Chương 140: Ngươi cũng muốn đoạt kiếm với ta?
truyendichgiare.com
* * *
“Sư tổ vô địch!”
Hàn Uyên thấy Bạch Hồng Tiêu một kiếm chiến thắng, hưng phấn hô.
Mặt Nam Tần tôn giả cứng ngắc.
Tâm tình của hắn cùng Dịch Tiểu Phong giống nhau.
Tiểu tử này thế mà cố ý kéo dài!
Dịch Tiểu Phong thật sự phục.
Ngươi diễn liền diễn đi, nhìn thấy Vương Như Thần người ta đã trải thảm xong, thế mà không nhịn nổi xử luôn Kiếm Ma.
Kiếm Ma không cần mặt mũi sao?
Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, tăng tốc nhắm phía Kiếm mộ sơn.
Khán giả cũng kích động:
“Bạch Hồng Tiêu, còn nói ngươi không có diễn kịch!”
“Phục, Bạch Hồng Tiêu thật đen tối a, vì trang bức, cái gì cũng dám diễn!”
“Tới tới! Phía trước đầy nhiệt lượng! Thiên hạ đệ nhất chiến thiên hạ đệ nhất!”
“Vương Như Thần bị người chơi nước ngoài ca ngợi thành thần thoại, mà Bạch Hồng Tiêu xuất hiện ở kịch bản khu vực phương Đông, đây cũng là cuộc chiến quốc tế!”
“Còn phải nói, lại đến hai cái Vương Như Thần đều đánh không lại Kiếm Thánh.”
“Có một nói một, Vương Như Thần thật sự rất mạnh, tự thành danh khởi, chưa chắc bại, Kiếm Thánh thì không giống, hắn từng bại, cũng từng ngang tay, gần đây còn thắng hiểm.”
……
Khu vực rừng đá.
Johan nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu một kiếm xử xong Kiếm Ma, xoay người đi hướng Kiếm mộ sơn, hắn không khỏi sửng sốt.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Hay Kiếm Thánh chờ cơ hội một mình đấu với Vương Như Thần?
Trách không được Dịch Tiểu Phong dám đi về phía Kiếm mộ sơn.
Nhưng Kiếm Thánh đánh thắng được Vương Như Thần sao?
Johan cảm thấy không hẳn.
Ba người Dịch Tiểu Phong dùng tốc độ cao nhất đi tới, rất nhanh liền đi vào chân núi Kiếm mộ sơn.
Chân núi chồng chất rất nhiều thi thể, không đếm được số lượng.
Dịch Tiểu Phong lấy xích vân kiếm ra, ngự kiếm phi hành lên núi.
Hàn Uyên, Nam Tần tôn giả theo sát sau.
“Cẩn thận một chút, mặc dù có Kiếm Thánh tương trợ, Vương Như Thần muốn giết ngươi, cũng có cơ hội.” Nam Tần tôn giả nhắc nhở.
Hắn chú ý tốc độ Bạch Hồng Tiêu đi tới không mau.
Hay là một kiếm vừa rồi tiêu hao không ít linh lực của Bạch Hồng Tiêu, giờ phút này Bạch Hồng Tiêu đang vừa đi vừa khôi phục linh lực?
Rất có khả năng.
Trong ấn tượng của Nam Tần tôn giả, Bạch Hồng Tiêu cũng không dài dòng, bá đạo cường thế.
Đương nhiên, mấy chục năm gần đây, có lẽ Bạch Hồng Tiêu thay đổi.
Trước kia Bạch Hồng Tiêu lang bạt thiên hạ, mấy chục năm nay, Bạch Hồng Tiêu lưu luyến phàm trần, tạo ra không ít lời đồn.
Đúng là bởi vì những lời đồn này, mới làm cho chính ma lưỡng đạo Đại Càn châu miên man bất định, hợp tác với nhau tạo kế hoạch biến cố Tụ tiên sơn.
Dịch Tiểu Phong chẳng hề để ý nói: “Sư phụ ta nói qua, thiên hạ không ai có thể giết đồ đệ của hắn.”
