Chương 147: Chấn động toàn cầu, chế tạo vỏ kiếm!
truyendichgiare.com
* * *
Dịch Tiểu Phong theo Bạch Hồng Tiêu nhanh chóng bay khỏi Kiếm mộ sơn, rất mau liền tụ họp cùng Hàn Uyên, Nam Tần tôn giả, Liễu Như Thấm.
Liễu Như Thấm đã khôi phục nguyên dạng, chỉ là nhìn qua rất suy yếu, trầm mặc ít lời.
Một hàng năm người chạy hướng tới Yêu đế thành.
Còn tin tức Dịch Tiểu Phong đoạt được kiếm đã truyền ra, các tu sĩ, yêu quái liên tiếp rời đi.
Sóng gió tan đi.
Nhưng ở địa cầu, trên mạng lại chỉ mới vừa nổi gió.
Dịch Tiểu Phong đoạt được Yêu kiếm!
Tin tức này trực tiếp bạo tạc toàn mạng!
Lúc này đây không chỉ là mạng khu vực phương Đông, mà là mạng toàn cầu.
Dịch Tiểu Phong đoạt kiếm ở trước mặt Yêu đế, tuyệt đối là anh hùng khí phách!
Truyền thông, cư dân mạng, tất cả đều điên cuồng!
Ban tổ chức tiết mục khu vực phương Đông còn liên tục dừng màn ảnh trên người Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong còn không biết chính mình đang tăng cao độ hot.
Đoạt được Yêu kiếm, Dịch Tiểu Phong trực tiếp đạt được 20000 tích phân!
Chỉ cần không chết, cái tên đệ nhất giai đoạn thứ tư tiết mục đã xác định đầu tiên!
Đồng thời, Dịch Tiểu Phong rất có thể đánh vỡ kỷ lục tích phân của kịch bản riêng lẻ!
Dịch Tiểu Phong sẽ trở thành người chơi hot nhất《 Trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp 》 trước khi thử nghiệm, thậm chí là nhân vật đại diện!
Hơn nữa không ai sánh nổi!
Giờ phút này, tại phòng phát sóng trực tiếp của Dịch Tiểu Phong, ô bình luận vẫn còn đang bị spam điên cuồng, rất nhiều người xem đều không có đóng bình luận, mà là thông qua bình luận phát tiết tâm tình kích động của chính mình.
Đặc biệt là fans của Dịch Tiểu Phong, thông qua phát sóng trực tiếp, bọn họ có loại cảm giác thành tựu.
Bọn họ là tận mắt nhìn thấy Dịch Tiểu Phong từng bước một trưởng thành!
“Dịch Tiểu Phong! Mụ mụ yêu ngươi! Mụ mụ phải nạp tiền cho ngươi!”
“Thật sự làm được, không thể tưởng tượng a!”
“Ha ha ha, toàn mạng giống như ăn tết.”
“Ta cảm giác Dịch Tiểu Phong cầm kịch bản, người chơi bình thường theo lý mà nói, không có khả năng đoạt được Yêu kiếm.”
“Khu vực phương Đông vô địch, các quốc gia khác có vị tuyển thủ nào có thể so sánh cùng Dịch Tiểu Phong?”
“Dịch Tiểu Phong thành công đoạt được Yêu kiếm, kết thúc trải đường, chuẩn bị tung bản thử nghiệm!”
……
Từ Kiếm mộ sơn đến Yêu đế thành, cũng tốn nhiều thời gian.
Đám người Dịch Tiểu Phong rất mau liền tìm được Lữ Thư An, Tần Cầm Tuyết.
Vương Mỹ cũng hội hợp với các nàng.
Ánh mắt ba người dừng ở Vô pháp kiếm trên tay Dịch Tiểu Phong đều sáng lên.
Tần Cầm Tuyết trừng to đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói: “Đây là…… Yêu kiếm?”
