Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 194: Ngươi hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của con người sao?

Chương 194: Ngươi hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của con người sao?

truyendichgiare.com

* * *

Nghe Trác Tiên Dung nói, bốn gã tu sĩ đồng thời nhìn Dịch Tiểu Phong bằng ánh mắt không tốt.
Cuồng vọng như vậy?
Dịch Tiểu Phong câm nín, nhưng hiện tại lại không thể giải thích.
Trước mặt mọi người bào mặt mũi Trác Tiên Dung, không chỉ đắc tội Trác Tiên Dung, còn đắc tội Trác Sính Thiên.
Trác Sính Thiên nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, cười nói: “Không hổ là đệ tử Chu Quẻ, đủ tự tin.”
Dịch Tiểu Phong đưa lưng về phía Trác Sính Thiên, không có quay đầu lại.
Hai cha con này kẻ xướng người hoạ, hắn có thể nói cái gì?
“Một khi đã như vậy, bốn người các ngươi liền chiến một trận cùng Phan An đi.” Trác Sính Thiên cười nói.
Bốn vị hoàng tử đi ra ngoài Long đình, chuẩn bị quan chiến.
Năm người Dịch Tiểu Phong đi về phía trước, cách Long đình một khoảng.
Dịch Tiểu Phong xoay người, đối mặt bốn vị tu sĩ.
Bốn gã tu sĩ lấy pháp khí ra, hai người dùng kiếm, một người cầm đao, còn có một người nắm một thanh quạt xếp làm từ hắc thiết.
Dịch Tiểu Phong không có lấy kiếm, chuẩn bị tay không chiến đấu.
Đôi tay hợp lại, hít sâu một hơi.
Chỉ thấy bên ngoài thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến thành màu vàng kim.
Trừ tà kim thân!
Mọi người sửng sốt.
Ánh mắt Trác Tiên Dung sáng lên.
Dịch Tiểu Phong nâng chưởng, mở miệng nói: “Thất tinh đan thành, Phan An.”
Bốn gã tu sĩ bị hù doạ, gia hỏa này thật sự là cao thủ sao?
Trác Sính Thiên híp mắt, như suy tư gì đó.
“Trừ tà kim thân! Tiểu tử này như thế nào biết tuyệt học của Kim cương Phật viện?”
Trác Sính Thiên âm thầm ngạc nhiên, hắn không có cảnh giác.
Kim cương Phật viện là thánh địa, khoảng cách Ngô quốc xa xôi, cũng không có thù với hắn.
Hắn chỉ là đơn thuần tò mò vì sao Dịch Tiểu Phong biết tuyệt học này.
“Lên!”
Một nam tử áo đen bỗng nhiên quát, nâng đao bổ về phía Dịch Tiểu Phong.
Ba người kia cũng ra tay.
Thân thủ bọn họ thoăn thoắt, không có trực tiếp thi triển pháp thuật, mà là cận chiến.
Những người này trường kỳ chém giết, không chỉ biết đạo pháp, cũng biết võ công.
Dịch Tiểu Phong nhanh chóng tránh né, linh hoạt tránh thoát thế công của ba người.
Hắn lấy ngón tay làm kiếm, nhanh chóng vung cánh tay, kiếm khí tung hoành, tàn sát bừa bãi.
Bốn gã tu sĩ sợ tới mức ào ào thối lui.
Phanh!
Trác Sính Thiên thoáng nhìn cột Long đình bị kiếm khí chém ra một cái khe thật dài cái.
Kiếm khí này không tầm thường.
Ít nhất cũng có hai trăm năm đạo hạnh!
Bốn vị hoàng tử bị dọa, không nghĩ tới Trác Tiên Dung không có nói mạnh miệng, Dịch Tiểu Phong thật sự lợi hại.
Một tu sĩ tóc bạc lấy ra một lá bùa, dán ở trên người mình, ngay sau đó, thân thể cao lên, nhanh chóng biến thành một người khổng lồ.
Kiếm trong tay hắn biến mất, thay thế là một thanh cự chùy.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung chùy nện hướng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong bị dọa.
Đây là cái pháp thuật gì?
Hắn vội vàng né tránh.
Oanh một tiếng!
