Chương 204: Thiên hạ kiếm khách hiện uy danh
truyendichgiare.com
* * *
Thẩm Càn Đông cười lớn rời đi.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong nói thầm: “Bệnh tâm thần?”
Các cấm vệ khác cũng cảm thấy khó có thể hiểu được, nhưng hành vi chức nghiệp thường ngày làm cho bọn họ bảo trì ít khi nói cười.
Những ngày kế tiếp đều có người tới bái phỏng Trác Sính Thiên.
Tới đều là nhân vật lớn của Tu Chân giới, Trác Sính Thiên cũng không thể không gặp mặt.
Thoáng chốc.
Năm ngày trôi qua.
Đêm này.
Tiêu phi bỗng nhiên tiến đến bái phỏng Trác Sính Thiên.
Nàng vội vội vàng vàng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dịch Tiểu Phong lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu phi, một nữ nhân tràn ngập thành thục, khoác lên trang phục hoàng thất cùng trang điểm, cũng coi như khuynh quốc khuynh thành.
Sau khi cửa Ngự thư phòng phòng đóng chặt, Tiêu phi đi đến án thư, khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Bệ hạ, mấy thứ kia không thấy đâu nữa rồi.”
Trác Sính Thiên đang xem tấu chương, vừa nghe lời này, tay không khỏi run.
Hắn giương mắt nhìn về phía Tiêu phi, chau mày, nói: “Không thấy từ khi nào?”
Sắc mặt Tiêu phi trắng bệch, nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, thứ này ta cũng không có khả năng kiểm tra mỗi ngày, làm vậy quá nguy hiểm.”
Ánh mắt Trác Sính Thiên lập loè, phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Tiêu phi gật đầu, xoay người rời đi.
Đợi nàng rời thư phòng, Trác Sính Thiên tới kệ sách móc tin ngọc ra, bắt đầu liên hệ với Đạo pháp tông Hạ Bá Đạo.
Tin ngọc rất nhanh được kết nối, hắn lập tức đem việc này nói rõ.
Hạ Bá Đạo im lặng một lát, tức giận nói: “Trác Sính Thiên, ngươi đây là làm việc như thế nào? Mấy thứ này nếu bị bại lộ, truyền vào Đại Nam Châu ta, Đạo pháp tông làm sao đứng vững chân?”
Trác Sính Thiên cắn răng nói: “Trẫm cũng không muốn.”
Hạ Bá Đạo dò hỏi: “Chuyện của chúng ta, ở Đại Càn châu có bao nhiêu người biết được?”
“Hẳn là không có ai, chỉ có hai ba người, những người khác đều đã chết.”
“Tuy rằng ta ở Đại Càn châu không có thanh danh, nhưng vẫn phải cẩn thận, chờ sau khi ngươi đăng cơ, đẩy nhanh kế hoạch đi.”
“Việc đã đến nước này, chỉ có thể như thế.”
Trác Sính Thiên thở dài nói.
Hắn tuy rằng hoảng hốt, nhưng còn chưa tới mức tự loạn trận tuyến.
Nếu có người lấy những chứng từ kia kết tội, hắn đều không nhận.
Chỉ cần còn sống, hắn liền có biện pháp ứng phó!
Ngoài ngự thư phòng, Dịch Tiểu Phong âm thầm bật cười.
Thật gan dạ!
Chờ ngươi chết rồi, không ai biện hộ cho ngươi, những chứng từ này đủ nghiền nát danh dự của ngươi!
Ngự thư phòng có pháp trận đặc thù, có thể ngăn cách âm thanh.
Đám cấm vệ không nghe được, nhưng Dịch Tiểu Phong có thể thông qua phệ linh bò cạp nghe được.
Nếu Trác Sính Thiên cùng Hạ Bá Đạo đều không để trong lòng, vậy Dịch Tiểu Phong liền an tâm rồi.
Phỏng chừng dù bọn họ để ở trong lòng cũng vô dụng.
Nghĩ như thế nào cũng sẽ không hoài nghi không đến trên đầu hắn.
Dịch Tiểu Phong suy đoán, tới bây giờ Trác Sính Thiên cũng không có phát hiện hồn phách lão tổ tông đã không còn.
……
Mặt trời mọc lên ở phía Đông.
Dịch Tiểu Phong đả tọa luyện công trong đình viện.
Cửu U Bàn Nhược công tầng thứ hai, hắn đã tinh thông, nhưng hắn không dám tu luyện tầng thứ ba, sợ có dị tượng, khiến cho người khác chú ý.
Hiện tại hắn chỉ nạp khí, tăng trưởng tu vi.
Khoảng cách đại điển đăng cơ còn lại không đến mười ngày.
Hiện giờ, Hoàng thành rất náo nhiệt, thường hay có tu sĩ trên không trung Hoàng thành đấu pháp luận bàn, có đôi khi, Dịch Tiểu Phong ở trong sân cũng có thể nhìn thấy.
Có tu sĩ Trúc Cơ luận bàn, cũng có tu sĩ Kim Đan luận pháp.
Dịch Tiểu Phong mỗi lần đều chăm chú xem.
“Tại hạ Đế tâm kiếm, Kiếm Trăn, đứng hàng thứ tám mươi chín Thiên kiếm bảng, hiện làm thủ hạ của Thanh liên kiếm tiên Thiên hạ kiếm khách, trong Hoàng thành Ngô quốc có người nào dám luận bàn kiếm pháp cùng tại hạ?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên, vang vọng khắp thành.
Dịch Tiểu Phong ngẩn người.
Cái tên này……
“Cuồng vọng! Ta muốn nhìn một chút thiên tài Thiên kiếm bảng mạnh cỡ nào!”
