Chương 161: Kiếm si Triệu Phi, Phệ ma ong
truyendichgiare.com
* * *
Có Chí tôn cốc Tam kiêu bảo hộ, Dịch Tiểu Phong đi đường đều thẳng lưng, khí phách hăng hái.
Trong khu tây thành không có một ngọn đèn dầu, một đường đi tới, duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Lữ Thư An còn phải nhờ Hàn Uyên dẫn đi.
Một đường vòng đi vòng lại.
Mãi cho đến sau nửa đêm.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc phát hiện cái cơ duyên thứ hai.
Đây là một lọ tụ khí đan, bị người ném trong lu nước.
Tụ khí đan xem như đan dược tu tiên bình thường nhất, ý nghĩa như tên gọi, chính là tụ tập thiên địa linh khí hình thành đan dược, có thể tăng cường linh lực trong cơ thể.
Dịch Tiểu Phong trực tiếp ném cho Hàn Uyên, để hắn phân cho những người khác.
“Đúng rồi, Hắc Kiêu, ngươi từng nghe nói tới Triệu Phi sao?”
Dịch Tiểu Phong vừa đi tới, vừa hỏi.
Phía sau, Hắc Kiêu trả lời: “Nghe nói qua, người này là kiếm khách có thiên phú hậu thiên yêu nghiệt nhất Thiên Kiếm thánh tông sau Kiếm Thánh, nhưng mấy chục năm trước hắn phản bội Thiên kiếm thánh tông, gây chấn động một thời.”
Hàn Uyên nhướng mày nói: “Triệu Phi? Ta cũng nghe nói qua, kỳ tài ngút trời, đã nhập kiếm bảng, nhưng chống đối tông chủ Thiên kiếm thánh tông, bị huỷ bỏ một thân kiếm khí, không thể không trùng tu, muốn một lần nữa quật khởi, vừa lúc gặp sư tổ trở về Kiếm Thánh tông, hắn đứng ra nói thẳng muốn khiêu chiến sư tổ, sư tổ cự tuyệt, hắn liền trực tiếp ra tay, Tiếu Thiếu Mệnh giận dữ, liền ra tay trọng thương hắn, hắn tức giận phản bội Thiên kiếm thánh tông.”
Dịch Tiểu Phong nghe xong, híp mắt hỏi: “Nói cách khác Triệu Phi cũng không phải rất mạnh, nhiều nhất cũng chỉ có thực lực Kim Đan cảnh?”
Hắn còn tưởng rằng là đại lão Nguyên Anh……
“Triệu Phi xác thật là kỳ tài, giống như Bạch Hồng Tiêu, đáng tiếc, tính tình cổ quái, khó thành châu báu.” Liễu Như Thấm theo sau nói.
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Tóm lại các ngươi đều biết?
Sớm biết vậy hỏi các ngươi là tốt rồi.
Hắc Kiêu nghi hoặc hỏi: “Chí tôn tử, vì sao phải dò hỏi về Triệu Phi?”
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Thiên kiếm thánh tông Âu Ngũ Tử nói cho ta, có khả năng Triệu Phi muốn ám sát ta.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người sắc mặt khẽ biến.
Mặt Hắc Kiêu lạnh lùng, nói: “Chí tôn tử yên tâm, nếu Triệu Phi kia thật dám đến, ta nhất định để hắn có đi mà không có về!”
Hai vị khác trong Tam kiêu là Bạch Kiêu, Hồng Kiêu đều gật đầu, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Dịch Tiểu Phong vừa lòng.
Hắn muốn chính là thái độ này!
Mọi người vừa nói chuyện phiếm, vủa tiếp tục di chuyển.
Quách Linh Linh cũng không mệt, ngược lại rất hưng phấn, vẫn luôn chỉ đường cho Dịch Tiểu Phong.
Hai canh giờ sau.
Ông trời không phụ người khổ tâm.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc lại nhìn thấy ánh sáng hồng.
Ánh sáng hồng lần này treo trên cây, cây này là một cây già cỗi, cao tới gần năm trượng, thân cây cần bảy tám người mới ôm hết, coi như khổng lồ.