Nam Tần tôn giả bất đắc dĩ nói: “Đồ đệ của hắn đã chết vài tên.”
Dịch Tiểu Phong trợn trắng mắt.
Lão đồ đệ này làm hắn thật mất hứng!
Hàn Uyên hừ hừ nói: “Sư tổ ta thiên hạ vô địch, sư đệ, ngươi hãy xem trọng.”
“Đến đến đến, Bạch Hồng Tiêu thiên hạ vô địch, được rồi chứ, liền tính hắn có thể khiêng lấy Vương Như Thần, sư phụ ngươi có thể cầm được Yêu kiếm sao? Yêu kiếm sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân.”
“Như thế nào không thể? Vừa rồi chúng ta đã qua Cửu Kiếm Nghiêu khảo nghiệm, thời gian đến khi sư phụ rời khỏi ảo giác dài hơn ta, có nghĩa là hắn đã được Cửu Kiếm Nghiêu lựa chọn.”
Nghe đến đây, Nam Tần tôn giả nhướng mày.
Còn có việc này?
Hắn nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, chỉ thấy tiểu tử này mang vẻ mặt bình tĩnh, thật ra có chút bóng dáng Bạch Hồng Tiêu.
Ba người nhanh chóng lên núi.
Ven đường, bọn họ nhìn thấy không ít tượng đá.
Những tượng đá đều ở gần kiếm, tám chín phần mười là những tu sĩ cùng yêu quái trước đó muốn lên núi rút kiếm.
Quả nhiên đều là bẫy rập.
Cùng lúc đó, Kiếm mộ sơn, bốn phương tám hướng đều có đại quân tu sĩ, yêu quái xông lên đỉnh núi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu giải quyết Kiếm Ma, đi hướng đỉnh núi, những cái tu sĩ Đại Càn châu đó kiềm chế xúc động ào ạt lên núi.
Bọn họ chỉ chờ Bạch Hồng Tiêu đi kiềm chế Vương Như Thần, cho bọn hắn cơ hội.
Kiếm mộ sơn, trên đỉnh núi.
Vương Như Thần mang theo chu Thiếu Quân đi vào trước Yêu kiếm.
Cửu Kiếm Nghiêu vẫn như cũ nửa quỳ trước Yêu kiếm, không nhúc nhích.
Vương Như Thần nhíu mày, hỏi: “Yêu kiếm còn không có hoàn toàn khai phong?”
Cửu Kiếm Nghiêu cong khoé miệng, cười nói: “Khai phong, chỉ là còn chưa tới giai đoạn hoàn mỹ, hiện tại nếu ngươi muốn lấy kiếm, cũng có thể.”
Vương Như Thần liếc Chu Thiếu Quân bên cạnh một cái, hỏi: “Vừa rồi đồ nhi ta đối mặt với vấn đề mà ngươi khảo nghiệm, ngươi vừa lòng sao?”
Cửu Kiếm Nghiêu trả lời: “Quan trọng không phải ta, là kiếm vừa lòng không.”
Vương Như Thần nhíu mày.
Hắn nghe hiểu ẩn ý của Cửu Kiếm Nghiêu.
Chu Thiếu Quân mở miệng nói: “Sư phụ, chờ một chút đi, nếu kiếm không hoàn mỹ, về sau sẽ ảnh hưởng tu hành.”
Vương Như Thần khẽ gật đầu.
Không khí lâm vào yên lặng.
Cách đó không xa.
Đám người Vệ Khấp Tâm, Tiếu Thiếu Mệnh, Huyết ẩm đạo nhân, tất cả đều nằm trong phế tích, thân bị trọng thương, khó có thể nhúc nhích.
Vương Như Thần không có giết bọn hắn.
Điều này cũng có thể lý giải, nếu là giết hết bọn họ, vậy khiến Trung Nguyên châu thành tử địch của Đại Càn châu, các châu khác cũng sẽ kiêng kị Trung Nguyên châu, vì vậy mà vây công Trung Nguyên châu.
Thanh Nhàn đạo trưởng ho khan vài tiếng, thở dài nói: “Đại Càn châu chúng ta thật không ai có thể địch nổi hắn sao?
Hàn phòng sơn Đoạn Cửu Lôi cắn răng nói: “Nếu là vị kia của Hắc Dạ sơn tới, có lẽ còn có phần thắng, hiện tại Kiếm Thánh lại bị Kiếm Ma kiềm chế, chúng ta chỉ có thể nhìn Vương Như Thần lấy đi Yêu kiếm, thật là khó chịu.”
Chờ việc này qua đi, Đại Càn châu nhất định bị các châu khác nhạo báng.
Bọn họ cũng không mặt mũi nào nhìn đệ tử trong tông môn.
Thời gian lẳng lặng trôi đi.
Một lát sau.
Ba người Dịch Tiểu Phong đi tới đỉnh núi.
Khi bọn hắn nhìn thấy tình trạng thảm bại của cao thủ các tông môn, không khỏi động dung.
Dịch Tiểu Phong quan tâm hỏi: “Nhạc…… Vệ tiền bối, ngài có khỏe không?”
Vệ Khấp Tâm đang vận công chữa thương, mắt cũng không mở, nói: “Ta không có việc gì, ngươi đừng tới đây, nơi này không phải chỗ ngươi có thể tham dự.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Hàn Uyên thì nhìn về phía Vương Như Thần, tức giận nói: “Dừng tay! Đó là kiếm của sư phụ ta!”
Đám người Huyết Ẩm đạo nhân, Thanh Nhàn đạo trưởng, Tiếu Thiếu Mệnh câm nín.
Tốt một cái đầu gỗ a!
Vương Như Thần không có xoay người, Chu Thiếu Quân quay đầu lại liếc hướng Hàn Uyên, ánh mắt lạnh lẽo, hừ nói: “Kiếm này là của Chu Thiếu Quân ta!”
Hàn Uyên khó chịu, mắng: “Ngươi là ai, là hạt bụi lọt ra từ nơi nào, cũng dám cản đường sư phụ ta!”
Có Bạch Hồng Tiêu chống lưng, hắn tự tin mười phần!
Trong mắt Chu Thiếu Quân phát ra ra sát ý, hắn chậm rãi rút kiếm bên hông ra.
Thấy Vương Như Thần cùng các cao thủ Đại Càn châu chiến đấu, hắn đã nóng lòng muốn thử từ lâu.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn lại, Bạch Hồng Tiêu cách bọn họ đã không đến trăm trượng.
Ổn!
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Cửu Kiếm Nghiêu, cười nói: “Tiền bối, sự tình ngươi ta ước định đừng quên, đợi chút liền có thể đem kiếm giao cho ta.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều sửng sốt.
Dịch Tiểu Phong cùng Cửu Kiếm Nghiêu có ước định?
Lúc này, Dịch Tiểu Phong nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Vệ Khấp Tâm trợn mắt.
Tiếu Thiếu Mệnh chậm rãi trừng to đôi mắt.
Các cao thủ khác của Đại Càn châu đều động dung.
Người tới đúng là Bạch Hồng Tiêu.
Chu Thiếu Quân nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu, không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: “Sư phụ, Kiếm Thánh tới.”
Vương Như Thần không có xoay người, hắn nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói: “Đại Càn Kiếm Thánh, danh hào của ngươi có thể nói là như sấm bên tai.”
“Ngươi cũng muốn đoạt kiếm với ta?”
“Ngươi không thấy được kết cục của những người bên cạnh sao?”
Đám người Vệ Khấp Tâm, Tiếu Thiếu Mệnh nghe được lời này, sắc mặt xanh mét.
Quá nhục nhã người ta!
Bạch Hồng Tiêu đi đến giữa Dịch Tiểu Phong cùng Hàn Uyên, bình tĩnh nói: “Thấy được, vừa rồi cũng gặp qua.”