Chương 186: Trác Sính Thiên, truyền thuyết của ma đạo
truyendichgiare.com
* * *
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Rời đi Thất tinh đan thành?” Tần Cầm Tuyết nhìn chằm chằm Hồ Thư Nhan hỏi.
Hồ Thư Nhan cười nói: “Không vội, nhìn đi nhìn lại, cũng không biết thành chủ đang làm cái quỷ gì.”
Dịch Tiểu Phong mở miệng nói: “Có khả năng thành chủ đã chết, có một điều có thể xác định, thành chủ đã không còn liên quan đến Thất tinh đỉnh.”
Hồ Thư Nhan nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao biết?”
“Ta chính là có thể biết được.”
Hồ Thư Nhan trầm mặc, lâm vào trong suy tư.
Ầm ầm ầm ——
Căn hầm bỗng nhiên rung động kịch liệt.
Chuẩn xác mà nói là cả tòa Thất tinh đan thành đang rung đông kịch liệt.
Ba người không khỏi khẩn trương.
Qua khoảng nửa phút, Thất tinh đan thành lại khôi phục yên tĩnh.
Hồ Thư Nhan nhắm mắt, dùng thần thức dò xét.
Một lát sau, hắn mở miệng cảm khái nói: “Thật bá đạo Thất tinh đỉnh, thế mà đem toàn thành mấy vạn người trấn trụ, tất cả mọi người giống như bị trúng định thân thuật, không nhúc nhích.”
Hai người Dịch Tiểu Phong không khỏi kinh hãi.
Tu sĩ trong Thất tinh đan thành rất nhiều, hơn nữa trong đó không thiếu cao thủ, Thất tinh đỉnh có thể trấn áp người toàn thành sao?
Mục đích chuyện này là muốn làm gì?
Hồ Thư Nhan tiếp tục dùng thần thức thăm dò.
Dịch Tiểu Phong suy nghĩ, thả phệ linh bò cạp ra.
Phệ linh bò cạp nhanh chóng thông qua cửa hầm chui ra ngoài.
Tần Cầm Tuyết kinh ngạc.
Con bò cạp này sao lại to hơn nữa rồi?
Tốc độ trưởng thành có chút thái quá a.
Một lát sau.
Hồ Thư Nhan không có được tin tức chính xác nào, không khỏi ngồi xuống, cười nói: “Không vội, đối phương sớm hay muộn sẽ hiện thân, chúng ta ngồi xuống tâm sự đi.”
Dịch Tiểu Phong cùng Tần Cầm Tuyết cũng ngồi xuống.
“Sư phụ lão nhân gia rời đi Đại Càn châu để phó ước, cũng không biết có thể trở về hay không.” Hồ Thư Nhan bỗng nhiên dùng một loại phiền muộn ngữ khí nói.
“Đừng nhìn sư phụ luôn là như gió thoảng mây bay, phảng phất chuyện gì ở trong mắt hắn đều không quan trọng, thật ra đó đều là trang.”
“Sư phụ chịu quá nhiều trắc trở, chúng bạn xa lánh, người thân bị giết, bao người chỉ trích, mới thành tựu thiên hạ đệ nhất Kiếm Thánh như hiện giờ.”
“Lần này chiến một trận cùng lão Kiếm Thánh, rất nhiều người đều nói là hắn lựa chọn con đường cuối cùng cho mình, nghe nói, sư phụ trước kia chiến đấu quá mức thường xuyên, trên người tích lũy không ít thương thế, cùng lão Kiếm Thần một trận chiến, cửu tử nhất sinh.”
Dịch Tiểu Phong nghe đến đây, không khỏi lắc đầu.
Hồ Thư Nhan nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Dịch Tiểu Phong khinh thường nói: “Uổng cho ngươi làm đồ đệ Kiếm Thánh, yên tâm đi, sư phụ sẽ không chết, hắn sẽ thắng, nhiều nhất là hắn trước tiên làm bộ không địch lại lão Kiếm Thánh, nhưng khi người vây xem đều cho rằng hắn sắp không xong, hắn sẽ một kiếm xử lão Kiếm Thánh.”
Tần Cầm Tuyết lắc đầu bật cười.
Hồ Thư Nhan kinh ngạc nói: “Ngươi thế mà hiểu sư phụ như vậy, lại nói tiếp, từ lúc sư phụ đăng đỉnh thiên hạ đệ nhất ở Đại Càn châu, phong cách chiến đấu xác thật như thế, cũng là do như thế, hiện giờ chính ma lưỡng đạo mới cảm thấy hắn không được.”
Hắn trừng lớn đôi mắt, nói: “Ta hiểu được! Vì sao ngươi bị sư phụ nhìn trúng, ngươi cùng lão nhân gia hắn đều trang giống nhau.”
Dịch Tiểu Phong: “……”
Khụ khụ!
Dịch Tiểu Phong xác thật biết rõ chính mình thích trang bức, nhưng bị người trực tiếp chỉ ra, vẫn có chút xấu hổ.
Sắc mặt Hồ Thư Nhan bỗng nhiên lạnh lùng, giơ tay dựng thẳng ngón trỏ đặt ở bên miệng, ý bảo hai người Dịch Tiểu Phong im lặng.
Phịch một tiếng!
Cửa hầm bỗng nhiên bị người ta phá vỡ, một tên áo đen rút kiếm đánh tới, tốc độ rất mau!
Dịch Tiểu Phong theo bản năng nâng hàn kiếm ngàn năm, nhưng động tác vẫn chậm.
Phốc thứ!
Một đạo kiếm khí từ bên cạnh Dịch Tiểu Phong xẹt qua, chính diện đụng phải người áo đen.
Người áo đen toàn thân đầy máu, trực tiếp bị đánh bay khỏi hầm.
Thân hình Hồ Thư Nhan như bóng ma, nhanh chóng lao ra ngoài hầm.
Tần Cầm Tuyết thấp giọng nói: “Thật nhanh, gia hỏa này vừa ra tay, so với lúc vừa rồi như hai người khác nhau.”
Hồ Thư Nhan nói chuyện thì hơi xiên xiên vẹo vẹo, nhưng vừa ra tay liền tràn ngập sát khí mạnh mẽ.
Vừa rồi khi xẹt qua Dịch Tiểu Phong, hắn đều bị sát khí này doạ tới mức hãi hùng khiếp vía.
Không hổ là đồ đệ Kiếm Thánh!
Dịch Tiểu Phong thấp giọng nói: “Ngươi muốn offline chờ hay không?”
Tần Cầm Tuyết do dự nói: “Nhưng nếu ta offline, không biết khi nào nên online, nếu nơi này sập, ta vừa tiến vào chẳng phải đã bị chôn luôn?”
Như vậy cũng có đạo lý.
Lỡ như Thất tinh đan thành sụp đổ đây?
Lúc trước, khi hắn lên mạng liền nhìn thấy, có một người người chơi sau khi online, phát hiện chính mình bị chôn dưới đất, trực tiếp hít thở không thông mà chết.
Gặp phải chuyện như vậy làm cho lúc trở lại hiện thực hắn thiếu chút nữa hỏng mất, không thể không đi bác sĩ tâm lý.
Ở trong trò chơi, trải nghiệm cái chết là chân thật.
Hai người kiên nhẫn chờ đợi.
Qua khoảng năm phút, Hồ Thư Nhan mới trở về.
Cánh tay phải của Hồ Thư Nhan bị thương, hắn cắn răng mắng: “Hoàng thất Ngô quốc thế mà phái người tới, lại còn có không ít, nhìn dáng vẻ này, Thất tinh đỉnh khác thường có liên quan đến hoàng thất Ngô quốc.”
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Bằng không chúng ta trực tiếp rời đi?”
“Không được, Thất tinh đỉnh đã thi triển trận pháp, tu vi của chúng ta không cách nào phá tan trận pháp, rời khỏi Thất tinh trận.” Hồ Thư Nhan lắc đầu nói.
“Đúng rồi, những người trong thành có bị gì hay không?”
Dịch Tiểu Phong nghĩ đến cái gì, ngược lại hỏi.
Đám người Hàn Uyên, Liễu Như Thấm phỏng chừng cũng bị đứng yên rồi, chỉ là không biết ở con đường nào.
Hồ Thư Nhan trả lời nói: “Không có việc gì, phỏng chừng hoàng thất Ngô quốc cũng không dám làm xằng bậy, gần tới đại hội luyện đan, hiện giờ trong thành ngư long hỗn tạp, nếu là giết hết, vậy có lợi gì đâu? Mặc dù là hoàng thất cũng chống không nổi thù hận trải rộng khắp Đại Càn châu.”
Điều này cũng đúng.
Tần Cầm Tuyết hỏi: “Chúng ta đây kế tiếp nên làm gì? Cứ trốn ở chỗ này? Vừa rồi đã có người phát hiện chúng ta.”
Hồ Thư Nhan mở miệng nói: “Có dám cùng ta đi phủ thành chủ một chuyến hay không?”
Dịch Tiểu Phong gật đầu nói: “Vậy đi thôi!”
Đợi ở chỗ này cũng vô dụng, không bằng đi phủ thành chủ nhìn xem.
Nếu là hoàng thất Ngô quốc giở trò quỷ, khẳng định đứng ở mặt đối lập với thành chủ, ba người Dịch Tiểu Phong còn có thể tiến đến chi viện.
Ba người lập tức hành động.
Sau khi ra khỏi hầm, toàn bộ đường cái đều là người không nhúc nhích, trông rất quỷ dị.
Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết chạy theo Hồ Thư Nhan.
“Một chút nếu gặp được địch nhân, liền dừng lại, làm bộ không động đậy.”
Hồ Thư Nhan quay đầu lại nhắc nhở nói, cười rất gian trá.
Thằng này rõ ràng đã bị thương, còn có thể thong thả như vậy, cũng coi như là kỳ nhân.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới tu sĩ bị đứng yên đều còn hô hấp, hơi thở, không khác gì bình thường.
Trong tình huống như vậy, xác thật có thể ngụy trang.
Hồ Thư Nhan không dám phi hành, sẽ rất dễ dàng bị phát hiện, chỉ có thể đi qua đám người trên đường phố.
Mười phút sau, bọn họ đi tới giữa sườn núi.
Phía trước xuất hiện một loạt tiếng bước chân, ba người sợ tới mức lập tức tản ra, tìm chỗ dừng lại, không nhúc nhích.
Chỉ thấy một đám binh lính hộ tống một nam một nữ đi tới.
Những binh lính này ăn mặc cẩm y màu đen giống nhau, bên hông treo kiếm, cả người toàn sát khí.
Nam tử được hộ tống thân mặc long bào, khuôn mặt anh tuấn, khi đi đường, uy phong lẫm liệt, nữ tử bên cạnh tựa hồ là nữ nhi của hắn, cỡ mười sáu bảy tuổi, diện mạo xinh xắn, đôi mắt rất to.
“Bệ hạ, Thất tinh đỉnh đã khởi động, Vệ tiền bối khi nào ra tay?” Một thị vệ hướng nam tử long bào hỏi.
Vị nam tử long bào này đúng là thái tử sắp đăng cơ của Ngô quốc.
Trác Sính Thiên!
Dịch Tiểu Phong từng giết ngược đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên kiếm thánh tông, Trác Ngọc Lang, đó là đệ đệ ruột của hắn.
Hoàng đế Ngô quốc đã băng hà một hai năm, hiện tại Ngô quốc đã bị Trác Sính Thiên khống chế, hắn tùy thời có thể đăng cơ, nhưng hắn không có làm vậy, Ngô quốc trên dưới đã xưng hắn là bệ hạ.
Trác Sính Thiên bình tĩnh nói: “Chờ một chút đi, Vệ tiền bối có suy tính riêng.”
“Phụ hoàng, vị Vệ tiền bối kia rốt cuộc là người nào?” Thiếu nữ bên cạnh Trác Sính Thiên tò mò hỏi.
Nàng là nữ nhi Trác Sính Thiên, Trác Tiên Dung.
Trác Sính Thiên lộ ra ôn hòa tươi cười, nói: “Hắn là truyền thuyết của ma đạo, có sâu xa với Trác gia chúng ta.”
Trác Tiên Dung kinh ngạc hỏi: “Ma đạo? Chúng ta hợp tác cùng ma đạo, có thể không tốt hay không?”
“Chúng ta là vương triều, chính ma chi phân mặc kệ chuyện của chúng ta, chính đạo có thể để hoàng thất sử dụng, ma đạo cũng có thể, hoàng quyền, chỉ ở sau trời.” Trác Sính Thiên trả lời.
Trác Tiên Dung cái hiểu cái không.
Đoàn người đã đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong đứng ở bên cạnh một nữ tử, khuôn mặt bình tĩnh, miệng khẽ nhếch lên, giống như đang nói chuyện.
Trác Sính Thiên chỉ nhìn thoáng qua hắn, tim hắn đều mau nhảy tới cổ họng.
Lúc này, Trác Tiên Dung bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong bị liếc nhìn một cái thiếu chút nữa té đái.
Nha đầu này phát hiện hắn?
Tựa hồ là cảm nhận được tâm tình Dịch Tiểu Phong, Trác Tiên Dung làm một cái mặt quỷ.
Trác Sính Thiên dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Ngươi đang làm động tác với ai?”
Trác Tiên Dung lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một người, cảm thấy hắn lớn lên rất xấu xí.”
Dịch Tiểu Phong cảm giác lòng bị cào một cái.
Trác Sính Thiên lắc đầu bật cười, xoa xoa tóc Trác Tiên Dung, liền tiếp tục đi tới.
Đợi bọn họ biến mất ở đường phố chỗ rẽ, ba người Dịch Tiểu Phong mới tiếp tục đi tới.
“Tiểu nha đầu kia nói chính là ngươi?” Hồ Thư Nhan tò mò hỏi.
Dịch Tiểu Phong không chút nghĩ ngợi trực tiếp phủ định: “Sao có thể! Ta đẹp trai như vậy, xấu chỗ nào?”
Một đoạn thời gian kế tiếp, bọn họ thường thường gặp gỡ tu sĩ Ngô quốc, năm lần bảy lượt dừng lại.
Qua nửa canh giờ, bọn họ mới đến trước phủ thành chủ.
Phủ thành chủ cách đỉnh núi khoảng mấy trăm mét, tòa phủ đệ này rất giống một chùa miếu, tường cao gạch đỏ, đại khí uy nghiêm.
Cửa có hai cái đỉnh to, bên trong còn có lửa cháy.
Ba người Dịch Tiểu Phong đứng ở trên đường trước phủ thành chủ, nơi này cũng có rất nhiều tu sĩ lui tới bị đứng yên.
“Trực tiếp xông vào?”
Dịch Tiểu Phong hỏi, sắc mặt có chút do dự.
Hắn tổng cảm giác bên trong sẽ rất nguy hiểm.
Hồ Thư Nhan nói: “Ta đi vào trước xem xem, các ngươi chờ.”
Dứt lời, hắn thả người nhảy lên, dường như một đạo phi ảnh nhanh chóng nhảy vào trong phủ thành chủ.
Tần Cầm Tuyết thấp giọng nói: “Ngươi có nghĩ tới mục đích của hắn hay không? Vì sao phải cứu chúng ta, là muốn cứu chúng ta sao? Hiện tại vì sao lại phải mang chúng ta vào nguy hiểm?”
Dịch Tiểu Phong híp mắt nói: “Xác thật rất khả nghi, bằng không chúng ta trốn đi?”
“Như thế nào trốn?”
“Lấy quần áo người bên cạnh, tròng lên trên người.”
“Được!”
Hai người lập tức hành động.
Rất mau, Dịch Tiểu Phong mang mũ, thay một bộ đồ đen.
Tần Cầm Tuyết mặc vào một cái váy rộng thùng thình, trên mặt mang khăn che, tóc cài trâm vàng.
Hai người thay đổi một vị trí, che giấu rất khá.
Bọn họ tiếp tục chờ đợi
Dịch Tiểu Phong giương mắt nhìn về phía Thất tinh đỉnh, Thất tinh đỉnh còn đang phát ra ánh sáng hồng.
Pháp khí khổng lồ như thế, nện cũng có thể nện chết một đống người.
Nửa canh giờ qua đi rất mau.
Hồ Thư Nhan không có trở ra.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không dám đi vào tìm tòi.
A ——
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong phủ thành chủ truyền đến, đúng là tiếng Hồ Thư Nhan.