Chương 160: Xá lợi Kim Đan, Tam kiêu
truyendichgiare.com
* * *
Hoàng hôn buông xuống.
Đám người Dịch Tiểu Phong dưới sự dẫn dắt của Quách Linh Linh đi đến tây thành.
Nơi này tương đối hoang vắng, trên đường phố tích đầy lá rụng, không người quét tước.
Ven đường, cửa nhà đóng mạng nhện, không hề có có khói lửa, lâu lâu lại có tiếng chim kêu.
Dịch Tiểu Phong vừa đi, vừa nhìn khắp nơi, tìm cơ duyên ẩn giấu.
Những người khác đi theo phía sau.
Quách Linh Linh nhìn thấy Dịch Tiểu Phong nghiêm túc như thế, không khỏi tò mò.
Hắn muốn làm gì?
Hàn Uyên nhìn chung quanh, nói thầm nói: “Nơi này hoàn toàn không có người, có thể có nguy hiểm hay không?”
Tần Cầm Tuyết suy tư nói: “Quách tiểu thư ởđây, tu sĩ chính đạo chắc chắn sẽ không xằng bậy, nhưng ma tu thì không nhất định.”
Lữ Thư An nói tiếp nói: “Nói cách khác, giờ phút này người ra tay với chúng ta nhất định là ma tu?”
Ba người ngươi một câu ta một câu.
Người nói nhìn như vô tình, lại nghe như cố ý.
Quách Linh Linh âm thầm lo lắng.
Có ma tu muốn cướp kiếm của Dịch công tử?
Không được!
Ta phải để cha bảo hộ Dịch công tử!
Trong lòng Quách Linh Linh có chủ ý.
Nàng lặng lẽ mở tay phải, trong lòng bàn tay có một con con bướm bay ra, thoát khỏi bàn tay liền biến mất.
Đám người Dịch Tiểu Phong không có chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Một đường đi tới.
Hồi lâu.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng hồng.
Ở một đình viện bỏ hoang, Dịch Tiểu Phong lật hàng rào trúc, những người khác cũng cùng nhau vào trong đình viện.
Dịch Tiểu Phong phát hiện bùn đất nơi này rất ướt, nhưng trên đường phố rõ ràng không có dấu hiệu trời mưa.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong dừng ở mảnh sáng hồng kia.
Những người khác theo ánh mắt Dịch Tiểu Phong nhìn tới, đó là một mảng cỏ dại, tràn ngập mùi vị tanh tưởi, giống như trước kia là khu chứa phân.
“Nơi này có bảo bối?” Hàn Uyên kinh ngạc hỏi, vẻ mặt ghét bỏ.
Hắn nhìn về phía Lữ Thư An nói: “Tiểu tử thúi, ngươi đi moi lên thử?”
Lữ Thư An vừa nghe, sắc mặt tức khắc tái lại.
Toàn thân hắn, trên dưới đều đang kháng cự.
Trước mắt Dịch Tiểu Phong hiện ra một hàng chữ:
Xá lợi Kim Đan: Kim Đan của một đời tà tăng, ẩn chứa Phật pháp suốt đời, đồng thời cất giấu một sợi tàn hồn của tà tăng, nếu là mạnh mẽ luyện hóa Kim Đan này, chắc chắn sẽ bị phản phệ, thậm chí là đoạt xá.
……
Đồ chơi gì?
Còn có đoạt xá?
Dịch Tiểu Phong thầm mắng, này có thể tính là cơ duyên sao?
Nhưng mà Phật pháp suốt đời nghe tới xác thật rất trâu bò a.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên có ý tưởng.
Hắn lập tức phân phó nói: “Tiểu đồ nhi, nhảy ra đi, bên trong có một viên Kim Đan, nhớ lấy, không nên dùng linh lực rót vào Kim Đan, bên trong có bẫy.”
Sắc mặt Lữ Thư An nháy mắt trắng bệch.
Dịch Tiểu Phong trấn an nói: “Đồ nhi ngoan, biểu hiện giá trị của ngươi ra, người mang sứ mệnh trời giáng nhất định sẽ chịu nỗi khổ về tâm chí, thể xác, ngươi nếu có thể chịu đựng những việc ti tiện này, về sau còn có khó khăn gì có thể ngăn trở được ngươi?”
“Đồ nhi, có lẽ Hàn Uyên có thể trở thành thiên hạ đệ nhất, nhưng trong lòng ta, ngươi sẽ vượt khỏi giới này, áp đảo cả trời cao."
“Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta luôn mang theo ngươi, nếu là tìm một cái người giúp việc, sẽ không tìm được sao?”
“Ta để sư huynh ngươi tìm, hắn cũng không thể không làm.”
Dịch Tiểu Phong nói rất nghiêm túc, tâm thần Lữ Thư An chấn động, hốc mắt đều hồng lên.
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm, Tần Cầm Tuyết thì thực sự không thể lý giải.
Lữ Thư An nhìn qua thật rất phế.
Nhưng Dịch Tiểu Phong thật sự xem hắn như bảo bối, đi chỗ nào đều sợ rớt mất hắn.
Mắt Quách Linh Linh lấp lánh.
Nàng có thể nhìn ra được Lữ Thư An mới miễn cưỡng Luyện Khí cảnh tầng một, tuyệt đối là củi mục.
Mặc dù phế như vậy, Dịch Tiểu Phong cũng có thể chiếu cố như thế, thật sự là nam nhân tốt.
Nam nhân tốt có một không hai trên đời!
Lữ Thư An cố nén suy nghĩ xúc động, yên lặng tiến đến mảnh đất.
Liễu Như Thấm nhịn không được hỏi: “Ngươi nghiêm túc sao?”
Nàng cảm thấy Dịch Tiểu Phong quá biết khoác lác.
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Rửa mắt mong chờ đi, sẽ có một ngày, vị này tiểu đồ nhi này bày ra quang mang vạn trượng, các ngươi đều phải ngước nhìn.”
Hắn âm thầm đắc ý.
Các ngươi thật cho rằng ta nhìn lầm?
Thằng nhãi này chính là dòng dõi tiên nhân!
Rất nhanh.
Lữ Thư An đào ra một viên Kim Đan, to chừng quả bóng bàn.
Hắn như hiến vật quý đưa cho Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lấy ra một cái túi, đem xá lợi Kim Đan để vào trong đó, sau đó treo ở bên hông.
Nhìn đến cái thao tác này, Tần Cầm Tuyết bừng tỉnh hiểu ra.
“Sư phụ, bảo bối này không cần giấu đi sao?” Hàn Uyên tò mò hỏi.
Kim Đan!
Đây chính là bảo bối tốt, ẩn chứa tu vi tu sĩ Kim Đan cảnh, có thể luyện chế thành đan dược, cũng có thể dùng công pháp nào đó trực tiếp luyện hóa.
Tu sĩ Kim Đan cảnh bình thường khi bị tru sát, Kim Đan sẽ trực tiếp tiêu tán.
Chỉ có tu sĩ Kim Đan sống thọ và chết già mới có thể giữ lại Kim Đan.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Không có việc gì, liền treo chỗ này.”
Sau đó, hắn xoay người rời khỏi đình viện.
Những người khác theo sát sau đó.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Dịch Tiểu Phong thấy sắc trời đã muộn, liền đề nghị trở về, ngày mai lại đến.
Mọi người không có ý kiến.
Bọn họ mới vừa xoay người bỗng nhiên dừng lại.
Phía trước đường phố chỗ ngoặt chỗ xuất hiện ba đạo thân ảnh.
Ba người này lượn lờ ma khí, giống như quỷ hồn.
“Các ngươi là ai?”
Quách Linh Linh khẩn trương hỏi, không biết là quỷ trong tây thành, hay là ma tu.
Ma ảnh ở giữa mở miệng hỏi: “Ngươi là Dịch Tiểu Phong?”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Quả nhiên!
Lại là tới tìm lão tử!
Dịch Tiểu Phong lấy hàn kiếm ngàn năm ra, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi cũng tới tìm ta gây phiền toái?”
Hàn Uyên rút kiếm, những người khác cũng chuẩn bị chiến đấu.
Liễu Như Thấm thấp giọng nói: “Bọn họ rất có thể là cao thủ Kim Đan cảnh, không thể kém hơn Trác Ngọc Lang.”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, áp lực chợt tăng.
Đúng lúc này.
Ba ma ảnh bỗng nhiên nửa quỳ xuống.
“Bái kiến Chí tôn tử!”
Ba người ba miệng một lời, ma khí theo sau tản ra, lộ chân thân.
Đây là ba gã nam tử, đều mặc áo gấm màu tím đen, khuôn mặt tà dị, ở trong màn đêm có loại cảm giác ma quái quen thuộc.
Đám người Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
“Các ngươi là người Chí tôn cốc?” Tần Cầm Tuyết nhịn không được hỏi, giọng điệu vui mừng.
Chí tôn cốc không có quên Dịch Tiểu Phong!
Nàng nghĩ lại thấy cũng đúng.
Nếu nàng là Chí tôn cốc, khẳng định cũng muốn nghĩ cách mượn sức Dịch Tiểu Phong.
Được Kiếm Thánh truyền thừa, Yêu kiếm, thiên tài như vậy ngày sau nhất định là tuyệt thế cao thủ.
“Ba người chúng ta chính là Chí tôn cốc Tam kiêu, ta là Hắc Kiêu, phụng lệnh cốc chủ, Đạo Nguyệt tiên tử, tiến đến bảo hộ Chí tôn tử, bọn ta đã tới chậm, mong Chí tôn tử thứ tội!”
Chí tôn cốc Tam kiêu?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Thiếu chút nữa nghe thành Tam tiêu.
Tam tiêu người ta đều là nữ thần a.
Hắn cười nói: “Mau mau đứng lên, sau Đại hội Tiên môn ta còn chưa về Chí tôn cốc, không nghĩ tới Chí tôn cốc còn tự mình phái người tới đón ta, thật là thụ sủng nhược kinh.”
Tam kiêu đứng dậy, biểu tình nghiêm túc.
Dịch Tiểu Phong tò mò hỏi: “Các ngươi mạnh bao nhiêu?”
Hắc Kiêu trả lời nói: “Kim Đan cảnh tầng tám.”
Ba tên Kim Đan cảnh tầng tám!
Dịch Tiểu Phong bị niềm vui lớn đập trúng, nháy mắt có cảm giác choáng váng.
Đối phương hẳn là không phải giả, thật muốn nhằm vào hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp ra tay.
Trong lúc nhất thời, độ hảo cảm của Dịch Tiểu Phong đối với Chí tôn cốc từ từ dâng lên.
“Vậy đừng đi trở về, tiếp tục tìm kiếm bảo bối!”
Dịch Tiểu Phong vung tay áo cười nói, có ba cao thủ Kim Đan cảnh che chở, hắn còn sợ cái gì?
“Tuân mệnh!”
Ba người Hắc Kiêu cùng đáp.
Bọn họ nhanh chóng phân ra, Hắc Kiêu theo phía sau, hai người khác phân biệt đứng ở hai bên đội ngũ.
Dịch Tiểu Phong cảm nhận được an toàn nồng đậm.