Chương 206 hung thần, thần thú mang đến đại cơ duyên
Dịch: LapTran
* * *
Đêm trước đại điển đăng cơ.
Hoàng thành, trong một khách điếm.
Hàn Uyên, Nam Tần tôn giả, Liễu Như Thấm, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An, Quách Linh Linh, Kiếm Trăn tụ tập uống rượu ở một bàn.
Gian khách điếm kín người hết chỗ, hầu như đều là tu sĩ, vui sướng trò chuyện về đại điển đăng cơ ngày mai.
“Cũng không biết sư phụ ở đâu, sau khi kết thúc đại điển đăng cơ, hắn sẽ cùng chúng ta rời đi sao?”
Hàn Uyên nhìn về phía Tần Cầm Tuyết, tò mò hỏi.
Không có Dịch Tiểu Phong bên cạnh, hắn rất không quen.
Tần Cầm Tuyết lắc đầu nói: “Cụ thể, hắn cũng không nói cùng ta, hắn để chúng ta tới tiếp ứng, tự nhiên là có an bài riêng.”
Nam Tần tôn giả lắc lắc chén rượu, cười ha hả nói: “Không có tiểu sư phụ đi theo mấy ngày nay, chúng ta xác thật không thích ứng, cảm giác quá thanh nhàn, không đủ kích thích.”
Kiếm Trăn gật đầu.
Không có địch nhân chủ động tìm tới cửa tới, hắn còn phải tự mình đi khiêu chiến cao thủ.
Liễu Như Thấm trợn trắng mắt, cười nói: “Chờ hắn trở về, các ngươi phỏng chừng lại ngại mệt, cố gắng tận hưởng mấy ngày này đi, ta có dự cảm, sau khi kết thúc đại điển đăng cơ, chúng ta lại phải chạy trốn.”
Lữ Thư An buồn rầu nói: “Không biết khi nào ta mới có thể trở thành một tên kiếm khách thực sự.”
Sau khi Dịch Tiểu Phong rời đi, hắn vẫn luôn chuyên tâm tu luyện.
Nhưng mà tư chất của hắn thật sự là kém, đến bây giờ vẫn như cũ, chỉ tu luyện ra tới kia một tia linh lực, không có tăng thêm bao nhiêu.
Thật ra hắn học kiếm pháp cũng nhanh, đặt ở trong chốn giang hồ, cũng coi như cao thủ võ lâm, nhưng so sánh với người tu chân, kém quá xa.
Quách Linh Linh nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi: “Những tên đó đều là đệ tử Thiên kiếm thánh tông?”
Nhìn theo ánh mắt của nàng, có hơn mười tên tu sĩ áo trắng ngồi vây quanh ba cái bàn, chuyện trò vui vẻ, mỗi người khí vũ hiên ngang, tướng mạo tuấn tú, so sánh với những tu sĩ khác trong khách điếm, bọn họ càng dễ dàng hấp dẫn ánh mắt hơn.
Hàn Uyên gật đầu, nói: “Đúng là đệ tử Thiên kiếm thánh tông, mỗi lần có đại điển đăng cơ, ba đại vương triều đều sẽ được Thiên kiếm thánh tông chiếu cố, đây cũng là nghĩa vụ của lãnh tụ chính đạo.”
Nam Tần tôn giả híp mắt nói: “Trong vô hình, không chỉ ba đại vương triều thiếu nhân tình của Thiên kiếm thánh tông, ở trong lòng bá tánh ba đại vương triều, Thiên kiếm thánh tông càng là đạo pháp chính tông, không thể không nói, việc làm này của Thiên kiếm thánh tông cực kỳ cao minh.”
Thế lực có thể đi đến đỉnh, tự nhiên không phải dựa vào vận khí.
Đúng lúc này.
Một tên đệ tử Thiên kiếm thánh tông nâng chén đi tới.
Mặt mỉm cười, đi đến phía sau Tần Cầm Tuyết cùng Liễu Như Thấm, nâng chén cười hỏi: “Các vị là Thiên hạ kiếm khách?”
Một trận chiến Bạch Viên thành, Thiên hạ kiếm khách danh chấn thiên hạ, chỉ mấy người mà giết chết gần trăm vị cao thủ Kim Đan cảnh Hắc dạ sơn, chấn động Tu Chân giới, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Sau trận chiến ấy, các loại treo giải thưởng đuổi giết Dịch Tiểu Phong nháy mắt biến mất.
Đây cũng là nguyên nhân đám người Hàn Uyên dám quang minh chính đại xuất hiện ở Hoàng thành.
Không người nào dám trêu chọc bọn họ!
Hàn Uyên nhìn về phía hắn, hừ nói: “Chuyện gì?”
Bởi vì Tiếu Thiếu Mệnh, hiện tại hắn rất khinh thường Thiên kiếm thánh tông.
“Tại hạ là đệ tử tinh anh của Thiên kiếm thánh tông, Diệp Phong.”
Diệp Phong chắp tay cười nói, sau đó uống một chén rượu, nói: “Không biết vị nào là Dịch Tiểu Phong huynh đệ?”
Hàn Uyên trả lời nói: “Sư phụ không ở đây, ngươi đừng quấy rầy chúng ta.”
Diệp Phong nhìn về phía hắn, nói: “Bắc Nguỵ yêu nghiệt, Hàn Uyên, ta biết ngươi, ngươi vốn có thể gia nhập Thiên kiếm thánh tông, nhưng ngươi vẫn luôn quấn lấy Kiếm Thánh tiền bối để bái sư, hiện giờ lại trở thành đồ tôn của Kiếm Thánh.”
Sắc mặt Hàn Uyên thay đổi.
Sắc mặt những người khác cũng khó coi, nguyên lai gia hỏa này tới gây sự.
Hàn Uyên vừa định mở miệng, Kiếm Trăn bỗng nhiên cầm kiếm của mình đập ở trên bàn, chấn đến chén đũa trên bàn rung động.
“Tại hạ Đế tâm kiếm, Kiếm Trăn, đứng hàng thứ tám mươi chín Thiên kiếm bảng, nghe nói Thiên kiếm thánh tông chính là thánh địa kiếm đạo của Đại Càn châu, không biết các hạ có dám chiến một trận cùng tại hạ, luận bàn kiếm pháp một chút?”
Kiếm Trăn vừa nói chuyện, vừa đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phong.
Diệp Phong híp mắt, ba chữ Thiên kiếm bảng đủ để mang đến áp lực cho hắn, hơn nữa mấy ngày nay, Kiếm Trăn khiêu chiến kiếm khách khắp nơi, chưa một lần bại.
Tay phải Liễu Như Thấm chống cằm, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong, nói: “Ngươi sẽ không sợ đi? Nếu ngươi biểu hiện tốt, về sau nói không chừng có cơ hội gia nhập Thiên hạ kiếm khách chúng ta.”
Diệp Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô nương nói đùa.”
Các đệ tử Thiên kiếm thánh tông khác cũng nhận thấy được không thích hợp, đồng loạt đứng lên.
Hàn Uyên hừ nói: “Kiếm Trăn là thủ hạ của ta, ngươi đánh thắng hắn, mới có tư cách nói chuyện với ta.”
Khoé miệng Kiếm Trăn co rút, lại không có phản bác.
Trước mắt bao người, Diệp Phong cũng không thể gạt bỏ mặt mũi mà từ chối, hắn nâng kiếm cười nói: “Vậy tại hạ liền lãnh giáo một chút kiếm pháp của các hạ, nhìn xem ngạch cửa Thiên kiếm bảng rốt cuộc như thế nào!”
Ngạch cửa!
Ánh mắt Kiếm Trăn lạnh lùng, đây là đang châm chọc hắn xếp hạng cũng không cao..
……
Đêm khuya.
Dịch Tiểu Phong ở phòng trong làm chuẩn bị.
Ngày mai là đại điển đăng cơ, hắn muốn ở trạng thái tốt nhất mà hành động.
Hắn lấy ra tất cả ám khí đã cất giữ, giấu ở nhiều chỗ trên người.
Nếu Thiên hạ kiếm Văn đạo không thể một kích hạ gục trong nháy mắt, hắn còn có thể tiếp tục chiến đấu.
“Cũng không biết Kinh thần kiếm quyết rốt cuộc là cái gì.”
Dịch Tiểu Phong âm thầm nghĩ đến, từ sau khi truyền thừa Kinh thần kiếm quyết, hắn vẫn không có hiểu rõ.
Kiếm Thần để hắn lĩnh ngộ trong chiến đấu, có lẽ là bởi vì hắn đang giấu dốt, vẫn không có được kiếm pháp này.
Ca ca ——
Lúc này, cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang cổ quái.
Dịch Tiểu Phong liếc mắt nhìn,, chỉ thấy một cái tay đỏ máu từ ngoài cửa sổ vươn vào.
Hắn lập tức lấy trường kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu.
“Không nên động thủ, ta không phải tới gây phiền toái, Hồng lượng đại nhân phái ta tới!”
Một thanh âm theo sát truyền đến.
Cửa sổ mở ra, một tên huyết nhân giống như người bị lột da xuất hiện ở ngoài cửa sổ, khẩn trương nhìn phía hắn.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Đây là thứ gì?
Trên thân huyết nhân thân tràn đầy máu loãng, còn đang chuyển động, nhìn mà rợn người, cũng khiến người ta cực kỳ ghê tởm.
“Ngươi là ai?” Dịch Tiểu Phong cảnh giác hỏi.
Huyết nhân trả lời nói: “Ta là hung sát chi linh, chính là do thiên địa hung sát chi khí ngưng tụ thành, nếu không có Hồng lượng đại nhân điểm hóa, ta cũng không cách nào hóa hình.”
Dịch Tiểu Phong không hiểu.
Loại đồ vật này là quỷ sao?
Hung thần chi linh mở cửa sổ leo vào phòng, sau đó đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, tiếp tục nói: “Ngươi hấp thu máu của Hồng lượng đại nhân, hắn có thể cảm ứng được ngươi, đại nhân nói, trên người của ngươi cất giấu một cổ kiếm ý rất mạnh, hy vọng ở đại điển đăng cơ ngày mai, ngươi giết chết Trác Sính Thiên, sau khi thành công, Hồng lượng đại nhân sẽ cho ngươi một cọc cơ duyên.”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Lại là giết Trác Sính Thiên!
La Ngự Thiên, Chu Quẻ cũng muốn hắn giết Trác Sính Thiên.
Vậy cũng thôi, ngay cả thần thú cũng tới.
Rốt cuộc Trác Sính Thiên làm ra bao nhiêu tội ác?
“Trác Sính Thiên giết hại cha hắn, lại tu luyện ma công, phụng dưỡng ma tu, hại chết không biết bao nhiêu người, chung quanh Hoàng thành tràn ngập hung sát chi khí, ta cũng bởi vì vậy mà ra đời, nếu Trác Sính Thiên đăng cơ, khí vận Ngô quốc sẽ tán loạn, ảnh hưởng toàn bộ Đại Càn châu, hậu quả không dám tưởng tượng.” Hung thần chi linh tiếp tục nói.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Cơ duyên là cái gì?”
Hung thần chi linh vò đầu nói: “Ta cũng không biết.”
Hắn vò một cái, trực tiếp cào theo một khối máu thịt, giống như bùn.