Vương Mỹ kích động, không nghĩ tới như ý lang quân của nàng thật sự có thể cướp được Yêu kiếm.
Hàn Uyên hưng phấn nói: “Các ngươi không thấy được bộ dáng khí phách của sư phụ khi đối mặt với Yêu đế, khiến mấy vạn sinh linh trên Kiếm mộ sợ tới mức vắt giò lên cổ mà chạy!”
Hắn nói mà mặt mày hớn hở, giống như vai chính là hắn.
Lữ Thư An thò qua tới, nhìn Vô pháp kiếm, kinh ngạc cảm thán một trận.
Nam Tần tôn giả cảm khái nói: “Tiểu tử này xác thật ghê gớm.”
Đổi lại hắn là Dịch Tiểu Phong, ở tình huống không xác định Bạch Hồng Tiêu có thể thắng hay không, cũng không dám xằng bậy.
Dù tính là biết Bạch Hồng Tiêu mạnh hơn Vương Như Thần, cũng không dám mạo hiểm như vậy.
“Đi thôi, nên rời đi nơi này, kế tiếp đi làm cho kiếm của ngươi một cái vỏ kiếm.” Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói.
Dịch Tiểu Phong gật đầu, Vô pháp kiếm quá dài, thân kiếm lại bắt mắt, cứ cầm như vậu như vậy quá dễ bị chú ý.
Bạch Hồng Tiêu nhìn về phía Vương Mỹ, nói: “Ngươi phải về Tố Tâm Cung đi?”
Vương Mỹ gật đầu, sau đó lưu luyến nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong do dự nói: “Vệ tiền bối bị trọng thương, có thể bảo hộ Vương Mỹ hay không?”
Bạch Hồng Tiêu bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, Tố Tâm Cung ở trong thành còn có cao thủ khác, ta đưa nàng đến gần các đệ tử Tố Tâm Cung, rồi chúng ta lại rời đi.”
Dịch Tiểu Phong nghe xong chỉ có thể gật đầu.
Lúc này xác thật không phải thời điểm chìm đắm trong tình cảm nam nữ.
Trò chơi sắp thử nghiệm, hắn cần phải nỗ lực, miễn cho bị người ta đuổi theo kịp.
Tu vi Vương Mỹ yếu, cũng cần có thời gian tu luyện.
Sau đó Bạch Hồng Tiêu phất tay, mọi người thấy hoa mắt, khi mở mắt, phát hiện chính mình đã đến trên một thanh phi kiếm thật lớn.
Dịch Tiểu Phong nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Vương Mỹ đâu.
“Yên tâm đi, nàng đã được ta đưa đi qua.” Thanh âm Bạch Hồng Tiêu truyền tới.
Lợi hại như vậy?
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Hắn không có thấy rõ Bạch Hồng Tiêu làm như thế nào.
Nam Tần tôn giả ngồi xuống, cười nói: “Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, cuộc chiến Kiếm mộ sơn lần này xác thật xuất sắc, không uổng công đi một chuyến.”
Hàn Uyên ôm kiếm hừ nói: “Sư đệ, về sau muốn đi theo sư huynh, phải chăm chỉ luyện kiếm, hiểu rõ sao?”
Nam Tần tôn giả cười ha hả.
Liễu Như Thấm cũng ngồi xuống, bắt đầu vận công chữa thương.
Tần Cầm Tuyết cùng Lữ Thư An đứng có chút không vững, cũng chỉ có thể ngồi xuống.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu hỏi: “Sư phụ, kế tiếp chúng ta đi chỗ nào?”
Cách lúc kịch bản kết thúc còn có một đoạn thời gian, lần này kịch bản liên tục trong thời gian hai tháng, hắn phải tận dụng thật tốt.
Một khi kịch bản kết thúc, hắn cùng Bạch Hồng Tiêu lại tách ra.
