Chương 139: Chủ nhân vận mệnh an bài
truyendichgiare.com
* * *
Nghe được lời Dịch Tiểu Phong nói, Cửu Kiếm Nghiêu lâm vào trầm mặc.
Cảm xúc phủ đầy bụi đã lâu bị mở ra.
Đủ loại chuyện cũ giống như hoa quỳnh nở rộ hiện lên ở trước mắt hắn, chợt lóe qua.
Dịch Tiểu Phong thấy hắn không nói lời nào, tức khắc có chút hối hận.
Không xong!
Tìm lầm góc độ.
Gia hỏa này sẽ không bởi vậy mà bạo nổ đi?
Dịch Tiểu Phong thấp thỏm bất an, nhưng trên mặt vẫn là bi thương như vậy.
Nếu đã đi theo con đường này, phải chống đỡ a!
Hai người nhìn nhau không nói gì, ngăn cách bởi Yêu kiếm.
Giữa cảnh trời xanh thành một bức họa.
Hồi lâu.
Cửu Kiếm Nghiêu chậm rãi mở miệng nói: “Thanh kiếm này đây, ngươi nhìn thấy gì?”
Quả nhiên.
Vừa rồi, cách nói không đúng.
Cũng may không có bị trực tiếp chụp chết.
Dịch Tiểu Phong đánh tỉnh tinh thần, lại lần nữa híp mắt, tập trung tinh thần nhìn về phía Yêu kiếm.
Hắn không trả lời ngay, muốn từ từ, xem đôi mắt này còn có thể nhìn ra càng nhiều tin tức hay không.
Biểu hiện của hắn lại khiến Cửu Kiếm Nghiêu âm thầm vừa lòng.
Người này không vội vã, không tệ.
Hiện tại, Cửu Kiếm Nghiêu đối với Dịch Tiểu Phong cảm thấy rất hứng thú.
Tiểu tử này thế mà có thể nhìn ra cảm xúc của oan hồn cùng với cảm xúc hắn trút xuống trong Yêu kiếm.
Có lẽ là căn cứ vào lời đồn đãi tới phỏng đoán, vẫn nên lại dò hỏi một phen.
Một lát sau, trước mắt Dịch Tiểu Phong rốt cuộc lại lần nữa hiện lên một hàng chữ:
Yêu kiếm ( chưa đặt tên ): Kiếm này ẩn chứa phẫn nộ, sát ý mãnh liệt, huyết tế sẽ tăng mạnh loại cảm xúc này, từng bước khiến cho kiếm này mất khống chế, muốn thu phục kiếm này cần một khối thân thể hấp thu phẫn nộ, sát ý...nhiều cảm xúc mặt trái khác, lại tìm người thích hợp nhận chủ, trước mắt kiếm này đã bắt đầu phóng thích cảm xúc mặt trái, chỉ cần thời gian nhất định, liền có thể có cơ hội nhận chủ.
……
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Hắn tức khắc liền nghĩ đến một cái khả năng.
Cửu Kiếm Nghiêu hy sinh chính mình, hóa thành kiếm hồn, chẳng lẽ là vì dẫn đường cho Yêu kiếm phóng thích cảm xúc mặt trái?
Oán niệm khổng lồ như thế, khẳng định cần có thân thể rất mạnh mới có thể chịu tải.
Một thanh kiếm nếu không có thể tìm được chủ nhân, liền không thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ, Cửu Kiếm Nghiêu khẳng định không hy vọng tình huống như vậy phát sinh.
Nói chung, chú kiếm sư không phải là chủ nhân của kiếm.
Liền giống như cha mẹ, không có khả năng khống chế nhi nữ cả đời.
Mỗi người, thậm chí mỗi thanh kiếm đều có ý nghĩ của chính mình.
Dịch Tiểu Phong mở miệng nói: “Oán niệm của thanh kiếm này đang tiêu tán, nó đang lột xác, lột xác hướng tới trạng thái hoàn mỹ.”
Cửu Kiếm Nghiêu ngẩn người, ý vị sâu xa hỏi: “Ngươi làm sao có thể hiểu được?”
Dịch Tiểu Phong tự nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, hắn làm bộ sâu xa, nói: “Là kiếm nói cho ta.”
Đồng tử Cửu Kiếm Nghiêu co lại.
Hắn lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Hai người ngăn cách nhau bởi Yêu kiếm, huyết quang của Yêu kiếm che đậy biểu tình của Cửu Kiếm Nghiêu.
Dịch Tiểu Phong không nhìn được sắc mặt Cửu Kiếm Nghiêu, cho nên tâm tình rất bất an.
Hắn cũng không thể nghiêng đầu nhìn, làm vậy mất mặt biết bao nhiêu?
Đổi lại hắn là Cửu Kiếm Nghiêu, khẳng định sẽ không đem thanh kiếm yêu quý của mình truyền thụ cho người như vậy.
Đại khái qua khoảng một phút.
Cửu kiếm Nghiêu mở miệng nói: “Có lẽ ngươi thật là chủ nhân mà vận mệnh an bài cho nó, khi Kiếm mộ sơn dâng lên kiếm quang, nếu ngươi có thể lên núi rút Yêu kiếm ra, ngươi sẽ là chủ nhân của nó.”
Oanh ——
Chung quanh hết thảy giống như mặt gương bị đánh nát, Dịch Tiểu Phong trở lại trong hiện thực.
Hàn Uyên đang ở bên cạnh đỡ hắn, vừa thấy hắn tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Sư phụ, ngài thế nào?”
Bốn phương tám hướng, tiếng chiến đấu gầm rú lại lần nữa tràn ngập bên tai Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lấy lại tinh thần, tò mò hỏi: “Ngươi vừa rồi có phải hay không cũng……”
Hàn Uyên gật đầu nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy Yêu kiếm cùng Cửu Kiếm Nghiêu, hắn dò hỏi ta nhìn thấy gì, ta nói ta thấy được một thanh kiếm, sau đó ta liền từ trong ảo giác trở về.”
Dịch Tiểu Phong: “……”
Tiểu tử này thật là yêu nghiệt kiếm đạo sao?
Dịch Tiểu Phong thở dài nói: “Xem ra vừa rồi thật là Cửu Kiếm Nghiêu khảo nghiệm chúng ta.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Kiếm mộ sơn.
Từ nơi này đến Kiếm mộ sơn, ven đường đều là chiến đấu, càng tới gần đỉnh núi càng nguy hiểm.
Hắn như thế nào có thể xuyên qua nhiều nguy hiểm như vậy đi đến trước Yêu kiếm?
Dựa theo lời vừa rồi của Cửu Kiếm Nghiêu, Dịch Tiểu Phong rõ ràng là thông qua cửa thứ nhất.
Nhưng cửa ải nguy hiểm nhất cũng là khó khăn trực tiếp nhất liền ở trước mắt.
Hắn nên làm sao để lên núi?
Dịch Tiểu Phong không khỏi nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu còn đang đánh cùng Kiếm Ma.
Mẹ nha.
Lão già này có phải lại đang diễn kịch hay không?
Đánh cái bà nương còn đánh lâu như vậy!
Cường thế như lần trước giết Bành Lân Hỏa đi nơi nào rồi?
Dịch Tiểu Phong lâm vào ưu sầu.
Loại cảm giác này giống như là hắn mua vé số trúng 500 vạn, cần phải ở trong một đoạn thời gian đi lãnh thưởng, quá thời hạn không được lãnh, kết quả trung tâm đổi vé số đang gặp phải đạo tặc cầm súng cướp bóc.
Khó chịu a.
Thanh âm Johan bay tới, cũng đang thở dài: “Xem ra chúng ta đều bị bỏ qua, không có duyên cùng Yêu kiếm.”
Khán giả thì rất tò mò, vừa rồi các tuyển thủ gặp phải cái gì?
