Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 254: Thiên Nhãn thức tỉnh!

Chương 254: Thiên Nhãn thức tỉnh!

truyendichgiare.com

* * *

Ánh mắt Dịch Tiểu Phong nhìn chằm chằm thuỷ tinh trong tay Kiếm Trăn.
Trước mắt hắn hiện ra một đoạn tin tức:
Thuỷ tinh phong ấn: Tạo ra từ tiên pháp, che chở tiên tử bên trong, nếu hấp thu thủy tinh phong ấn, có thể cứu tiên tử, đồng thời hấp thu tiên lực từ tiên pháp, yêu cầu thần binh, công pháp đặc thù mới có thể hấp thu.
……
Thật đúng là tiên tử!
Dịch Tiểu Phong không khỏi nghĩ đến Khổng tiên quân.
Chẳng lẽ là tình nhân cũ của Khổng tiên quân?
Ký ức từ Chí cường hồn thạch mà hắn có, phát hiện khuôn mặt nữ tử áo trắng kia mơ hồ, hắn cũng không nhớ rõ tình nhân của Khổng tiên quân trông như thế nào.
Dịch Tiểu Phong còn ở trạng thái nạp khí, không thể tới xem, chỉ có thể vừa vận công, vừa nhìn đám Kiếm Trăn.
Mọi người bắt đầu thảo luận có nên cứu vị tiên tử này hay không.
“Sư phụ, ngài cảm thấy sao?”
Hàn Uyên quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong hỏi.
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Có thể giải phong.”
Hiện tại có thể đánh bại Khổng tiên quân chỉ có tiên nhân.
Bạch Hồng Tiêu cũng không có khả năng lập tức trở về.
Nghe vậy, mọi người bắt đầu thay phiên thi pháp.
Nhưng dù làm như thế nào, đều không thể giải trừ thủy tinh phong ấn.
Ngay cả Nam Tần tôn giả, La Ngự Thiên cũng thử, vẫn không được.
“Quả nhiên là tiên vật, chúng ta không được a.” Liễu Như Thấm cảm khái nói.
Lữ Thư An thật cẩn thận mở miệng nói: “Nếu không…… Để ta thử xem?”
Mọi người nhìn về phía hắn, biểu tình cổ quái.
“Đi đi đi, sang một bên đi, củi mục cả linh lực đều không có, thử cái gì, đừng để bị thương.” Hàn Uyên xua tay nói.
Hình như Nam Tần tôn giả nhìn thấy cái gì, đồng tử phóng to, hắn mở miệng nói: “Cho hắn thử xem.”
Hàn Uyên kinh ngạc nhìn về phía hắn.
La Ngự Thiên, Kiếm Trăn, Tần Cầm Tuyết, Liễu Như Thấm, Quách Linh Linh, tất cả đều nhìn về phía Lữ Thư An.
Lữ Thư An tiếp nhận thủy tinh phong ấn, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng trong thủy tinh.
Thủy tinh bỗng nhiên phát ra ánh sáng, chiếu sáng mặt mọi người.
Lữ Thư An nhíu mày, một cái tay khác theo bản năng sờ trán chính mình.
Những người khác nhìn theo, hoảng sợ phát hiện trên trán hắn thế mà mọc ra con mắt thứ ba.
Con mắt này vô cùng quỷ dị, ánh mắt trống rỗng, còn là mắt dọc.
“Ngươi……”
Mọi người trừng to đôi mắt, không biết nên nói cái gì.
Dịch Tiểu Phong cũng thấy được, nhưng hắn không có kinh ngạc, mặt không biểu tình, nhưng trong lòng thì mừng như điên.
Hỗn nguyên Thiên Nhãn thật sự muốn thức tỉnh rồi a?
Hỗn nguyên Thiên Nhãn nhìn xuống thủy tinh phong ấn, bắt đầu hấp thu sức mạnh từ thủ tinh phong ấn.
Thủy tinh phong ấn dần dần hòa tan, ánh sáng chui vào trong Hỗn nguyên Thiên Nhãn.
Lữ Thư An nhìn chằm chằm thuỷ tinh phong ấn, biểu tình trở nên khác trước kia, như trở thành người khác.
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?” Hàn Uyên khẩn trương hỏi.
Lữ Thư An trả lời: “Ta không có việc gì, ta chỉ cảm giác…… Ta giống như trở nên khác biệt.”
Xác thật rất khác!
Mọi người nhìn con mắt thứ ba của hắn, tim đập nhanh.
“Đây là mắt gì?” La Ngự Thiên nhíu mày hỏi.
Sắc mặt Nam Tần tôn giả ngưng trọng nói: “Chưa thấy qua.”
Liễu Như Thấm nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, nói: “Có khả năng hắn biết.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, Dịch Tiểu Phong luôn nói Lữ Thư An không phải củi mục, hay Dịch Tiểu Phong biết con mắt này?
Đối mặt với mọi người đang nhìn mình chăm chú, Dịch Tiểu Phong trả lời: “Thật ra hắn là dòng dõi của tiên nhân, mắt này tự nhiên cũng là tiên nhãn.”
Nghe vậy, mọi người khiếp sợ.
Dòmg dõi.của tiên nhân?
Lữ Thư An nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, cố nén kích động, hỏi: “Sư phụ, ngài đã sớm biết?”
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Vi sư trước nay đều không lừa ngươi, ngươi thật sự bất phàm.”