Lần sau lại muốn tìm đến Bạch Hồng Tiêu, trời mới biết phải tìm tới khi nào.
“Đi tìm một người thợ rèn, trùng hợp hắn cũng ở tại Yêu giới.” Bạch Hồng Tiêu trả lời nói.
Một người thợ rèn?
Dịch Tiểu Phong không khỏi tò mò.
……
“Người chơi Steve Kiều Ca bị đào thải!”
Cùng với âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên, đám người Dịch Tiểu Phong rơi xuống đất.
Chỉ bay một ngày một đêm, bọn họ liền tìm được vị thợ rèn trong lời Bạch Hồng Tiêu.
Nơi này là một hoang địa liên miên trập trùng, phía trước có một nhà đá, bên trong truyền ra tiếng đập leng keng leng keng.
Trong phạm vi vài dặm không có tòa nhà thứ hai nào, cũng không có rừng cây, nhà đá này có vẻ mười phần cô tịch.
Nam Tần tôn giả nhướng mày, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là hắn?”
Bạch Hồng Tiêu nâng bước đi tới, những người khác theo sát sau lưng.
Rất mau, bọn họ liền đi tới cửa nhà đá.
Bạch Hồng Tiêu gõ gõ cửa gỗ đã rộng mở.
Đám người Dịch Tiểu Phong nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.
Người này để trần nửa người trên, cơ bắp cực kỳ khoa trương, giống như một con trâu yêu, tóc loạn xạ, mặc một cái quần dài từ da thú, không có mang giày.
“Ai?”
“Là ta.”
Vừa nghe thanh âm Bạch Hồng Tiêu, thợ rèn đột nhiên xoay người.
Khuôn mặt hắn cũng là người, không phải là yêu.
Hắn kích động đến cả người run rẩy, hưng phấn nói: “Kiếm Thánh…… Ngài như thế nào tới đây?”
Bạch Hồng Tiêu đi thẳng vào vấn đề nói: “Mời chế tạo giúp đồ nhi ta một cái vỏ kiếm.”
Thợ rèn nghi hoặc nói: “Chỉ là vì một cái vỏ kiếm, ngài lại đến tìm ta? Là kiếm gì a?”
Ánh mắt hắn liếc hướng đám người Dịch Tiểu Phong.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ánh mắt dừng ở Vô pháp kiếm trong tay Dịch Tiểu Phong.
Kiếm thật tốt!
Thợ rèn tò mò hỏi: “Chính là thanh kiếm này sao? Có địa vị gì”
Dịch Tiểu Phong còn không có mở miệng, Hàn Uyên đã nói: “Yêu kiếm, do Cửu Kiếm Nghiêu chế tạo.”
“Cái gì! Các ngươi thế mà cướp được Yêu kiếm!”
Thợ rèn tức khắc kích động, hắn vươn đôi tay, muốn lấy Vô pháp kiếm, kết quả bị Hàn Uyên ngăn lại.
“Cho hắn đi.” Bạch Hồng Tiêu lên tiếng.
Hàn Uyên vừa nghe, liền tránh ra.
Dịch Tiểu Phong đem Vô pháp kiếm đưa cho thợ rèn.
Thợ rèn vuốt ve Vô pháp kiếm, trên mặt tràn đầy mê luyến.
“Ngày mai, ta liền cần vỏ kiếm, có thể xong hay không?” Bạch Hồng Tiêu hỏi.
Thợ rèn lấy lại tinh thần, trả lời: “Tự nhiên có thể được!”
Hắn lập tức xoay người, đem Vô pháp kiếm đặt ở trên bàn đá, dùng tay đo kích cỡ.
Bạch Hồng Tiêu xoay người nói: “Chúng ta ở bên ngoài nghỉ ngơi đi, ngày mai lại xuất phát, rời đi Yêu giới.”
Nam Tần tôn giả nghi hoặc hỏi: “ Gấp như vậy? Đi chỗ nào?”