Dịch Tiểu Phong vừa đi qua, một bên chỉ vào trên cây nói: “Đồ nhi, trên cây có bảo bối.”
Hàn Uyên lập tức vụt ra đi.
Không đến ba giây.
Âm thanh Hàn Uyên từ trên cây truyền xuống dưới: “Sư phụ, nơi này có thi thể.”
Bùm!
Một khối thi thể từ trên cây rơi xuống.
Mọi người đi lại nhìn, người này quần áo sạch sẽ, phỏng chừng chết không bao lâu, làn da khô quắt, máu tươi bị hút hết, khuôn mặt kinh hoảng, chết không nhắm mắt.
Thây khô!
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía tay Hàn Uyên.
Trong tay Hàn Uyên đang phát ra ánh hồng, đó là một túi nhỏ.
Trước mắt Dịch Tiểu Phong hiện ra một hàng chữ:
Phệ ma ong: Chủ nhân đã chết, đàn phệ ma ong này về trạng thái vô chủ, một khi mở ra, hàng ngàn hàng vạn phệ ma ong sẽ bay ra, đủ để cắn nuốt hết cao thủ Kim Đan cảnh.
……
Dịch Tiểu Phong xem mà kinh hoàng.
Bạch Viên thành này, bảo bối như thế nào toàn ẩn giấu nguy cơ?
Quá âm hiểm đi!
Hôm nay gặp được bảo bối đầu tiên thì bọc vải tẩm độc.
Cái bảo bối thứ hai thì cất giấu tàn hồn.
Bảo bối thứ ba càng là ác ma.
Hàn Uyên thật cẩn thận đem túi nhỏ đưa cho Dịch Tiểu Phong, nói: “Sư phụ, nơi này có thể có ám khí hoặc là độc hay không?”
Hắn cũng có bóng ma tâm lý, không dám dễ dàng mở ra.
“Xác thật rất nguy hiểm.”
Dịch Tiểu Phong thật cẩn thận tiếp nhận, sau đó treo ở đai lưng.
Gặp được nguy hiểm, xem như lựu đạn mà dùng!
Liễu Như Thấm nhìn chằm chằm thây khô, nói: “Người này tử vong hẳn chưa bao lâu, linh lực vẫn còn, chỉ là bị hút khô máu tươi, chẳng lẽ là do Hồng ma điện làm?”
Huyết Ẩm đạo nhân sở dĩ kêu Huyết Ẩm đạo nhân, chính là thích uống máu.
Hắc Kiêu bỗng nhiên trầm giọng nói: “Ai! Ra đây!”
Một tiếng quát lớn này khiến mọi người sợ hãi quay đầu nhìn lại.
Có địch nhân!
Lúc này.
Một thân ảnh từ một gian nhà gần đó đi ra.
Rõ ràng là thành chủ Bạch Viên thành, Quách Mao!
“Cha!”
Quách Linh Linh kêu lên, vội vàng đi qua, sợ Tam kiêu ra tay với Quách Mao.
Dịch Tiểu Phong nghi hoặc hỏi: “Quách thành chủ, ngươi làm sao ở chỗ này?”
Nếu là tới tìm Quách Linh Linh, hẳn là trực tiếp xuất hiện, vì sao phải tránh ở gian nhà bên cạnh?
Có chút khả nghi.
Quách Mao trừng mắt nhìn Quách Linh Linh một cái, nhìn về phía đám người Dịch Tiểu Phong ôm quyền cười nói: “Tiểu nữ truyền tin cho ta, nói có ma tu lẻn vào trong thành, ta đặc biệt đến xem.”
Hắc Kiêu hừ lạnh nói: “Trước đó không có nhận thấy được khí tức của ngươi, tới nơi này mới phát hiện.”
Hắn ẩn ý chính là Quách Mao có khả năng đã chờ ở chỗ này.
Quách Mao cười cười, cũng không có giải thích nhiều, cười nói: “Nếu Dịch công tử có Tam kiêu đạo hữu bảo hộ, ta đây liền mang nữ nhi trở về trước.”
Quách Linh Linh muốn nói lại thôi, bị Quách Mao lôi đi.
Rất nhanh hai cha con liền biến mất trong bóng đêm.
Tần Cầm Tuyết mở miệng nói: “Thành chủ này không ổn lắm, hay là thây khô này là hắn làm?”
Dịch Tiểu Phong cũng suy nghĩ cái khả năng này.
Nhưng Thiên kiếm thánh tông ở đây, Quách Mao cũng không dám xằng bậy.
Dịch Tiểu Phong chỉ muốn nhanh đem nước bẩn hắt ra ngoài.
Quách Mao có âm mưu gì hay không, không liên quan đến hắn.
Sau đó, mọi người rời đi.
Sau nửa đêm, Dịch Tiểu Phong không có nhìn thấy ánh sáng hồng nữa.
Ngày mới vừa sang, bọn họ trở lại khách điếm nghỉ ngơi.
Tam kiêu cũng ở khách điếm, trong phòng cho khách.
Hai ngày tiếp theo, Dịch Tiểu Phong đều tu luyện, không có ra ngoài.
Hắn không có nghe được âm thanh người chơi bị đào thải, có lẽ là thay đổi sau khi trò chơi thử nghiệm.
Người chơi chỉ có thể offline sau khi kịch bản kết thúc, hơn nữa phải là trong tình huống xung quanh không ai nhìn thấy mới có thể thoát trò chơi.
Hôm nay.
Cửa phòng của Dịch Tiểu Phong bị gõ vang.
“Tiến vào.” Dịch Tiểu Phong trợn mắt nói.
Tần Cầm Tuyết vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Nàng đi đến trước mặt Dịch Tiểu Phong, nói: “Hai ngày nay ta đi ra ngoài lòng vòng, nghe được không ít tin tức.”
Dịch Tiểu Phong ngồi thẳng, nghiêm túc lắng nghe.
“Trừ Thiên kiếm thánh tông, người Càn cực cung cũng tới, nghe nói đệ tử Càn cực cung chết ở Bạch Viên thành, bọn họ yêu cầu điều tra một trận, không biết có phải bởi vì ngươi hay không, tu sĩ tới Bạch Viên thành càng ngày càng nhiều, chúng ta phải cẩn thận.”
“Mặt khác, kiếm si Triệu Phi xác thật cũng tới, hắn còn ở viết xuống một hàng chữ trước cửa thành.”
“Giết chóc bắt đầu!”
Tần Cầm Tuyết nói tới đây, dừng một chút, nói: “Không biết vì sao, trong thành nổi lên lời đồn đãi, nói là ngươi giết Trác Ngọc Lang, nguyên nhân là Trác Ngọc Lang muốn cướp kiếm của ngươi, lúc trước ở miếu thờ kia, Trác Ngọc Lang thế mà đem ý đồ này nói cho không ít tu sĩ.”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Gia hỏa này là heo sao, đoạt kiếm còn trắng trợn táo bạo như vậy?
“Những lời nói vô căn cứ này quá đáng giận, Thiên kiếm thánh tông dù sao cũng là danh môn chính phái, hẳn là sẽ không dễ tin lời đồn, đổ oan cho người tốt như chúng ta, nhưng vạn sự đều phải cẩn thận, chúng ta phải suy nghĩ kế sách ứng phó.” Tần Cầm Tuyết cắn răng nói, một bộ biểu tình oán giận.
Tình huống không người còn diễn như vậy.
Tố chất tâm lý rất mạnh!
Dịch Tiểu Phong thở dài nói: “Vì sao luôn là có người muốn nhằm vào ta.”
“Làm một cái người tốt khó như vậy sao?”
Cùng lúc đó.
Trên một toà lầu các đối diện, Âu Ngũ Tử đang uống trà.
Hắn luôn nghe lén hai người Dịch Tiểu Phong nói chuyện, thầm nghĩ: “Hay thật sự không phải do bọn họ làm?”