Nghe lời này, Lữ Thư An nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Đi theo Dịch Tiểu Phong lâu như vậy, hắn vẫn luôn là con ghẻ, thật ra trong lòng luôn hâm mộ.
Hắn cũng muốn như Kiếm Trăn, Hàn Uyên, vì Dịch Tiểu Phong nâng kiếm giết địch.
“Sư phụ, hiện tại có phải ta sắp thành thiên tài hay không?” Lữ Thư An chờ mong hỏi.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Ngươi vẫn luôn là thiên tài.”
Lữ Thư An vừa nghe, cực kỳ vui vẻ.
Hàn Uyên cười to nói: “Tốt a, sư đệ, về sau ngươi cũng có thể bảo hộ sư phụ!”
Lữ Thư An hưng phấn gật đầu.
Liễu Như Thấm vuốt cằm, như suy tư gì đó.
Những người khác cũng đang ổn định cảm xúc.
Củi mục Lữ Thư An thế mà là dòng dõi tiên nhân!
Sự thật này không khỏi……
Đúng lúc này.
Thuỷ tinh phong ấn bị Hỗn nguyên Thiên Nhãn hấp thu hết, vị nữ tử áo trắng kia cũng bay lên, nhanh chóng biến to, hạ xuống trên bãi cỏ.
Mọi người khẩn trương, không dám tới gần.
Mi mắt nữ tử áo trắng hơi hơi rung động, hình như muốn tỉnh lại.
Tu vi của Dịch Tiểu Phong vẫn còn đang tăng nhanh.
Cứ tiếp thục thế này, không biết khi nào có thể kết thúc.
Lữ Thư An đả tọa, bắt đầu tiêu hóa lực lượng phong ấn vừa hấp thu.
Những người khác khẩn trương chờ đợi.
Sau thời gian một nén nhang.
Nữ tử áo trắng hoàn toàn tỉnh lại, nàng bật dậy, giống như xác chết vùng dậy, mọi người sợ hãi đồng thời lui về phía sau một bước.
Ngay cả Nam Tần tôn giả, La Ngự Thiên cũng rất khẩn trương.
Nữ tử áo trắng mở to mắt, đôi mắt động lòng người, Kiếm Trăn, Hàn Uyên, Lữ Thư An xem mà ngẩn ngơ.
Liễu Như Thấm hừ lạnh một tiếng, tự dưng khó chịu.
Quách Linh Linh thật cẩn thận hỏi: “Tiên tử?”
Nữ tử áo trắng quay đầu nhìn về phía mọi người, nhìn quét một vòng, mày đẹp nhăn lại.
Nhìn thấy nàng nhíu mày, mọi người càng thêm khẩn trương.
Ánh mắt nữ tử áo trắng dừng ở trên người Lữ Thư An, lẩm bẩm tự nói: “Hỗn nguyên Thiên Nhãn……”
Lữ Thư An cảm nhận được ánh mắt của nàng, không khỏi trợn mắt.
Thấy nữ tử áo trắng nhìn chằm chằm mình, lòng Lữ Thư An lộp bộp một chút.
Hắn xấu hổ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Nữ tử áo trắng không hề hé răng, mà ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.
Những người khác nhìn nhau.
“Không cần quấy rầy nàng, chúng ta tu luyện đi.” Nam Tần tôn giả mở miệng nói.
Mọi người gật đầu, chỉ có thể tạm thời như thế.
……
Trăng tàn mặt trời mọc.
Giữa trưa ngày kế.
Dịch Tiểu Phong đã bắt đầu lao tới Kim Đan cảnh tầng ba.
Không thể không nói, Khổng tiên quân ban thưởng thật ra cũng không tồi, tiết kiệm được mấy năm, thậm chí mấy chục năm công sức..
Lữ Thư An hấp thu thuỷ tinh phong ấn, tu vi tăng mạnh tới Luyện Khí cảnh tầng bảy.
Sáng nay, hắn gấp không chờ nổi đi luyện kiếm, vậy mà nhẹ nhàng nắm giữ Thuần dương năm kiếm quyết đã học trước đó.
Củi mục biến thành thiên tài!
Không chỉ có như thế, hắn thậm chí còn có thể luận bàn kiếm pháp cùng Hàn Uyên.
Dựa vào Hỗn nguyên Thiên Nhãn, hắn có thể nhẹ nhàng nhìn kỹ từng chiêu của Hàn Uyên, thậm chí là dự đoán, điều này khiến những người khác kinh ngạc.
Đây là tiên nhãn?
“Ha ha ha, sư huynh, ta lợi hại sao?” Lữ Thư An đắc ý hỏi.
Hàn Uyên hừ một tiếng, tâm tình khó chịu.
Kiếm Trăn đi tới, nói: “Lữ Thư An, cùng tại hạ luận bàn một trận đi?
Hắn thấy trận so kiếm vừa rồi, không khỏi ngứa tay.
Lữ Thư An biết thực lực Kiếm Trăn, không khỏi e ngại, không có lập tức đáp ứng.
“Hỗn nguyên Thiên Nhãn, thần nhãn tiên giới, có sức mạnh vượt qua thiên địa, ngươi đây là mới bước đầu thức tỉnh, còn chưa thực sự nắm giữ.” Nữ tử áo trắng bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói.
Lữ Thư An quay đầu nhìn về phía nàng, tò mò hỏi: “Ngươi biết mắt của ta? Ngươi là ai?”
Nữ tử áo trắng trả lời nói: “Ta tên Khổng Niệm.”
Khổng Niệm?
Mọi người ngẩn ra.
Tần Cầm Tuyết thật cẩn thận hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Khổng tiên quân?”
Khổng Niệm bình tĩnh, nói: “Hắn là phụ thân của ta.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất