Chương 207 quần hùng tụ tập, ban ngày đăng cơ
Dịch: LapTran
* * *
Dịch Tiểu Phong xem mà buồn nôn, mở miệng hỏi: “Hồng lượng xuất hiện ở gần Hoàng thành, chính là muốn giết hoàng đế Ngô quốc sao? Hắn là thần thú, vì sao không tự mình động thủ?”
Thực lực Hồng lượng rất mạnh, hơn nữa là thần thú, xuất quỷ nhập thần, lẻn vào hoàng cung hẳn là không phải việc khó.
“Thần thú không thể ra tay giết người có khí vận lớn trong nhân gian, nếu không sẽ ảnh hưởng thần thú quả vị.” Hung sát chi linh trả lời.
Cái lý do này cũng thật dễ nghe.
Dịch Tiểu Phong nhịn không được phun nhổ nói: “Hồng lượng đại nhân nhà ngươi nói giống như thiện lương chính nghĩa, kết quả khắp nơi ăn thịt người, xứng với danh thần thú sao?”
Rõ ràng hung tàn như vậy, còn nói giống như thần tiên.
Hung sát chi linh lại vò đầu lần nữa, nói: “Ngươi nói chính là dòng dõi của Hồng lượng đại nhân đi, gần đây nó có chút mất khống chế, Hồng lượng đại nhân đang do dự, có nên trấn áp nó hay không.”
Dòng dõi?
Dịch Tiểu Phong ngẩn người.
Thì ra là thế.
Trước đó hắn gặp được Hồng lượng, tuy rằng mạnh, nhưng so sánh cùng thần thú, vẫn chênh lệch rất lớn.
Hoả vu người ta, ngay cả lão quái Nguyên Anh đều trở thành con mồi, Hồng lượng này chỉ có thể đối phó tu sĩ Trúc Cơ cảnh, chênh lệch cách xa.
“Được thôi, cứ như vậy đi.” Dịch Tiểu Phong trầm ngâm nói.
Hung sát chi linh hỏi: “Vậy ngươi đáp ứng rồi sao? Sẽ giết Trác Sính Thiên?”
Dịch Tiểu Phong trả lời nói: “Đáp ứng thì như thế nào, không đáp ứng thì như thế nào? Ngươi chờ xem Trác Sính Thiên sống hay chết, không phải được rồi sao?”
Hung sát chi linh gãi gãi đầu, cảm thấy có đạo lý, vì thế hpóa thành một bãi máu, từng sợi huyết khí tản hướng ra ngoài cửa sổ.
Dịch Tiểu Phong nhìn máu thịt đầy đất, tức khắc câm nín.
Phương thức rời đi còn có thể ghê tởm hơn nữa không?
……
Một đêm trước đại điển đăng cơ, chú định rất nhiều người khó có thể đi vào giấc ngủ.
Trong hiện thực, trên mạng nổi lên một làn sóng lớn, đặc biệt là khu vực phương Đông, hầu như đều đang bàn luận về đại điển đăng cơ của Trác Sính Thiên.
Đa số cư dân mạng chỉ là tò mò đại điển đăng cơ ở Tu Chân giới có gì đặc biệt, nhưng cũng có không ít người cảm thấy lần này sẽ là một sự kiện lớn, nói không chừng sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Chính ma quyết liệt, hoàng cung Ngô quốc lại có thích khách, không chừng sẽ phát sinh biến cố gì đó.
Dịch Tiểu Phong cũng bị đề cập tới.
Thiên hạ kiếm khách tụ tập ở Hoàng thành Ngô quốc, tất nhiên Dịch Tiểu Phong cũng ở đó.
Dịch Tiểu Phong khiến người ta chú ý nhất, hắn ở Hoàng thành Ngô quốc, nói không chừng có chuyện muốn làm.
Nghe đồn, tu vi Dịch Tiểu Phong lại tiến bộ vượt bậc.
Cụ thể ra sao, không người nào biết rõ.
Nhưng ngoại trừ hắn, người chơi mạnh nhất đươc biết tới là Luyện Khí cảnh tầng bảy.
Nếu Dịch Tiểu Phong công khai tu vi Trúc Cơ cảnh tầng chín, nhất định khiến toàn cầu khiếp sợ.
Đối với người thường mà nói, Trúc Cơ cảnh chín tầng tuyệt đối như siêu nhân.
……
Trời còn chưa sáng, Dịch Tiểu Phong liền ra cửa.
Hắn đi vào nơi đám cấm vệ tụ tập, các thống lĩnh bắt đầu điểm danh.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới thái giám tổng quản Từ công công cách không xa cũng đang điểm danh, số lượng thái giám cũng không ít hơn cấm vệ.
Còn về thị vệ hoàng cung, tắc đã đi Hoàng thành trấn thủ.
Ở trong hoàng cung, cấm vệ có địa vị cao hơn thị vệ, chỉ chịu hoàng đế sai khiến, bọn thị vệ thì giống như bảo an, các phi tử trong hoàng cung đều có thể ra lệnh.
“Hai canh giờ sau là đại điển đăng cơ, tất cả mọi người không được lơ là, nếu là có nửa điểm sơ xuất, trảm lập tức, nếu có người dám mạo phạm bệ hạ, trực tiếp công kích! Mặc dù là cao thủ các tông môn lớn, cũng phải chặn.”
Thống lĩnh cấm vệ đi qua đi lại trước mặt một ngàn tên cấm vệ, không ngừng lặp lại những quy củ đó.
Dịch Tiểu Phong căn bản không có nghe, sự tình hắn sắp làm đều trái với mấy quy củ này, cần gì phải nghe?
Hắn đang quan sát.
Nhìn xem có bao nhiêu nhân tố không ổn định.
Chuyện khiến hắn thả lỏng là không có bị Từ công công chú ý.
Vậy là tốt rồi.
Trong hoàng cung, uy hiếp lớn nhất đối hắn đó là Từ công công, lão quái Nguyên Anh!
Chờ sắc trời sáng lên, đám người Dịch Tiểu Phong đã đi vào quảng trường trước chính điện.
Quảng trường này so với sân bóng còn to hơn, dựng từng cây cột đá điêu khắc đồ án thần thú, tầm nhìn thoáng đãng, một ngàn tên cấm vệ đứng thành hai mảng, đối mặt lẫn nhau, dường như hai hàng cây.
Từng tên thái giám cũng bắt đầu xếp hàng.
Dịch Tiểu Phong đã nhìn thấy tế đàn nơi xa, cao tới năm trượng, có hai ba mươi bậc, trên đài lập một tòa bia đá giống như tháp cao, bề mặt có khắc đầy chữ.
Lúc này đang có hơn mười tên thái giám giơ tay sờ xoạng một cái đỉnh to, cắm chín cây hương to màu đỏ.
Từ nơi này nhìn lại, có thể nhìn thấy cửa chính hoàng cung.
Ánh sáng mặt trời đang đậm dần.
Dịch Tiểu Phong kiên nhẫn chờ đợi, nhưng hắn vẫn không khống chế được sự khẩn trương.
Mặc dù từng lang bạt Kiếm mộ sơn, cũng không có khẩn trương như bây giờ.
Lúc trước đi Kiếm mộ sơn, có Kiếm Thánh làm bạn, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Hoặc là thành công, hoặc là chết.”
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong trở nên kiên định.
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy Trác Tiên Dung mặc váy hoa lệ xuất hiện ở chỗ rẽ con đường nơi cung điện xa xa, Trác Tiên Dung rõ ràng nhìn thấy hắn, còn phất tay về phía hắn.
Dịch Tiểu Phong không có đáp lại.
……
Một canh giờ sau.
Các tông môn Tu Chân giới Đại Càn châu liên tục đi vào hoàng cung.
Đám người Hàn Uyên cũng tới, thân là thành viên Thiên hạ kiếm khách, tướng sĩ canh giữ ở trước cửa thành rất nể tình, trực tiếp cho qua.
Mấy hôm nay, Kiếm Trăn ở bên trong Hoàng thành liên tiếp chiến thắng rất nhiều kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy, khiến cho người ta tranh luận không ít.
Hàn Uyên nhìn chung quanh, vừa đi, vừa tấm tắc bảo lạ nói: “Hoàng cung Ngô quốc thật ra rất có khí phái, không thua kém Bắc Nguỵ chúng ta.”
Liễu Như Thấm liếc nhìn về phía sau.
Thiên kiếm thánh tông!
Dẫn đầu Thiên kiếm thánh tông chính là một nam tử trung niên anh tuấn, người này là thái thượng trưởng lão Thiên kiếm thánh tông, tên Hàm Ly.
Hàm Ly cùng thế hệ với Bạch Hồng Tiêu, một trong những cao thủ đỉnh cấp của Thiên kiếm thánh tông.
Kiếm pháp đã nhập Trăn cảnh.
Ở phía sau Hàm Ly, có mấy trăm tên đệ tử Thiên kiếm thánh tông, trong đó liền có Diệp Phong mà trước đó đã khiêu khích Hàn Uyên.
Giờ phút này, Diệp Phong chính nhìn chằm chằm Kiếm Trăn, ánh mắt âm u.
Hắn đã chiến đấu với Kiếm Trăn.
Hắn thua.
Hơn nữa thua rất khó xem.
Một chiêu liền bại.
Hắn không còn mặt mũi, mấy ngày nay đều tránh ở khách điếm, không dám gặp người khác.
Kiếm Trăn chịu ảnh hưởng từ Dịch Tiểu Phong, đối mặt với địch nhân, thích tung tuyệt chiêu ngay từ đầu.
Như vậy có thể tàn phá nặng nề niềm tin của đối thủ.
Bên trong nhóm đệ tử Thiên kiếm thánh tông không thiếu người chơi, trong đó cũng có Giang Kình từng tham gia tiết mục phát sóng trực tiếp.
Sau Thiên kiếm thánh tông, chính là Càn cực cung.
Mà phía trước đám người Hàn Uyên là Quan Âm môn.
Hầu như tất cả tông môn chính đạo đều tới, ma đạo cũng tới mấy cái, đều không phải là ma đạo ngũ hùng, đều là thế lực nhị lưu, như Hàn phòng sơn.
Rất mau, đám Hàn Uyên đi vào phía trước tế đàn, mỗi một thế lực đứng một chỗ, bảo trì một khoảng cách, không có trộn lẫn.
Từ công công đứng ở dưới tế đàn, híp mắt nhìn quét qua các tông môn lớn.
Gia công công cũng ở đó, ánh mắt hắn không khỏi dừng trên đám Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết.
Trong lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có Nam Tần tôn giả, Liễu Như Thấm, Kiếm Trăn, vậy hắn liền an tâm rồi.
Hắn biết Dịch Tiểu Phong muốn làm gì, cho nên vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Nếu Dịch Tiểu Phong chết, thân là kiếm linh, kết cục của hắn cũng khó thoát khỏi hồn phi phách tán.
Đám người Hàn Uyên, Nam Tần tôn giả nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
“Thiên hạ kiếm khách, Thiên hạ kiếm.”
Thiên kiếm thánh tông thái thượng trưởng lão Hàm Ly lẩm bẩm tự nói, ánh mắt tràn ngập ẩn ý.