Chương 201: Ta không thể rời khỏi ngươi
truyendichgiare.com
* * *
Bóng màu hồng có tốc độ cực nhanh, vì tránh né, Dịch Tiểu Phong không thể không lấy Xích vân kiếm ra, vung kiếm chém tới.
Thuần dương ngũ kiếm quyết!
Năm đạo kiếm khí giết ra, kiếm khí hơn hai trăm năm đạo hạnh bùng nổ!
Bóng màu hồng bị kiếm khí chính diện đánh trúng, nháy mắt ngã xuống đi, nện vào triền núi, nện đến mặt đất sụp đổ, đá vụn tán loạn.
Trác Tiên Dung kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dịch Tiểu Phong thi triển kiếm khí mạnh mẽ như thế.
So với ngày thường, hắn bây giờ như hai người khác nhau!
Thật đẹp trai!
Dịch Tiểu Phong không có bận tâm tới biểu tình của Trác Tiên Dung, hắn nhanh chóng rơi xuống đất, nhìn về phía bóng màu hồng đã bò dậy.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc thấy rõ ràng hình dạng của bóng màu hồng.
Đây là một cự thú cả người mọc đầy lông màu hồng, giống như con nai, đầu tựa sư tử, lông hồng trên người bay bay, giống như lửa hồng đang thiêu đốt, mười phần khí thế.
Nó xoay người nhắm về phía Dịch Tiểu Phong, thế không thể đỡ.
Dịch Tiểu Phong rất khẩn trương, chuẩn bị chiến đấu.
Hắn nhanh chóng run kiếm, năm đạo bóng kiếm xuất hiện bên người, giống như gió mạnh giết ra.
Hồng lượng nhẹ nhàng tránh né, Dịch Tiểu Phong không kịp phòng ngừa, bị nó đâm bay ra ngoài.
Quá nhanh!
Trác Tiên Dung bị dọa, vội vàng xoay người chạy trốn.
Hồng lượng không có đuổi giết nàng, mà là nhào về hướng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong trượt một đường dài, muốn giảm bớt lực, nhưng sức mạnh của Hồng lượng quá lớn.
Hắn còn chưa hoàn toàn ổn định thân hình, Hồng lượng đã giết tới trước mặt.
Dịch Tiểu Phong không thể không thi triển Kim mục súc không, đồng tử biến thành màu vàng kim, thuấn di đến phía sau Hồng lượng, chém tới một kiếm.
Diêm căn kiếm pháp!
Một kiếm đâm thủng da lông Hồng lượng, Dịch Tiểu Phong cảm giác thân thể Hồng lượng rất mềm, giống như một bãi bùn.
Cái đuôi Hồng lượng giống như roi dài quất trúng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong hộc máu bay ngược ra xa, giống như như diều đứt dây.
Hồng lượng tiếp tục truy kích.
Dịch Tiểu Phong thầm mắng.
Cẩu đồ vật này như thế nào cứ đuổi theo hắn?
Chẳng lẽ là bởi vì máu Hồng lượng?
Trác Tiên Dung dừng lại, xoay người nhìn xem, nhìn thấy Dịch Tiểu Phong bị Hồng lượng đuổi giết, nàng rất nôn nóng, nhưng cũng không có cách nào.
Nàng không có thực lực đi ngăn cản.
Dịch Tiểu Phong không thể không xoay người chạy trốn.
Trước tránh xa Trác Tiên Dung, lại tung tuyệt chiêu!
Hồng lượng đuổi sát không bỏ.
Dịch Tiểu Phong thi triển Phi lôi ngự kiếm thuật, tốc độ đạt tới cực hạn, nhưng mà hắn vẫn không cách nào thoát khỏi Hồng lượng.
Cảm nhận được hơi thở phía sau, Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, hắn đã không thấy Trác Tiên Dung.
Đồng tử hắn lại lần nữa biến thành màu vàng kim, trống rỗng xuất hiện ở đằng sau Hồng lượng.
Hồng lượng thấy hắn biến mất, theo bản năng dừng lại.
Vô pháp kiếm xuất hiện trong tay Dịch Tiểu Phong, lập tức thi triển Thiên hạ kiếm Văn đạo.
Năm phân thân trống rỗng xuất hiện, từ bốn phương tám hướng giết về phía Hồng lượng.
Một thanh kiếm quang thật lớn từ trên trời giáng xuống, đánh trúng Hồng lượng.
Oanh một tiếng!
Kiếm quang lóng lánh, kiếm khí tận trời, bao phủ thân hình Hồng lượng.
Dịch Tiểu Phong lập tức thu tay, đem Vô pháp kiếm thu vào nhẫn trữ vật.
Gió mạnh gào thét, thổi quần áo cấm vệ của hắn bay phấp phới.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Hồng lượng, nhưng còn có thể cảm nhận được hơi thở của Hồng lượng.
Một kiếm này nếu không tổn thương được nó, vậy Dịch Tiểu Phong thật sự hỏng mất.
Kiếm khí tiêu tán.
Dịch Tiểu Phong híp mắt nhìn lại, phát hiện Hồng lượng đã biến mất.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ bị Thiên hạ kiếm tru diệt?
Hắn thật cẩn thận đi tới gần.
Phát hiện chỗ Thiên hạ kiếm rơi xuống có một cái động to, không ước lượng được độ sâu.
Thần thú này thật sự biết chui xuống đất?
Dịch Tiểu Phong cười khổ, lại lần nữa thi triển Phi lôi ngự kiếm thuật, đi tìm Trác Tiên Dung.
Cũng may Trác Tiên Dung không có xảy ra chuyện.
Nếu đi cùng với hắn mà Trác Tiên Dung bị chết, Trác Sính Thiên khẳng định không tha cho hắn.
Tuy Dịch Tiểu Phong muốn giết Trác Sính Thiên, nhưng cũng sẽ dưới tình huống đánh lén, đối kháng chính diện, chưa chắc hắn là đối thủ Trác Sính Thiên.
Mạnh như Triệu Phi mà khi đối mặt với Trác Sính Thiên, rất mau cũng bại trận.
Dịch Tiểu Phong một tay đem nàng nâng ra phía sau, ngự kiếm rời đi.
Trác Tiên Dung quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta nhìn thấy một thanh kiếm thật lớn từ trên trời giáng xuống, là kiếm của ngươi?”
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Ta không có việc gì, không phải ta, là một vị cao nhân, hắn đuổi theo Hồng lượng, chúng ta trở về thành đi.”
Hồng lượng có thực lực sâu không lường được, là tồn tại mà không phải bọn họ có thể bắt giữ.
Trác Tiên Dung gật đầu.
Nàng cũng bị hù dọa rồi.
Nếu không có có Dịch Tiểu Phong ở đây, nói không chừng nàng đã chết trong bụng thần thú.
Nghĩ đến đây, lòng nàng vẫn còn có chút sợ hãi.
Hồng lượng tựa hồ bị Thiên hạ kiếm dọa, không có xuất hiện nữa.
Hai người bình an trở về thành.
Hoàng cung đã đóng cửa, bọn họ chỉ có thể chờ hừng đông lại vào cung.
Hai người tìm một gian khách điếm.
Dịch Tiểu Phong vốn dĩ muốn thuê hai gian phòng, nhưng bị Trác Tiên Dung cự tuyệt.
Liền thuê một gian.
Dịch Tiểu Phong âm thầm cảnh giác.
Nha đầu này muốn nhân cơ hội này làm bẩn hắn?
Khó mà làm được!
Hắn phải thủ vững đức hạnh của nam nhân!
Nghĩ đến đây, Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, cẩn thận đi theo Trác Tiên Dung lên lầu.
Đi tới trước phòng bọn họ đặt, Trác Tiên Dung mở cửa vào.
Dịch Tiểu Phong vừa định đi vào.
“Ngươi làm gì?” Trác Tiên Dung cảnh giác hỏi.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói: “Ta không cần chỗ nghỉ ngơi sao?”
“Ngươi ở bên ngoài canh giữ liền tốt rồi.”
