Chương 195: Tiêu diệt Boss!
truyendichgiare.com
* * *
Đêm khuya.
Bên trong tổ điện.
Lão giả đầu bạc vừa nói chuyện, vừa vuốt râu mỉm cười, nhìn xuống Dịch Tiểu Phong đang thống khổ.
Hắn nhìn thấy Dịch Tiểu Phong lấy ra một thanh kiếm, trong mắt không khỏi toát ra sự trào phúng.
Đầu óc đều đã choáng váng, còn muốn phản kích?
Hậu sinh chính là hậu sinh!
Đúng lúc này!
Vô pháp kiếm bỗng nhiên phát ra lực hút đáng sợ, lão giả đầu bạc vừa lơ đãng, trực tiếp bị hút qua.
“Đây là cái gì?”
Lão giả đầu bạc kinh ngạc kêu lên, vừa định cầu cứu, nhưng đã không kịp.
Vô pháp kiếm đột nhiên tăng thêm lực hút, trực tiếp hút hắn vào mũi kiếm.
“Chúc mừng ngươi tru sát một trong những Boss của kịch bản lão tổ hoàng thất Ngô quốc, đạt được 10000 tích phân!”
Tiếng trò chơi nhắc nhở ở vang lên bên tai Dịch Tiểu Phong.
Đầu óc Dịch Tiểu Phong nháy mắt khôi phục bình thường, không còn đầu choáng não căng, cảm thấy trời đất quay cuồng nữa.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Vô pháp kiếm, giờ phút này Vô pháp kiếm đang tản ra từng sợi khí vàng nhàn nhạt, chui vào trong cơ thể Dịch Tiểu Phong.
Luồng nhiệt thần bí lưu chuyển ở trong thân thể hắn, tăng cường thể lực, linh lực.
Lão tổ hoàng thất Ngô quốc?
Lại bị hắn giết như vậy?
Dịch Tiểu Phong lâm vào hoảng hốt.
Hắn xoay người nhìn về phía cửa lớn của tổ điện, không có người xuất hiện.
Cũng không biết động tĩnh vừa rồi có kinh động người khác hay không.
……
Trác Sính Thiên đang ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, hắn mơ hồ nghe được thanh âm từ tổ điện truyền đến.
Hắn lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Tình huống như vậy, đã không phải lần đầu tiên hắn nghe được.
Lão tổ đang thi pháp!
Trác Sính Thiên rất cẩn thận, không dám dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên mỗi cấm vệ phụng dưỡng bên người đều trải qua lão tổ tẩy lễ, tuyệt đối trung thành với hắn.
Đối với Dịch Tiểu Phong, Trác Sính Thiên vẫn ôm chờ mong.
Người này chính là đệ tử thân truyền của Chu Quẻ, lại tinh thông kiếm pháp, tuyệt học Kim cương Phật viện, về sau chắc chắn thành châu báu.
“Cũng sắp tới ngày rồi.”
Trác Sính Thiên lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trở nên cực nóng.
Đại thọ tám mươi sẽ là ngày hắn đăng cơ.
Đến lúc đó, khí vận rót thân, tu vi nhất định tăng mạnh, theo đó, hắn cũng có được phương pháp trường sinh.
Đại kế thứ nhất của hắn sẽ hoàn thành!
Chỉ là nghĩ thôi, Trác Sính Thiên đã cảm thấy hưng phấn, tốc độ lật xem tấu chương cũng rất mau.
……
Trong tổ điện.
Dịch Tiểu Phong mạnh mẽ đột phá đến Trúc Cơ cảnh tầng chín, Vô pháp kiếm còn đang cung cấp luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng.
Lão tổ hoàng thất Ngô quốc tuy chỉ là hồn phách, nhưng ẩn chứa năng lượng vô cùng khổng lồ.
Dịch Tiểu Phong dùng Cửu U Bàn Nhược công hóa giải luồng nhiệt này, hy vọng có thể đánh sâu vào Kim Đan cảnh.
Mãi cho đến hừng đông.
Hắn mới hoàn toàn hấp thu xong.
Linh lực so với đêm qua, tăng cường mấy chục lần.
Hắn không rõ ràng lắm mình cách Kim Đan cảnh còn xa lắm không, nhưng Trúc Cơ cảnh tầng chín thông thường tuyệt đối không thể đạt tới mức độ như hắn hiện giờ.
Buổi sáng không có thái giám, cấm vệ đến quấy rầy.
Hắn tiếp tục tu luyện.
Hai ngày kế tiếp đều là như thế.
Thẳng đến ngày thứ ba.
Trác Sính Thiên tự mình tiến đến.
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy hắn, vội vàng hành lễ.
Thậm chí còn không thể không quỳ lạy hành lễ.
Ai kêu Trác Sính Thiên là hoàng đế.
Nhưng không có việc gì, lão già này rất mau sẽ chết ở trong tay hắn!
Trác Sính Thiên cười nâng Dịch Tiểu Phong lên, nói: “Mấy ngày nay như thế nào? Có thu hoạch chứ?”
Dịch Tiểu Phong cung kính trả lời nói: “Hiểu rõ chân lý về thế gian, về con người, ta muốn vì bệ hạ ra sức, kiến công lập nghiệp, hy vọng bệ hạ cho ta một cái cơ hội.”
Trác Sính Thiên vừa lòng cười, người này đã vào khuôn.
“Đây là tổ điện của hoàng thất Ngô quốc, nếu lão tổ hiển linh, nhất định sẽ chiếu cố ngươi.”
Trác Sính Thiên cười nói, ánh mắt nhìn về phía vách tường vàng kim phía sau Dịch Tiểu Phong.
Đây là chỗ ra ám hiệu.
Hắn đang xem lão tổ có tẩy não thành công hay không.
Vách tường vàng kim không có bất kỳ dị tượng gì, trong điện có vẻ rất yên tĩnh.
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Điện này có thần, khó lường, trời phù hộ Ngô quốc.”
Trên mặt hắn lộ ra một loại biểu tình sùng kính.
Trác Sính Thiên cười gật đầu.
Không có dị tượng liền đại biểu cho lão tổ đã tẩy não thành công.
Lúc Dịch Tiểu Phong nói cũng vừa lúc nghiệm chứng việc này là thật.
Sau đó, Trác Sính Thiên mang theo Dịch Tiểu Phong rời tổ điện.
Ngoài điện còn có một tên cấm vệ canh giữ, khi Trác Sính Thiên đi ngang qua hắn, nói: “Nơi này giao cho ngươi canh giữ.”
“Tuân mệnh!”
Cấm vệ trả lời.
Dịch Tiểu Phong âm thầm nghi hoặc, không phải nói bảy ngày sao?
Hay là trang quá mức rồi?
Hắn không khỏi cảnh giác, xem ra lúc sau lại phải cẩn thận chút, nói không chừng trong lòng Trác Sính Thiên còn nghi ngờ, sẽ còn thăm dò.
“Còn có một tháng, sẽ là ngày đại thọ tám mươi của trẫm, đến lúc đó ngươi phải bảo vệ tốt trẫm, trong hoàng cung này khắp nơi đều là thích khách, trẫm đã không biết nên tín nhiệm ai.” Trác Sính Thiên vừa đi, vừa nói.
Dịch Tiểu Phong rõ ràng cảm giác được trong bóng đêm chung quanh có người đi theo.
Hắn nghiêm túc nói: “Bệ hạ xin yên tâm, gia sư đem ta phó thác cho ngài, ta nhất định vì ngài mà vượt lửa vượt sông!”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
Trác Sính Thiên cười nói: “Phan An, ngươi cảm thấy con người sống cả đời này, cái gì quan trọng nhất?”
Dịch Tiểu Phong nghĩ nghĩ, trả lời: “Trường sinh, dù sao chúng ta đều là người tu luyện.”
Trác Sính Thiên càng thêm vừa lòng.
Hắn càng nhìn Dịch Tiểu Phong, càng thêm thuận mắt.
Hai người, ngươi một câu ta một chữ, nói đến mười phần vui vẻ.
Đi vào ngự thư phòng, Trác Sính Thiên mở miệng nói: “Từ giờ trở đi, buổi tối ngươi liền tới canh giữ ở ngự thư phòng, ban ngày có thể tu luyện, cũng có thể làm bạn với Tiên Dung công chúa.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Dịch Tiểu Phong cung kính trả lời, sau đó đứng ở một bên.
Cửa ngự thư phòng có năm cấm vệ, tất cả đều mang biểu tình lạnh lùng, vừa nhìn liền thấy không có tình cảm, đã bị tẩy não.