Mặt đất bị nện ra một cái hố to, giống như bị đạn pháo rơi trúng.
Hưu! Hưu! Hưu……
Dịch Tiểu Phong còn chưa rơi xuống đất, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng xé gió, vô số phi kiếm đâm thủng phần lưng, nhưng bị thân thể cứng rắn ngăn trở.
Tuy là như thế, Dịch Tiểu Phong vẫn là cảm giác được đau đớn.
Hắn xoay người vung cánh tay, năm đạo kiếm khí giết đi.
Đại hán vừa đánh lén hắn lập tức vung quạt xếp trong tay, gió lốc nổi lên, muốn đánh tan kiếm khí, kết quả bị kiếm khí nhẹ nhàng xuyên thấu.
Phốc thứ ——
Đại hán quạt xếp bị năm đạo kiếm khí xẹt qua, cả người toé máu.
Hắn run rẩy, ngay sau đó, liền ngã xuống.
Ba người khác bị dọa đến, nhưng bọn hắn không có sợ hãi, mà là cùng nhau thi pháp.
Ngọn lửa phừng phừng từ bên trái đánh úp lại, Dịch Tiểu Phong nhảy ra, kết quả từng cây gai đột ngột từ mặt đất trồi lên, đâm hai chân hắn đổ máu, hắn vội vàng lại nhảy dựng lên.
Dịch Tiểu Phong hoàn toàn tức giận.
Hắn lấy ra một thanh kiếm, nhanh chóng nhằm về phía một người trong đó.
Người nọ cũng dùng kiếm, còn tinh thông kiếm quyết nào đó, chém ra một đạo kiếm khí hình chữ thập.
Dịch Tiểu Phong đâm thẳng tới.
Diêm căn kiếm pháp!
Mũi kiếm lóng lánh hàn quang, nhẹ nhàng phá vỡ kiếm khí chữ thập, hắn một đường tiến lên, tốc độ cực nhanh, mắt thấy cổ họng người nọ sắp phải bị Dịch Tiểu Phong đâm thủng.
“Được rồi, dừng ở đây đi!”
Thanh âm Trác Sính Thiên truyền đến, Dịch Tiểu Phong dừng tay.
Hai gã tu sĩ khác cũng dừng tay, không dám tiến công nữa.
Dịch Tiểu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian chiến đấu tuy không dài, nhưng hắn cũng bị thương.
Lại dưới tình huống không thể dùng Vô pháp kiếm, hàn kiếm ngàn năm, kiếm pháp Thiên hạ kiếm, Kim mục súc không, thực lực của hắn bị hạn chế rất lớn.
Sắc mặt bốn vị hoàng tử khó coi.
Một trận chiến này, nhìn thế nào đều là Dịch Tiểu Phong mạnh hơn.
Nếu lại đánh tiếp, tâm phúc của bọn họ nói không chừng đều sẽ bị tru sát.
Thất hoàng tử nhanh chóng chạy đến vị tu sĩ ngã xuống đất kia, xem xét thương thế.
Trác Sính Thiên đứng dậy.
Hắn đi ra Long đình, cười nói: “Phan An, cùng trẫm đi một chuyến.”
Trác Tiên Dung vội vàng theo sau.
Dịch Tiểu Phong dùng linh lực phong bế vết thương trên người, sau đó theo sau.
Hắn không rõ Trác Sính Thiên vì sao kêu hắn theo.
Hắn không thể không cẩn thận.
Lỡ như Trác Sính Thiên muốn nhân lúc hắn bị thương, giết hắn đây?
Bốn vị hoàng tử khác không có theo tới, trừ Dịch Tiểu Phong cùng Trác Tiên Dung, chỉ có sáu vị cấm vệ hoàng cung nhìn qua liền rất mạnh đi theo.
Trác Tiên Dung ở bên cạnh Trác Sính Thiên nhảy nhót, có vẻ rất vui sướng, không ngừng thổi phồng Dịch Tiểu Phong lợi hại bao nhiêu.
Trác Sính Thiên cũng thích Trác Tiên Dung như vậy, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng dừng lại.
Dịch Tiểu Phong yên lặng đi theo.
Hơn mười phút sau.
Bọn họ đi vào một tòa đại điện.
Tòa đại điện này tường vàng lộng lẫy, nhưng trống rỗng, cả bàn ghế cũng không có, cũng không có trang trí bình phong.
“Tòa đại điện này chính là tổ điện của hoàng thất Ngô quốc, cũng là nơi lão tổ tông hết thọ và chết già.”
Trác Sính Thiên từ từ nói, hắn xoay người nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, nói: “Từ nay về sau, ban đêm ngươi liền tới nơi này canh giữ.”
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Canh giữ nơi này?
Trác Tiên Dung trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Còn không mau cảm tạ phụ hoàng, đây chính là chuyện tốt, lịch đại Thống lĩnh cấm vệ đều đi ra từ nơi này.”
Dịch Tiểu Phong lấy lại tinh thần, vội vàng bái tạ Trác Sính Thiên.
Trác Sính Thiêb ý vị sâu xa nói: “Phan An, tổ điện này có ý nghĩa phi phàm, hy vọng ngươi bảo vệ tốt nơi này, khiến tổ tông hoàng thất Ngô quốc vì điều này vui mừng.”
Dứt lời, Trác Sính Thiên liền xoay người rời đi.
Trác Tiên Dung vỗ vỗ bả vai Dịch Tiểu Phong một chút, hắc hắc cười nói: “Ngươi trước đợi ở chỗ này vài ngày, sau lại đến thỉnh an ta.”
Ánh mắt của nàng tràn ngập thâm ý, giống như ám chỉ cái gì.
Dịch Tiểu Phong nghe mà không khỏi sờ đầu.
Rất mau, đám người Trác Sính Thiên rời khỏi tổ điện, chỉ còn lại có một mình Dịch Tiểu Phong lưu lại nơi này.
Dịch Tiểu Phong đả toạ ngay tại chỗ, chữa thương trước.
Trận chiến hôm nay nhìn thảm thiết, nhưng chỉ bị thương da thịt.
Không đến hai cái canh giờ, vết thương của Dịch Tiểu Phong liền khỏi hẳn.
Sắc trời dần dần đen xuống.
Chiều tối.
Hai gã tiểu thái giám bưng chậu nước vào điện, bọn họ đầu tiên hành lễ với Dịch Tiểu Phong, sau đó bắt đầu dùng giẻ lau lau sàn.
Tổ điện cũng khá lớn, lau sàn như vậy, cũng rất mệt.
Một tiểu thái giám chuyển động tròng mắt, thật cẩn thận tiến đến trước mặt Dịch Tiểu Phong, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, ngài là cấm vệ mới tới bảo hộ tổ điện?”
Dịch Tiểu Phong mở một con mắt nhìn về phía hắn, khẽ gật đầu.
“Tổ điện này buổi tối có thanh âm quỷ dị, ngài phải cẩn thận chút.” Tiểu thái giám nhắc nhở.
Dịch Tiểu Phong cảm giác được hắn đang lấy lòng, hỏi: “Ngươi đã tới nơi này làm việc bao lâu?”
Tiểu thái giám trả lời: “Sắp nửa tháng, cứ cách bảy ngày đều sẽ đổi một vị cấm vệ bảo hộ tổ điện.”
Dịch Tiểu Phong như suy tư gì đó.
“Những cái cấm vệ sau khi rời đi thì thế nào?”
“Ta nghe nói, là nghe nói a, có người tu vi tăng mạnh, có người thì điên rồi.”
Vẻ mặt tiểu thái giám thần bí hề hề nói.
Dịch Tiểu Phong liếc hướng một tiểu thái giám khác, còn đang vất vả lau nhà, không dám tới gần Dịch Tiểu Phong.
Tính cách hai vị thái giám khác biệt rất lớn.
Hay tên trước mắt này chính là người chơi?
“Ngươi vào cung đã bao lâu?” Dịch Tiểu Phong ngược lại hỏi.
“Tiểu nhân vào cung gần một tháng.”
Quả nhiên!
Người chơi!
Dịch Tiểu Phong nghiêm túc hỏi: “Gần đây trong cung nháo chuyện thích khách, cấm vệ chúng ta đều có chức trách bắt lấy thích khách, nhưng ta không quen thuộc hoàng cung như ngươi, ngươi cũng có quan hệ của mình, nếu ngươi có thể giúp ta lập công, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu thái giám vừa nghe, mừng rỡ như điên.
Hắn chính là chờ những lời này!
“Đại nhân yên tâm, nếu tiểu nhân biết cái gì, nhất định nói cho ngươi.”
“Được, ngươi gọi ta là Phan đại nhân đi, ngươi xưng hô như thế nào?”
“Tiểu nhân tên là Diệp Vấn.”
“……”
Dịch Tiểu Phong tức khắc câm nín.
Diệp Vấn cười nói: “Tiểu nhân đi làm việc, một khi có tin tức, nhất định báo cho Phan đại nhân.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Diệp Vấn tiếp tục lau sàn.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy buồn cười, người chơi thật biết chơi a.
Phan An cùng Diệp Vấn?
……
Sau nửa canh giờ.
Hai tiểu thái giám rời đi.
Dịch Tiểu Phong tiếp tục tu luyện.
Tới gần đêm khuya.
Gió lạnh thổi từng trận.
Cửa lớn tổ điện không thể đóng lại, Dịch Tiểu Phong có thể nhìn thấy trăng sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Bóng đêm như nước, lộ ra một vẻ đẹp lạnh lẽo.
“Ngươi hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của con người sao?”
Một thanh âm hư vô mờ mịt truyền đến.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, theo bản năng nhìn chung quanh.
Chủ Thần?
Hắn còn tưởng rằng chính mình gặp ảo giác, tiếp tục tu luyện.
Không bao lâu, thanh âm kia lại vang lên lần nữa:
“Ngươi thích danh, vẫn là lợi?”
Dịch Tiểu Phong nghe mà khó hiểu.
Chẳng lẽ là lão quái vật trong hoàng cung?
Hắn đứng dậy hướng tới chính điện hành lễ, hỏi: “Tiền bối, sao không ra gặp một lần?”
Giọng nói rơi xuống, vách tường vàng kim của chính điện hiện ra ra một thân ảnh.
Đây là một hư ảnh, một lão giả đầu bạc, hình tượng rất tiên phong đạo cốt, vuốt râu mỉm cười, giống như thần tiên hiển linh.
“Thương sinh giết giết, đời người như giấc mộng, có người sống mấy chục năm, tầm thường vô vị, có người sống trên trăm năm, mê mang cả đời, người thế gian ở hai chữ danh lợi, tất cả mọi người đều trốn không thoát, hậu sinh, ngươi muốn danh, vẫn là lợi?”
“Danh, thì lập nên công lao cái thế, danh chấn thiên hạ.”
“Lợi, nắm giữ quyền hành, có được chí bảo trong thiên hạ.”
Lão giả đầu bạc cười nói, không biết vì sao, Dịch Tiểu Phong cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Thanh âm lão già này có độc!
Đang mê hoặc hắn!
Dịch Tiểu Phong đã hiểu rõ vì sao có cấm vệ điên rồi.
Nguyên lai Trác Sính Thiên phái hắn tới nơi này, là muốn tẩy não hắn!
Lão giả đầu bạc tiếp tục nói, thanh âm mờ ảo mênh mông, làm lòng người không tự kìm hãm được tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu.
Dịch Tiểu Phong bắt đầu cảm giác trời đất quay cuồng, nghiêng ngả.
Không tốt!
Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ hôn mê.
Dịch Tiểu Phong sợ hãi, hắn vội vàng ngồi xuống, niệm kinh.
Đây là kinh văn từ Kim cương Phật viện.
Vừa niệm kinh, trạng thái liền thay đổi.
Lão giả híp mắt, thầm nghĩ: “Tiểu tử này còn tu Phật?”
Hắn bắt đầu tăng mạnh sự mê hoặc, rất mau, Dịch Tiểu Phong lại bắt đầu hôn mê.
Mẹ nó!
Dịch Tiểu Phong bực bội, cực kỳ thống khổ.
Hắn hiện tại dù muốn chạy trốn, cũng tìm không ra hướng.
“Để cho ta tới nuốt hắn!”
Một thanh âm hưng phấn vang lên trong đầu Dịch Tiểu Phong.
Vô pháp kiếm!
Dịch Tiểu Phong lập tức lấy Vô pháp kiếm ra.
Hiện tại đã không quan tâm chuyện khác!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất