Chương 138: Cửu Kiếm Nghiêu khảo nghiệm
truyendichgiare.com
* * *
Cuồng vọng!
Vương Như Thần hoàn toàn không có đem một đám lão quái Nguyên Anh của Đại Càn châu để vào trong mắt.
Không khí nháy mắt đọng lại.
Sắc mặt đám người Tiếu Thiếu Mệnh, Yêu đế trở nên âm trầm.
Ngay cả Huyết Ẩm đạo nhân cũng như thế.
Vệ Khấp Tâm hừ nói: “Nếu hắn cảm thấy chúng ta không đủ tư cách, chúng ta đây liền liên thủ cùng lên đi!”
Các lão quái Nguyên Anh đều không có ý kiến.
Nguyên bản bọn họ đều mang ý xấu, Vương Như Thần dùng sự cuồng vọng của hắn đem đám lão quái Nguyên Anh cột lại với nhau.
……
Oanh ——
Đỉnh Kiếm mộ sơn bộc phát ra lực va chạm đáng sợ, ma khí cuồn cuộn, yêu khí hóa thành mây bụi, thổi quét tám phương, hình ảnh cực kỳ đồ sộ, so với Kiếm Thánh, Kiếm Ma chiến đấu còn đáng sợ hơn!
Ở khu vực rừng đá, Dịch Tiểu Phong tràn ngập tò mò.
Cũng không biết là ai đang đánh cùng Vương Như Thần.
Tốt nhất đấu cái ngươi chết ta sống, thuận tiện cho hắn ngư ông đắc lợi.
Vẻ mặt Hàn Uyên sầu khổ, nói: “Thần tiên đánh nhau, phàm nhân né tránh, chúng ta như thế nào mới có thể cướp được Yêu kiếm? Hiện tại đừng nói đoạt, cảm giác ngay cả Yêu kiếm mang hình dáng gì cũng không nhất định có thể nhìn thấy.”
Johan cười nói: “Không có việc gì, Yêu kiếm vốn dĩ không phải tiểu tu sĩ như chúng ta có thể lấy được.”
Cướp đoạt Yêu kiếm không phải là nhiệm vụ chủ tuyến của người chơi, tuyệt đại đa số người chơi cũng không cảm thấy chính mình có thể có vận may cướp đoạt thành công.
Nhưng Dịch Tiểu Phong không nghĩ như vậy.
Dù sao Bạch Hồng Tiêu đã nói rõ là hắn cần phải cướp được.
Này liên quan đến mặt mũi khi làm đồ đệ, cùng với truyền thừa tương lai.
Không chiếm được Yêu kiếm, thời điểm hắn muốn học Thiên hạ kiếm phỏng chừng sẽ chậm lại.
Tiếng gầm rú không ngừng.
Các phương hướng đều có chiến đấu.
Nhìn qua, khắp nơi toàn là các thế lực loạn chiến, cũng không có lấy Yêu kiếm làm trung tâm.
Một lát sau.
Dịch Tiểu Phong phát hiện một hiện tượng kỳ quái..
Có rất nhiều tu sĩ, yêu quái chạy đến trên Kiếm mộ sơn, điên cuồng rút kiếm.
Hàn Uyên cũng chú ý tới, hắn động tâm, quay đầu hỏi: “Sư phụ, chúng ta có phải nên đi đoạt thử một chút, ít nhất không lấy được cũng không thiệt thòi a.”
Kiếm mộ sơn, khắp nơi đều là kiếm, tám chín phần mười là Cửu Kiếm Nghiêu luyện chế, nói không chừng có kiếm tốt đây?
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Đừng đi, tất nhiên là bẫy rập.”
Cửu Kiếm Nghiêu thích kiếm như mạng, sao có thể bỏ được mà đem các bảo bối của mình ném ra chứ, tuyệt đối là một trong các bẫy rập.
Cách đó không xa, Johan đáp: “Không hổ là ngươi, thật đủ cẩn thận, chúng ta rất giống nhau a, trước kia ta liền nghe người khác giới thiệu về ngươi.”
Thằng nhãi này đối với Dịch Tiểu Phong có hứng thú thật lớn, nếu không phải vậy, vừa rồi cũng sẽ không chủ động hiện thân.
Dịch Tiểu Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quá khen.”
Không có vô duyên vô cớ thân thiện, dạng này tuyệt đối có mưu đồ.
Johan còn muốn nói nữa, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên chỉ hướng sau lưng hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại lượng tu sĩ từ cuối đường chân trời vọt tới, rậm rạp, giống như biển người, sóng biển thổi đến.
Tu sĩ Đại Càn châu, Trung Nguyên châu, các môn các phái đều tới.
Tuy không phải toàn bộ xuất động, nhưng các môn phái cộng lại đủ để hình thành một đội quân.
“Kỳ quái, những môn phái này sao lại cùng nhau hành động?” Hàn Uyên kinh ngạc hỏi.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn về phía đỉnh Kiếm mộ sơn, hắn suy đoán nói: “Vương Như Thần là thiên hạ đệ nhất, phỏng chừng tao ngộ vây công, nhưng chiến đến bây giờ còn không có phân ra thắng bại, những lão quái Nguyên Anh từng người hạ lệnh, để các thủ hạ, đệ tử đoàn kết lại.”
Lão quái Nguyên Anh khi chiến đấu truyền lại mệnh lệnh, đều không phải là việc khó.
Oanh ——
Trên Kiếm mộ sơn lại lần nữa truyền đến tiếng gầm rú, Dịch Tiểu Phong nhìn thấy một luồng sáng mạnh hiện ra, nhanh chóng quét tới.
Đồng tử Dịch Tiểu Phong co rụt lại, theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng hắn mới vừa động, luồng sáng đó liền đụng phải hắn.
Yên tĩnh!
Ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt, hết thảy trước mắt Dịch Tiểu Phong đều thay đổi.
Hắn ngạc nhiên phát hiện chính mình đi vào phía trên biển mây.
Ngẩng đầu nhìn lên, là trời xanh cao không thấy đỉnh.
Cúi đầu nhìn xuống, dưới chân phảng phất là mặt biển, khi hắn di chuyển bước chân, còn có thể nổi lên gợn sóng, nhưng lại mang cho hắn cảm giác đạp lên trên mặt đất.
Dịch Tiểu Phong đột nhiên xoay người.
Hắn thấy được một người.
Đúng là Cửu Kiếm Nghiêu.
Cửu Kiếm Nghiêu nửa quỳ trước một thanh kiếm.
Kiếm này tản ra huyết quang, khó phân biệt hình dạng.
Tim Dịch Tiểu Phong đập nhanh hơn.
Chẳng lẽ Cửu Kiếm Nghiêu đã tuyển định hắn, mở cửa sau?
Ta sát!
Ta thật đúng là cầm vai chính kịch bản!
Trước kia xem loại tiểu thuyết này, cảm thấy ngốc nghếch.
Chính mình lại nhận được, thơm quá a.
Dịch Tiểu Phong cố nén hưng phấn, nhìn về phía Cửu Kiếm Nghiêu, chờ đợi Cửu Kiếm Nghiêu mở miệng.
Một lúc thật lâu.
Cửu kiếm Nghiêu mở miệng nói: “Mọi người đều muốn Yêu kiếm, nhưng Yêu kiếm chỉ có một thanh, muốn Yêu kiếm, ngươi phải hiểu nó, kiếm cũng có linh, mỗi một thanh kiếm đều có sinh mệnh cùng linh tính của chính mình.”
Mọi người?
Biểu tình của Dịch Tiểu Phong không thích hợp.
Sao lại thế này?
Cửu Kiếm Nghiêu rõ ràng không phải đang nói với hắn, mà là nói chuyện cùng một đám người.
Hay không chỉ là hắn, còn có rất nhiều người cũng lâm vào trạng thái như hắn bây giờ?
“Mới vừa khai phong Yêu kiếm tự nhiên đến từ hậu bối tới kế thừa, này thiên hạ không nên vĩnh viễn thuộc về một nhóm người kia, số tuổi các ngươi đều ở dưới trăm tuổi, chỉ có một người có thể trở thành chủ nhân Yêu kiếm.”
“Đương nhiên, nếu người lớn tuổi hơn thì không ai có thể được Yêu kiếm tán thành!”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Quả nhiên!
Như vậy xem ra, phàm là người chơi đuổi tới Kiếm mộ sơn đều sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Không chỉ có người chơi, còn có vô số kể tu sĩ trẻ tuổi cạnh tranh cùng bọn họ.
“Tiến lên đây.”
Thanh âm Cửu Kiếm Nghiêu truyền đến.
Dịch Tiểu Phong do dự một chút, tay cầm hàn kiếm ngàn năm, chậm rãi tới gần.
Cửu Kiếm Nghiêu tuy rằng đã đem tình huống nói rõ ràng, nhưng không thể bài trừ là bẫy rập.
Một lát sau.
Cửu Kiếm Nghiêu nhịn không được mắng: “Tiểu tử thúi, nhanh lên! Mình ngươi là lề mề nhất!”
Cách Cửu Kiếm Nghiêu còn có mười trượng Dịch Tiểu Phong sợ tới mức cả người run một cái.
Dịch Tiểu Phong thầm mắng một tiếng, chỉ có thể bước nhanh đi ra phía trước.
Hắn ngừng ở trước Yêu kiếm, ánh mắt không tự chủ được dừng trên Yêu kiếm.
Bên trong huyết quang, hình dạng Yêu kiếm rất là quái dị, uốn lượn rất giống rồng phương Đông.
“Đây là Yêu kiếm sao?”
Tim Dịch Tiểu Phong đập nhanh hơn.
Cửu Kiếm Nghiêu mở miệng hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn kiếm này, ngươi thấy gì?”
Soái!
Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa buột miệng thốt ra cái chữ này, nhưng hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Phải thận trọng!
Mỗi một vấn đề đều có khả năng quyết định Yêu kiếm sẽ thuộc sở hữu của hắn hay không.
Dịch Tiểu Phong híp mắt, nghiêm túc nhìn về phía Yêu kiếm.
Lúc này, trước mắt hắn hiện ra từng hàng chữ:
Yêu kiếm (chưa đặt tên): Kiếm này chính là bảo kiếm tối cao mà Cửu Kiếm Nghiêu vì cái chết của đồ đệ yêu quý mà chế tạo, kiếm này do vô số oan hồn mang cảm xúc cực đoan hối hận, phẫn nộ huyết tế mà rèn thành, mũi kiếm chính là đúc từ thiên ngoại thạch thần bí, tiềm lực vô hạn.
……
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, tức khắc có ý tưởng.
Hắn ra vẻ do dự, thở dài nói: “Ta thấy được phẫn nộ.”
Cửu Kiếm Nghiêu vừa nghe, trong mắt lập loè ánh sáng, hắn hỏi: “Phẫn nộ thế nào?”
Câu trả lời này khác với phần lớn đáp án hắn nghe được.
Những tu sĩ, yêu quái khác phần lớn đều khen ngợi Yêu kiếm.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong phức tạp, cảm khái nói: “Rất nhiều người phẫn nộ, nhưng có một cổ phẫn nộ mạnh nhất, vì người yêu quý mà nảy sinh phẫn nộ.”
Cửu Kiếm Nghiêu nhíu mày.
Dịch Tiểu Phong ngừng chuyển ánh mắt, toàn thân tản mát ra cảm xúc ưu thương.