Một tiếng hừ lạnh theo sát vang lên, cũng vang vọng toàn thành.
Rất mau, hai cổ kiếm khí tận trời từ phía tây thành bùng nổ, Dịch Tiểu Phong không nhìn tới bóng dáng Kiếm Trăn cùng một người kiếm khách khác.
Đối với thực lực của Kiếm Trăn, hắn vẫn yên tâm.
Thằng này tuy rằng trang bức, nhưng thực lực xác thật cứng, có thể đón đỡ một chiêu Thiên hạ kiếm của hắn, so với đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên kiếm thánh tông mạnh hơn nhiều.
Kiếm khí giằng co trong thời gian một chén trà nhỏ.
Khi hết thảy khôi phục yên tĩnh, Dịch Tiểu Phong tiếp tục tu luyện.
“Xin lỗi, tại hạ thắng hiểm các hạ, hy vọng các hạ không cần nhụt chí, tu luyện cho tốt, ngày sau lại đến khiêu chiến tại hạ.”
Thanh âm Kiếm Trăn lại vang lên.
Lời này……
Quá trang……
Dịch Tiểu Phong cũng nghe không nổi nữa.
Lúc này, Trác Tiên Dung nhảy vào trong đình viện.
“Phan An, Thiên hạ kiếm khách tới, chắc chắn Dịch Tiểu Phong cũng tới, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút!” Trác Tiên Dung hưng phấn nói.
Lúc trước nàng liền hướng về chuyện cũ giữa Dịch Tiểu Phong cùng Vương Mỹ, rất sùng bái Dịch Tiểu Phong.
Xem biểu hiện này của nàng, Dịch Tiểu Phong tự dưng thoải mái.
Hắn nhíu mày nói: “Nhìn cái Dịch Tiểu Phong gì.”
Hắn làm một bộ biểu tình rất mâu thuẫn.
Trác Tiên Dung cười nói: “Dịch Tiểu Phong a, kiếm khách trẻ tuổi nổi danh nhất Đại Càn châu hiện giờ, ngươi không muốn nhìn một chút xem hắn trông như thế nào sao?”
“Không muốn!”
“A? Lại không nghe ta nói?”
“Dịch Tiểu Phong người ta có Vương Mỹ, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì, nhanh bỏ suy nghĩ đó đi.”
Dịch Tiểu Phong hiện tại cũng không dám chạm mặt với người một nhà, rất dễ bị vạch trần.
Đặc biệt là Tần Cầm Tuyết.
Trác Tiên Dung hừ nói: “Bản công chúa mặc kệ, ngươi không đi đúng không, vậy bản công chúa tự mình đi!”
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Dịch Tiểu Phong không có đi theo.
Trác Tiên Dung ở Hoàng thành nhà mình không có khả năng xảy ra chuyện.
Đi đến cửa đình viện, Trác Tiên Dung quay đầu lại hừ nói: “Phan An, ngươi thật nhỏ mọn, không nhìn thấy bầu trời càng cao, sao có thể biết bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc? Không kết giao nhân vật mạnh hơn, như thế nào biết được nhân ngoại hữu nhân?”
Ném xuống lời này, nàng liền bước nhanh rời đi.
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hắn thế mà bị giáo dục?
Hắn lắc đầu bật cười, lười để ý, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Một đoạn thời gian tiếp theo, Kiếm Trăn vẫn luôn trang bức.
Ngày đó, hắn chiến năm vị cao thủ kiếm đạo, không một lần bại.
Cuối cùng, hắn ném xuống một câu không hề quay đầu:
“Hôm nay liền đến đây đi, tại hạ không muốn chiến nữa, để lại cơ hội cho các đạo hữu khác.”
Thằng này rõ ràng là mệt rồi, lại muốn hư trương thanh thế.
Không hổ là người của Thiên hạ kiếm khách ta.
Dịch Tiểu Phong rất thích!
……
Sáng sớm hôm sau.
Trác Tiên Dung lại tới quấy rối Dịch Tiểu Phong.
“Đáng tiếc, không có nhìn thấy Dịch Tiểu Phong, nhưng ta thấy những người khác của Thiên hạ kiếm khách.” Trác Tiên Dung ngồi ở trước mặt Dịch Tiểu Phong, bất đắc dĩ nói.
Dịch Tiểu Phong mở một con mắt, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
Trác Tiên Dung trả lời nói: “Tuy không nhiều người lắm, nhưng cảm giác mỗi người không giống người thường, có một ít người để ta nhìn không thấu, đặc biệt là vị Kiếm Quỷ kia, mang mặt nạ, nghe nói là lão quái Nguyên Anh.”
Giọng nói của nàng tràn ngập cảm thán.
Nàng không hiểu, Dịch Tiểu Phong như thế nào có thể nắm giữ một lực lượng như vậy.
Mặc dù hắn là đồ đệ Kiếm Thánh, Kiếm Thánh cũng không ở Đại Càn châu.
Đệ tử trước kia của Kiếm Thánh cũng không có đãi ngộ như vậy.
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Chắc chắn hoàng thất Ngô quốc cũng có lão quái Nguyên Anh, công chúa không cần hâm mộ.”
Trác Tiên Dung đắc ý cười nói: “Đó là tự nhiên, trước đó không lâu, tổng quản Từ công công đã trở lại, hắn là lão quái Nguyên Anh, còn là cao thủ kiếm đạo, đã từng đại biểu hoàng thất Ngô quốc luận bàn với Thiên kiếm thánh tông, chiến tích nổi bật.”
Từ công công?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Lão gia hỏa không có đức kia thế mà là lão quái Nguyên Anh, thật ném mặt mũi Nguyên Anh!