“Có ý gì? Ngươi đùa ta? Vậy vì sao không cho ta thuê thêm một phòng cạnh phòng ngươi?”
“Không gần nhau rất dễ dàng xuất hiện nguy hiểm, ngươi liền ở cửa canh gác cho bản công chúa một đêm.”
“Ngươi……”
Dịch Tiểu Phong bị chọc giận.
Trác Tiên Dung hừ nói: “Nếu ngươi cùng bản công chúa chung một phòng, bị truyền ra thì sao? Bản công chúa còn có thể gả chồng hay không?”
Phanh!
Nàng trực tiếp đóng cửa.
Dịch Tiểu Phong cố gắng ổn định cảm xúc.
Tiểu nha đầu, tốt a!
Dịch Tiểu Phong xoay người, đả tọa ở cửa, bắt đầu vận công chữa thương.
……
Một đêm qua đi.
Sáng sớm hôm sau.
Trác Tiên Dung đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Dịch Tiểu Phong đả tọa ở cửa, cười nói: “Phan An, đa tạ.”
Mặt Dịch Tiểu Phong không biểu tình gì, đứng dậy.
“Phan An sao? Ta còn gọi Tống Ngọc đây.” Một thanh âm hài hước truyền đến.
Dịch Tiểu Phong cùng Trác Tiên Dung quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên công tử mặc áo xanh phe phẩy quạt đi tới.
Ánh mắt hắn tập trung trên người Trác Tiên Dung.
Nữ tử này thật xinh!
Nhìn thấy ánh mắt cực nóng của hắn, Trác Tiên Dung sao có thể không biết thằng này đang suy nghĩ cái gì.
Trác Tiên Dung hừ lạnh nói: “Lăn!”
Công tử mặc áo xanh sửng sốt, không nghĩ tới Trác Tiên Dung chua ngoa như thế.
Hắn nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, cười nói: “Huynh đệ, chúng ta là người giống nhau?”
Dịch Tiểu Phong nâng kiếm, nói: “Ngươi muốn tìm cái chết sao?”
Hai mắt hắn nhíu lại, sát khí khoá chặt công tử mặc áo xanh, cả người công tử mặc áo xanh run lên.
“Chẳng lẽ gia hỏa này chỉ là trùng hợp có tên Phan An? Cũng không phải là người chơi?”
Công tử mặc áo xanh bị dọa, nguyên bản hắn cho rằng Dịch Tiểu Phong là người chơi, muốn kết giao bằng hữu, lại tán tỉnh Trác Tiên Dung.
Kết quả khí thế của Phan An này rõ ràng không phải người thường, rất có thể từng giết người, khiến hắn không dám xằng bậy.
Lại nhìn nhìn Trác Tiên Dung chua ngoa.
Nàng này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Phan An! Móc mắt hắn cho ta!”
Trác Tiên Dung quát lớn, công tử mặc áo xanh sợ hãi lui về phía sau.
Hắn vội vàng xua tay nói: “Cô nương, xin lỗi, ta không có ác ý, hiện tại liền đi!”
Trác Tiên Dung trừng mắt nhìn Dịch Tiểu Phong liếc một cái, mắng: “Ngươi còn thất thần làm gì! Nếu ngươi không móc mắt hắn, ta kêu phụ hoàng móc mắt ngươi!”
Dịch Tiểu Phong cho rằng nàng đang nói giỡn, không nghĩ tới thật sự tàn nhẫn như vậy.
Hắn chỉ có thể rút kiếm hướng tới công tử mặc áo xanh.
Công tử mặc áo xanh sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Dịch Tiểu Phong phất tay, kiếm khí lao đi, xuyên thủng bả vai công tử mặc áo xanh, máu tươi bắn lên trên vách tường.
Công tử mặc áo xanh kêu rên một tiếng, theo cầu thang lăn xuống, một đường kêu rên.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nghiêm túc nói: “Được rồi, ta không thể rời khỏi ngươi, so với hắn, ta càng lo lắng an nguy của ngươi hơn.”