp.
“Sư phụ, đại sự không ổn a, thật nhiều người muốn giết ngươi.” Hàn Uyên thấp giọng nói.
Bọn họ tránh ở sau một khối đá lớn, che đậy thân hình.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong lập loè, lạnh lùng nói: “Không có việc gì, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.”
Hắn tự tin!
Kiếm khí tăng mạnh, hắn cảm giác chính mình đã là cường giả.
Chỉ cần không phải cao thủ Kim Đan cảnh, hắn căn bản không sợ.
Đúng lúc này.
Hai người Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên cảm nhận được một cổ khí thế cực kỳ đáng sợ truyền đến.
Khí thế này so với Kiếm Ma còn đáng sợ hơn!
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đường chân trời có hai đạo thân ảnh đi tới.
Bộ pháp hai người kia quỷ dị, nhìn như sân vắng bước chậm, mỗi một bước đều có thể bước ra khoảng cách trăm trượng, thẳng tới Kiếm mộ sơn.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong dừng ở trên người nam.tử trung niên trong đó, hắn mặc trang phục màu đỏ thẫm, đầu đội hắc kim bảo quan, mặt như ngọc, đồng tử màu xám, vừa nhìn qua giống như không có đồng tử, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lạnh nhạt.
Vừa thấy hắn, trong lòng Dịch Tiểu Phong thế mà không khỏi sinh ra sự kính sợ.
Phảng phất người này là tiên thần thượng giới, quang mang vạn trượng.
Hàn Uyên cũng bị kinh sợ, ngơ ngác nhìn người nọ.
“Hắn là ai?”
Dịch Tiểu Phong nhịn không được thấp giọng hỏi.