Chương 205: Chuyện xưa của Kiếm Thánh, lão tổ chi linh
truyendichgiare.com
* * *
Nhắc tới thái giám tổng quản Từ công công, Dịch Tiểu Phong liền nén giận.
Lão già này nói là luận bàn, thế mà đả thương hắn.
Có cơ hội nhất định phải âm lão thái giám này một chút!
Dịch Tiểu Phong cười hỏi: “Bệ hạ sắp đăng cơ, ngươi kích động sao?”
Trác Tiên Dung xua tay nói: “Có cái gì mà kích động, ta sớm đã là công chúa.”
Thật biết trang.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong cảm khái.
Xem nha đầu này ngây thơ trong sáng, rất nhanh liền phải đau thương rồi.
Cũng có khả năng là Dịch Tiểu Phong chết trên đại điển đăng cơ.
Nhưng Dịch Tiểu Phong cũng không lo lắng.
Dù hắn chết, hắn cũng có thể để Tần Cầm Tuyết ổn định đám người Hàn Uyên.
Liền nói Kiếm Thánh có biện pháp có thể cho hắn sống lại.
Kiếm Thánh ở trong lòng rất nhiều người là tồn tại không gì không làm được.
“Lần đại điển đăng cơ này, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua, ta tổng cảm thấy bất an, có lẽ do chuyện gần đây có thích khách hoành hành.” Trác Tiên Dung thở dài nói.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói: “Bất luận như thế nào, ta đều sẽ bảo hộ công chúa an toàn, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào ám sát công chúa.”
Trác Tiên Dung cười ha hả hỏi: “Phải không? Nếu tới ngày ta phụ hoàng chết, hoàng thất Ngô quốc sụp đổ, ngươi còn đối với ta như vậy sao?”
Dịch Tiểu Phong gật đầu nói: “Chỉ cần tại hạ còn có một cái mạng, dù xa xôi, nếu công chúa gặp nguy nan, tại hạ nhất định vượt lửa vượt sông.”
Trác Tiên Dung trợn trắng mắt.
“Nói giống như ngươi phải rời khỏi ta vậy, ta nói cho ngươi, nếu ngươi rời khỏi ta, chính là phản bội ta!”
“Ta biết.”
“Phản bội ta có kết cục rất thảm, ta sẽ khiến ngươi bị chết rất thống khổ, ta biết được nhiều cực hình, hừ hừ, nếu ngươi dám phản bội ta, lại bị ta bắt được, ngươi liền thảm!”
Hừ hừ.
Vậy ngươi cũng phải bắt được ta.
Dịch Tiểu Phong âm thầm nghĩ đến.
Hắn vẫn luôn bảo trì tỉnh táo.
Trác Tiên Dung hiện tại nhìn như đối xử tốt với hắn, nhưng đây là kết quả từ việc hắn cố ý lấy lòng.
Ám sát Trác Sính Thiên là mục tiêu quan trọng!
Nếu khí vận Đại Càn châu rối loạn, Đại Nam Châu xâm lấn, vậy sẽ có bao nhiêu người chết thảm?
Đây là sứ mệnh.
Dịch Tiểu Phong vì đại nghĩa mà đến, quyết không thể vì tình cảm nam nữ mà thay đổi suy nghĩ.
Hắn có thể vì Vương Mỹ thành ma.
Bởi vì trước đó Vương Mỹ đã thích hắn, bản thân nàng cũng là người vô tội.
Giờ khắc này, Dịch Tiểu Phong đột nhiên hiểu vì sao Bạch Hồng Tiêu có nhiều ân oán tình thù như vậy.
Có đôi khi, vì đại nghĩa, phải hy sinh một ít tình cảm.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm.
Sau đó, Dịch Tiểu Phong kể cho Trác Tiên Dung nghe một chuyện xưa.
Đã từng có một vị đại hiệp, phát hiện một vị tông chủ của tông phái lớn muốn làm sống lại diệt thế tà ma, hắn âm thầm đi điều tra chân tướng, kết quả phát hiện việc này là sự thật.
Nhưng mà ở trong quá trình này, nữ nhi tông chủ lại thích hắn.
Vị nữ tử này không biết ý đồ của phụ thân, khi đại hiệp giết vị tông chủ kia, nữ tử suy sụp, hận vị đại hiệp này.
Đại hiệp từ đây vang danh khắp Thiên hạ, được muôn nghìn chúng sinh cúng bái, mà vị nữ tử này suốt đời muốn báo thù, luôn đuổi giết đại hiệp.
Nói xong, Dịch Tiểu Phong hỏi: “Ngươi cảm thấy vị đại hiệp này làm đúng không?”
Trác Tiên Dung nghe rất nhập tâm, nói: “Đúng vậy, ai kêu vị tông chủ kia tội ác tày trời.”
Nàng nháy mắt cảnh giác, hỏi: “Không phải là ngươi đang nói ta đi? Phụ hoàng ta là người tốt, hơn nữa ta cũng không có thích ngươi!”
“Ngươi chỉ là cái nô tài!”
Dịch Tiểu Phong trợn trắng mắt, nói: “Suy nghĩ nhiều, đây là chuyện xưa người thật, vị đại hiệp đó là Bạch Hồng Tiêu.”
Thật ra là hắn tự biên, nhưng Bạch Hồng Tiêu cũng trải qua chuyện tương tự.
Trác Tiên Dung chớp chớp mắt, nói: “Kiếm Thánh Bạch Hồng Tiêu? Nga, hình như ta từng nghe qua câu chuyện này, Kiếm Thánh chính là đại hiệp thật sự, thiên hạ không người nào có thể so sánh.”