Trác Sính Thiên vào phòng, hành lang lâm vào yên tĩnh.
Đám cấm vệ không có nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, tất cả đều nhìn thẳng phía trước, im lặng không nói.
Một đêm này đối với Dịch Tiểu Phong mà nói tuyệt đối là dày vò.
Hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi đi học quân sự, nhưng khi đó cũng không có đứng thẳng lâu như vậy.
Các cấm vệ đều không có nhúc nhích, Dịch Tiểu Phong cũng không muốn ném mặt mũi.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Tiểu Phong trở về.
Về phòng, hắn trực tiếp nằm trên giường, bắt đầu nghỉ ngơi.
Còn chuyện tu luyện, tu vi của hắn mới vừa tăng mạnh, lúc này không vội.
Nếu không phải hắn tu hành Liễm tức thuật, đem tu vi khống chế ở Trúc Cơ cảnh tầng tám, nói không chừng Trác Sính Thiên sẽ kinh ngạc.
“Như thế nào cảm giác chính mình biến thành người làm công?”
Trong lòng Dịch Tiểu Phong cảm khái nói.
Vì tương lai Đại Càn châu, hắn thật là vất vả a.
Nghỉ ngơi đến giữa trưa.
Trác Tiên Dung lại tới tìm hắn, hỏi những chuyện mấy ngày nay.
Dịch Tiểu Phong nửa thật nửa giả nói một lần, Trác Tiên nghe xong Dung vừa lòng gật đầu.
“Không tồi không tồi, không hổ là tâm phúc của ta, chính là có năng lực.” Trác Tiên Dung hài lòng cười nói.
Dịch Tiểu Phong nhưng nói: “Tổ điện có phải còn có tồn tại khác hay không?”
Trác Tiên Dung sửng sốt, kinh ngạc nhưng nói: “Có ý gì?”
“Trong tổ điện có phải giấu thần linh hoặc là quỷ linh hay không? Ở trong điện ta nghe được một ít thanh âm, giống như là thần tiên đang chỉ dẫn ta.” Dịch Tiểu Phong thay đổi một cái phương thức hỏi.
Trác Tiên Dung lắc đầu nói: “Ta không rõ ràng lắm, nhưng trước kia thật ra có nghe bọn thái giám nói qua, có đôi khi tổ trong điện sẽ truyền ra thanh âm, giống như có người nào đang nói chuyện cùng cấm vệ.”
Nghe lời này của nàng, tựa hồ thật sự không biết.
Cũng đúng.
Lấy tính cách nha đầu này, rất khó đem thủ hạ của mình đưa cho phụ hoàng nàng tẩy não.
Một khi tẩy não thành công, Dịch Tiểu Phong liền không thuộc về nàng nữa, mà là thuộc về phụ hoàng.
Dịch Tiểu Phong không hỏi nữa, nhưng Trác Tiên Dung cảm thấy hứng thú, dò hỏi Dịch Tiểu Phong nghe được cái gì.
Đối với việc này, Dịch Tiểu Phong cũng không có giấu giếm, thuận tiện xác minh tính chân thật chuyện mình đã bị tẩy não.
Mãi cho đến chiều tối, Trác Tiên Dung mới lưu luyến rời đi.
Đợi nàng đi rồi, sắc mặt Dịch Tiểu Phong trở nên âm trầm.
Kịch bản đã qua đi nửa thời gian, hắn vẫn không tìm được chứng cứ.
Nếu là nhiệm vụ chủ tuyến thất bại, rất phiền toái.
Phải tìm cơ hội tiến vào ngự thư phòng!
Chắc chắn trong ngự thư phòng có cất giấu mật hàm nào đó!
Hoặc là đi tẩm cung của Trác Sính Thiên.
Dịch Tiểu Phong chấn hưng tinh thần, đứng dậy đi ngự thư phòng trước.
Tối nay, Trác Sính Thiên không ở trong ngự thư phòng.
Dịch Tiểu Phong gật đầu cùng mấy cấm vệ khác sau đó liền trở về vị trí cũ.
Hắn lặng lẽ mở tay trái, phệ linh bò cạp theo vách tường bò lên trên, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Đám cấm vệ không có chú ý tới phệ linh bò cạp.
Phệ linh bò cạp lặng lẽ vào ngự thư phòng.