Từ góc độ người xem mà nhìn, các tuyển thủ giống như bị trúng định thân thuật, không nhúc nhích.
Ảo giác mà các tuyển thủ gặp phải, bọn họ cũng không có nhìn thấy.
Dịch Tiểu Phong không có nói tiếp, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Kiếm quang còn chưa dâng lên, hắn còn có cơ hội.
Chỉ cần Bạch Hồng Tiêu giải quyết Kiếm Ma, hết thảy liền dễ nói.
……
Sau thời gian một chén trà nhỏ.
Một thân ảnh bay đến trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Đúng là Nam Tần tôn giả.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, tư thái lại bình thường, xem ra chiến đấu cùng Bành Triệt cũng không có làm hắn bị thương.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Đồ nhi, có thể bảo hộ vi sư lên núi đỉnh sao?”
Nam Tần tôn giả quay đầu nhìn về phía đỉnh Kiếm mộ sơn, biểu tình ngưng trọng nói: “Sợ là không thể, Vương Như Thần quá mạnh, đối mặt hơn mười lão quái Nguyên Anh vây công, vẫn còn chiếm thượng phong, rất nhẹ nhàng.”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, mí mắt co giật.
Cách đó không xa Johan trừng to đôi mắt.
Vừa rồi chính hắn nhìn thấy cảnh tượng Nam Tần tôn giả chiến đấu cùng Bành Triệt, cường giả lợi hại như thế lại là đồ đệ của Dịch Tiểu Phong?
Sao có thể!
Thượng đế đang nói đùa sao?
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Sư phụ ta cùng Kiếm Ma so với Vương Như Thần mà nói, ai mạnh hơn!”
Nam Tần tôn giả do dự nói: “Vương Như Thần càng mạnh một chút đi.”
Quả nhiên!
Lão gia hỏa kia lại bắt đầu diễn kịch!
Dịch Tiểu Phong tức giận bất bình, nói hay lắm dẫn hắn đi đoạt lấy kiếm đâu, nói tốt lắm chỉ cần để hắn đánh cùng cảnh giới?
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Không bao lâu, tiếng cười của Vương Như Thần vang vọng trong thiên địa.
“Cao thủ Đại Càn châu chỉ có như vậy, các người liền nằm xem ta đoạt Yêu kiếm cho đồ nhi đi!”
Dịch Tiểu Phong híp mắt, hơn mười lão quái Nguyên Anh đều bại?
Lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến:
“Đồ nhi, hướng tới đỉnh Kiếm mộ sơn đi.”
Bạch Hồng Tiêu!
Dịch Tiểu Phong theo bản năng nhìn lại, Bạch Hồng Tiêu còn đang đánh nhau cùng Kiếm Ma.
Hắn tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Hàn Uyên lập tức đuổi kịp.
“Các ngươi đi làm gì, chịu chết sao?” Nam Tần tôn giả gấp giọng hỏi.
Dịch Tiểu Phong không có trả lời.
Nam Tần tôn giả cắn răng, do dự một lát vẫn là đuổi theo.
Johan tự nhiên là không có lá gan theo sau.
Dịch Tiểu Phong vừa đi tới, vừa quay đầu nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu.
Xem tình huống này, hai bên như cũ cân sức ngang tài.
Đột nhiên!
Bạch Hồng Tiêu bỗng ngừng ở giữa không trung, dù Trúc Cơ cảnh, Dịch Tiểu Phong vẫn có thể nhìn thấy thân hình hắn.
Kiếm Ma lại lần nữa nhắm về phía Bạch Hồng Tiêu, chỉ thấy Bạch Hồng Tiêu nâng kiếm trong tay lên, chém tới một kiếm.
Kiếm quang chiếu sáng thiên địa.
Oanh một tiếng!
Kiếm Ma rơi xuống đất, bụi đất cuốn lên cuồn cuộn, không rõ sinh tử.
Bạch Hồng Tiêu xoay người hướng tới đỉnh Kiếm mộ sơn đạp không mà đi.
Dịch Tiểu Phong: “……”