Vẻ mặt nàng mang đầy sự ngưỡng mộ.
Ở Đại Càn châu, trừ cao thủ thế hệ trước, hầu như tất cả mọi người đều sùng bái Bạch Hồng Tiêu.
“Nàng kia chính là đồ ngốc, phụ thân của mình muốn làm gì, ngày thường không phát hiện ra sao? Dù không biết, cũng nên hiểu lý lẽ.” Trác Tiên Dung bắt đầu mắng nữ nhi tông chủ trong chuyện xưa.
Dịch Tiểu Phong muốn chính là cái hiệu quả này.
Nhưng nếu sự tình thật sự xảy ra, mặc dù Trác Tiên Dung hiểu lý lẽ, cũng rất khó lại vui vẻ như hiện giờ.
……
Thời điểm tổ chức đại điển đăng cơ chỉ còn lại có hai ngày.
Quảng trường trước chính điện hoàng cung đã dựng tế đàn, mỗi khi hoàng đế mới của Ngô quốc đăng cơ, đều đến tế thiên, bên trên cảm tạ trời xanh, bên dưới cảm tạ anh linh.
Sau đại điển hiến tế, hoàng đế mới sẽ đạt được khí vận của thiên địa, được thiên địa tán thành làm hoàng đế của một quốc gia.
Ba ngày cuối, Trác Sính Thiên không tiến vào ngự thư phòng mà bắt đầu bế quan.
Dịch Tiểu Phong cũng vì vậy nên rảnh rỗi.
Hắn cũng không có đi dạo khắp nơi, an tâm tu luyện, chuẩn bị cho việc ám sát.
Hôm qua, hắn mới vừa cùng thống lĩnh cấm vệ tập luyện một trận.
Thân là cấm vệ, Dịch Tiểu Phong sẽ cùng các cấm vệ khác chia thành hai hàng, giống như tiếp khách, nhìn nhìn chăm chú vào hoàng đế đi qua trước mặt, sau đó từng người quỳ xuống, cao giọng hô to Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.
Cơ hội của Dịch Tiểu Phong là lúc Trác Sính Thiên đi qua trước mặt hắn.
Đến lúc đó, khách tới từ Nam Tần, Bắc Nguỵ cùng với tông môn chính ma lưỡng đạo sẽ đứng ở phía khác của tế đàn, từ xa nhìn hoàng đế mới đăng cơ, cách đám cấm vệ một khoảng, Dịch Tiểu Phong cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ ra tay.
Lấy Kim mục súc không, hơn nữa Thiên hạ kiếm mạnh mẽ, nhất định có thể một kích giết chết.
Nhưng hiện tại, hắn lo lắng chính là bọn thái giám.
Trong đám thái giám không thiếu cao thủ.
Còn có cấm vệ hai bên trái phải của hắn, hy vọng không nên có cao thủ quá mạnh.
Ẩn núp lâu như vậy, Dịch Tiểu Phong thế mà có chút khẩn trương.
Hoặc là nhất chiến thành danh, hoặc là nháo ra một trò cười thật lớn, truyền nhân Kiếm Thánh chết thảm ở đại điển đăng cơ của hoàng đế Ngô quốc.
Một mặt sống, một mặt chết.
“Chủ nhân, vừa rồi có vài vị cao thủ Đạo pháp tông tìm ta, những người này đều là Kim Đan cảnh, giấu ở trong cấm vệ, ngài phải cẩn thận.”
Thanh âm Ám dạ quỷ linh bỗng nhiên vang lên trong đầu Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong đáp: “Đem khuôn mặt bọn họ truyền cho ta.”
Ngay sau đó, một luồng ký ức dũng mãnh tiến vào đầu Dịch Tiểu Phong.
Đó là cảnh các cao thủ Đạo pháp tông gặp mặt Gia công công.
Thế mà là mấy người này…
Hôm qua Dịch Tiểu Phong từng gặp, còn chào hỏi bọn hắn.
“Nếu còn có tình huống khác, như cũ lập tức báo cho ta.” Dịch Tiểu Phong phân phó.
“Được!!”
……
Đêm khuya.
Hoàng cung, trong tổ điện.
Trác Sính Thiên vào điện, ra lệnh cho cấm vệ bảo hộ nơi này rời đi.
Hắn quỳ gối trước vách tường màu vàng kim, vẻ mặt thành kính, còn dập đầu ba cái.
“Lão tổ tông, đại điển đăng cơ sắp bắt đầu, gần đây trong hoàng cung có dị số gì sao?”
Trác Sính Thiên mở miệng hỏi, giọng khẩn trương.
Hô ——
Một trận gió lạnh thổi vào.
Không có người trả lời Trác Sính Thiên.
Trác Sính Thiên còn tưởng rằng lão tổ tông không có phát hiện dị số, tiếp tục hỏi: “Gần đây thần thú Hồng lượng xuất hiện, đại điển đăng cơ của tôn tử sẽ bị ảnh hưởng sao?”
Như cũ không có người trả lời.
Trác Sính Thiên thở ra một hơi.
Lão tổ tông không nói lời nào, liền tỏ vẻ hết thảy ổn thỏa.
Lão tổ tông chỉ còn lại có hồn phách, giúp hắn tẩy não cấm vệ, đã tiêu hao không ít linh hồn chi lực, cho nên ngày thường im lặng ít lời, trừ khi gặp được vấn đề, mới hiện ra nói cho hắn.
Trác Sính Thiên lại lần nữa dập đầu, cung kính hành lễ, đứng dậy rời đi.
Ánh trăng đem bóng dáng của hắn kéo dài ra, cuối cùng phản chiếu trên vách tường màu vàng kim, giống như một bóng người chậm rãi đứng lên.