Trong phòng tối tăm, rất khó nhìn thấy đồ vật, nhưng đối với phệ linh bò cạp mà nói, không thành vấn đề.
Dịch Tiểu Phong ra lệnh cho phệ linh bò cạp, tìm kiếm khắp nơi.
Trác Sính Thiên không có khả năng đem chứng cứ cấu kết cùng châu khác bày trên bàn, muốn tìm được, phải tốn công sức cùng thời gian.
Thời gian thoáng qua.
Đã mấy canh giờ.
Sau nửa đêm.
Trác Sính Thiên bỗng nhiên đến.
Sắc mặt âm trầm, bước nhanh vào trong ngự thư phòng.
Phệ linh bò cạp tránh ở trên xà nhà.
Theo sát sau đó chính là một lão thần, đã qua tuổi năm mươi, lưng còng.
Sau khi vào ngự thư phòng, rất mau liền truyền ra tiếng tranh cãi.
Nguyên lai Trác Sính Thiên đã mời hai đại vương triều khác cùng với một ít nhân vật lớn tiến đến tham dự đại điển đăng cơ của hắn.
Lão thần cảm thấy không ổn, hy vọng có thể mời Thiên kiếm thánh tông tới bảo hộ đại điển đăng cơ.
Thiên kiếm thánh tông chính là lãnh thụ chính đạo, không đứng về bất kỳ một phương vương triều nào, chỉ nhằm vào ma đạo.
Trác Sính Thiên không muốn tìm Thiên kiếm thánh tông.
Kết quả là quân thần liền phát sinh mâu thuẫn.
Vị lão thần này rõ ràng có thân phận không đơn giản, dám đối nghịch với Trác Sính Thiên.
Dịch Tiểu Phong yên lặng nghe.
Sau thời gian một nén nhang, lão thần đẩy cửa ra, tức giận phất tay áo rời đi.
Hai cấm vệ ở cửa vội vàng đóng cửa phòng lại.
Trong ngự thư phòng.
Trác Sính Thiên tức đến mức ngực phập phồng.
Cả nước trên dưới tuy đều đã xem hắn là hoàng đế, nhưng có chút lão thần quyền cao chức trọng, vẫn xem hắn là Thái tử.
Ánh mắt Trác Sính Thiên lập loè.
Chờ hắn đăng cơ, đảo loạn khí vận Đại Càn châu, đến lúc đó còn ai dám ngỗ nghịch hắn!
Trác Sính Thiên đi đến kệ sách sau bàn, móc ra một quyển sách, từ bên trong lấy ra một cái thẻ ngọc.
Một tay cầm thẻ ngọc, tay còn lại quơ quơ trên thẻ ngọc, tựa hồ đang thi pháp.
Một lát sau.
Trác Sính Thiên bắt đầu nói chuyện, Dịch Tiểu Phong thông qua phệ linh bò cạp quan sát, nhưng cũng không có nhìn ra hắn đang nói cái gì.
Trác Sính Thiên buông thẻ ngọc, để lại chỗ cũ.
Sau đó, hắn bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Sáng sớm ngày kế.
Trác Sính Thiên rời đi, Dịch Tiểu Phong cũng trở về nghỉ ngơi.
Phệ linh bò cạp lại bị hắn lưu lại trong ngự thư phòng, tìm khối thẻ ngọc kia.
Rất mau, nó liền đem quyển sách lôi ra, rớt trên mặt đất, lại rút thẻ ngọc ra.
Phệ linh bò cạp không có trực tiếp rời đi, mà là đem thẻ ngọc đặt ở trên mặt đất, đem quyển sách kia để lại chỗ cũ, tốn trăm cay ngàn đắng, mới hoàn mỹ nhét vào trong kệ sách.
Chờ phệ linh bò cạp mang theo thẻ ngọc bay trở về, đã là hơn một canh giờ sau.
Dọc theo đường đi, phệ linh bò cạp mười phần cẩn thận, chỉ cần ngửi được hơi thở người, lập tức né tránh.
Trong phòng.
Dịch Tiểu Phong nắm thẻ ngọc, cẩn thận quan sát.
Trước mắt hắn hiện ra một hàng chữ:
Đạo pháp tông tin ngọc: Đây là vật truyền tin của Đạo pháp tông, hướng về chủ ngọc truyền tin tức, thuộc về loại pháp khí đặc thù, không cách nào nhận chủ.