Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 137: Các ngươi đủ tư cách sao?

Chương 137: Các ngươi đủ tư cách sao?

truyendichgiare.com

* * *

“Không rõ ràng lắm, cảm giác rất mạnh……” Vẻ mặt Hàn Uyên khiếp sợ trả lời, giọng hắn đang run rẩy.
Người này cho hắn cảm giác thế mà không thua kém Bạch Hồng Tiêu!
Sao có thể!
Ở trong lòng hắn, Bạch Hồng Tiêu chính là tồn tại thiên hạ vô địch.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người chỉ bằng khí thế cùng hình tượng liền khiến hắn cảm thấy có thể địch nổi Bạch Hồng Tiêu.
Hắn không thể tin được, cũng không dám thừa nhận.
Nhưng trong lòng hắn chính là toát ra ý nghĩ như vậy, không thể ngăn chặn.
Hai thầy trò Dịch Tiểu Phong gắt gao nhìn chằm chằm hai người nơi xa.
“Người nọ là thiên hạ đệ nhất Trung Nguyên châu, Vương Như Thần, bên cạnh là đồ đệ hắn, Chu Thiếu Quân.”
Một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, hai người Dịch Tiểu Phong cả kinh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử từ sau một khối đá to cách không xa nhô đầu ra.
Người này mặc áo vải thô, làn da trắng nõn, tóc màu nâu mười phần hỗn loạn, cả người nhìn qua cực kỳ chật vật.
Người chơi!
Dịch Tiểu Phong vừa thấy hắn liền có thể đoán ra thân phận của hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, gia hỏa này là người da trắng.
Hàn Uyên trầm giọng nói: “Ngươi là ai? Trốn ở chỗ này bao lâu rồi?”
Vừa rồi bọn họ thế mà không có phát hiện người này tồn tại!
Người áo vải giơ tay nói: “Ta tên Johan, ta trốn ở chỗ này trước các ngươi, các ngươi yên tâm, tu vi của ta chỉ có Luyện Khí cảnh tầng bốn, đối với các ngươi tạo không thành bất luận cái uy hiếp gì, ta chỉ tinh thông liễm khí thuật……”
Dứt lời, hắn giải trừ pháp thuật của mình, đem hơi thở chính mình lộ ra.
Hàn Uyên dùng thần thức đảo qua, người này xác thật chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh tầng bốn.
Nhỏ yếu!
Dịch Tiểu Phong vừa rồi liền cảm thấy gia hỏa này quen mắt, vừa nghe tên, tức khắc bừng tỉnh hiểu ra.
Johan, người chơi mạnh nhất khu vực Bắc Âu, thằng này ở giai đoạn trước kiếm được một vạn bảy ngàn tích phân, khiếp sợ toàn cầu.
“Hắn chính là Vương Như Thần……” Hàn Uyên lẩm bẩm tự nói, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng dáng hai người Vương Như Thần..
Phía trước, hắn liền nghe Nam Tần tôn giả nhắc tới, Vương Như Thần chưa chắc yếu hơn Bạch Hồng Tiêu.
Hôm nay vừa thấy, mặc dù hắn là fan não tàn của Kiếm Thánh, lòng tin đối với Kiếm Thánh cũng sinh ra dao động.
Phần lớn thời điểm Bạch Hồng Tiêu rất nội liễm, sẽ không đem khí thế bá đạo của mình phô ra.
Mà Vương Như Thần bất đồng, khí thế này hoàn toàn phóng ra.
Chỉ cần hắn vừa xuất hiện, bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, liền có thể cảm nhận được một chữ.
Thiên hạ vô địch!
Johan thật cẩn thận thò qua, hắn xoa xoa đôi tay, cười hắc hắc nói: “Dịch Tiểu Phong, ta biết ngươi, ngươi cũng muốn cướp Yêu kiếm?”
Trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp có một cái chỗ trâu bò đó là chung một ngôn ngữ.
Vô luận là người nước nào, sau khi tiến vào trò chơi đều nói cùng một loại ngôn ngữ!
Thiên Đạo là tồn tại siêu việt khoa học!
Dịch Tiểu Phong còn chưa nói gì, Hàn Uyên hừ nói: “Vô nghĩa, không đoạt Yêu kiếm, lại đây xem náo nhiệt sao?”
Johan cũng không giận, cười nói: “Ta đến từ Trung Nguyên châu, Vương Như Thần chính là tồn tại thần thoại của châu chúng ta, Yêu kiếm tám chín phần mười sẽ dừng ở trong tay vị đồ đệ kia của hắn.”
“Chu Thiếu Quân cũng không đơn giản, là thiên tài mạnh nhất Trung Nguyên châu hiện tại, không đến ba mươi tuổi liền thành tựu Kim Đan cảnh, một khi có được Yêu kiếm, thành tựu sau này nói không chừng cao hơn Vương Như Thần.”
Giọng điệu hắn tràn ngập kính sợ.
Hàn Uyên không phục, hừ nói: “Vương Như Thần dù mạnh có mạnh như Kiếm Thánh của Đại Càn châu ta sao?”
Johan liếc hướng phương hướng Kiếm Thánh đang đại chiến Kiếm Ma, nói: “Ta cũng điều tra tin tức về Kiếm Thánh, Kiếm Thánh trước kia xác thật lợi hại, nhưng không biết bị cái gì kích thích, hiện giờ đã không còn thực lực như trước nữa, đối phó Đồ tâm lão tổ, đều thiếu chút nữa chết, theo ta được biết, Đồ tâm lão tổ ở trong lão quái Nguyên Anh cũng không phải là tồn tại vô địch, ngay lúc đó Đồ tâm lão tổ bởi vì mới vừa trọng sinh, thực lực cũng mới miễn cưỡng đạt tới mức độ mới vào Nguyên Anh cảnh.”
Hàn Uyên nghẹn lại.
Không thể không nói, Đồ tâm lão tổ đã trở thành vết nhơ trong chiến tích của Bạch Hồng Tiêu.
Hàn Uyên hừ nói: “Hãy chờ xem, sư tổ ta thiên hạ vô địch.”
Johan lắc lắc đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Kiếm mộ sơn, hưng phấn nói: “Kế tiếp sẽ là một trận đại chiến, các ngươi đoán xem Cửu Kiếm Nghiêu có thể ở trước mặt Vương Như Thần căng mấy hiệp?”
Quá cuồng!
Mặc dù là Dịch Tiểu Phong cũng có chút khó chịu.
Rốt cuộc Vương Như Thần bị lấy ra so sánh cùng sư phụ hắn.
Bạch Hồng Tiêu nói chính mình chưa chắc là đối thủ của Cửu Kiếm Nghiêu.
Johan nói Cửu Kiếm Nghiêu ở trong tay Vương Như Thần căng không được mấy hiệp.
So sánh thế này.…
Dịch Tiểu Phong, Hàn uyên quay đầu nhìn lại.
Vương Như Thần cùng Chu Thiếu Quân bắt đầu lên núi.
Chân bọn họ đạp giữa không trung, nơi đi qua, mũi kiếm trên sườn núi đều ào ạt run lên.
Toàn bộ kiếm vang hội tụ ở bên nhau, đinh tai nhức óc.
Bọn họ xuất hiện tức khắc hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Đó là ai?”
“Vương Như Thần! Trung Nguyên châu Vương Như Thần! Quả nhiên, hắn cũng tới!”
“Cái gì? Vương Như Thần?”
“Khí thế thật đáng sợ, cả Yêu kiếm cũng không thể sánh bằng.”
“Nghe nói Vương Như Thần đã thành tựu hóa thần cảnh từ lâu.”
“Chậc chậc, thiên hạ đệ nhất hai châu đều tới đoạt Yêu kiếm, có trò hay để xem.”
……
Nhìn thấy Vương Như Thần hiện thân, Yêu đế ngồi không yên.
Hắn lập tức đứng dậy, bay về phía đỉnh Kiếm mộ sơn.
Tư Côn Ve vội vàng đi theo.
Phía trên đỉnh núi đã chồng chất chồng chất xương trắng.
Giữa biển xác có một cái bệ, phía trên bệ có một thân ảnh nửa quỳ.
Người này đầu đầy tóc bạc, xương cốt như que củi, một thân áo đen lượn lờ huyết khí, hai mắt hắn che kín tơ máu, ánh mắt điên cuồng.
Cửu Kiếm Nghiêu!
Ở trước mặt hắn dựng một thanh kiếm.
Kiếm này lóng lánh huyết quang, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, không cách nào nhìn trộm đến thực thể.
Cửu Kiếm Nghiêu chậm rãi giương mắt nhìn, nhìn thấy hai người Vương Như Thần bước lên đỉnh núi.
“Vương Như Thần, ngươi lại mạnh lên.” Cửu Kiếm Nghiêu mở miệng nói, thanh âm khàn khàn.
Mặt Vương Như Thần không biểu tình, nói: “Cửu Kiếm Nghiêu, lúc trước ta tìm ngươi muốn kiếm, ngươi nhục nhã ta, nói ta đời này khó thành Nguyên Anh, như thế nào xứng với kiếm của ngươi, hiện giờ ta lại đến tìm ngươi muốn kiếm, có đủ tư cách hay không?”
Cửu Kiếm Nghiêu cười như không cười nói: “Ngươi muốn Yêu kiếm này? Xin lỗi, ta không thể quyết định, kiếm có ý nghĩ của chính mình, hiện tại ta chỉ là kiếm hồn.”
Vương Như Thần tiếp tục tới gần hắn, lạnh nhạt nói: “Kiếm chung quy chỉ là binh khí, ý của nó không quan trọng, ngươi nếu không cho, thế gian này liền muốn thiếu một vị chú kiếm sư đệ nhất thiên hạ.”
Bá đạo!
Hoàn toàn không để Cửu Kiếm Nghiêu vào trong mắt!
“Tốt một cái Vương Như Thần, quả nhiên đồn đãi không giả, thiên hạ này liền không có người có thể vào pháp nhãn của Vương Như Thần ngươi, nhưng ngươi muốn Yêu kiếm này, không đơn giản như vậy.” Thanh âm Yêu đế truyền đến.
Vương Như Thần dừng bước chân, liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy Yêu đế mang theo Tư Côn Ve tới.
Không chỉ có bọn họ, bốn phương tám hướng đều có tu sĩ đi tới.
Tiếu Thiếu Mệnh, Vệ Khấp Tâm, Huyết Ẩm đạo nhân, Tửu Tâm hòa thượng, Thanh Nhàn đạo trưởng,..lão quái Nguyên Anh của các môn phái đều tới.
Trước đó bọn họ còn đang quan sát, nhìn thấy Vương Như Thần lên núi, bọn họ liền đứng ngồi không yên.
Còn tiếp tục như vậy, nói không chừng Vương Như Thần thật có thể đoạt kiếm.
“Trung Nguyên châu thiên hạ đệ nhất, thật ra hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy.” Hồng Ma điện Huyết Ẩm đạo nhân cười lạnh nói.
Vương Như Thần lâm vào trong vòng vây!
Nhưng hắn không hoảng hốt chút nào.
Hắn nhìn quét một vòng, khinh miệt cười nói: “Các ngươi muốn liên thủ đoạt kiếm từ trong tay ta?”
“Các ngươi đủ tư cách sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất