Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 269: Một kiếm tuyệt thế

Chương 269: Một kiếm tuyệt thế

truyendichgiare.com

* * *

Vừa thấy Tiếu Thiếu Mệnh, mắt Dịch Tiểu Phong không khỏi nheo lại.
Trong lòng nháy mắt dâng lên sát ý.
Nhưng Tiếu Thiếu Mệnh chỉ tới một mình, phỏng chừng lão này không phải tới gây phiền toái.
“Dịch Tiểu Phong, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc, ngươi không cần khẩn trương, lần này đến là hy vọng ngươi có thể gọi Bạch sư huynh trở về.” Tiếu Thiếu Mệnh nhìn xuống Dịch Tiểu Phong, không chút để ý nói.
Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
La Ngự Thiên tức giận nói: “Nếu gọi không trở lại đây?”
Tiếu Thiếu Mệnh nói: “Phải gọi trở về, nếu không Đại Càn châu nguy hiểm, Khổng tiên quân đã lung lạc một ít thế lực lớn, không còn lẻ loi một mình.”
Liễu Như Thấm nói: “Chúng ta đây dứt khoát cùng nhau đầu hàng.”
Tiếu Thiếu Mệnh lắc đầu: “Lòng báo thù của Khổng tiên quân rất mạnh, hắn thu rất ít người, người bình thường muốn gia nhập cũng không được, hắn hạ quyết tâm muốn huỷ diệt Đại Càn châu.”
Bốn người Từ Thiên nhìn nhau, không có hé răng.
Sơn cốc lâm vào yên lặng.
Đám người Dịch Tiểu Phong không có trả lời.
Ánh mắt Tiếu Thiếu Mệnh nhìn quét bên trong sơn cốc.
Hắn bỗng nhiên nhíu mày.
Lôi Liệt cùng Khổng Niệm, hắn chưa từng gặp qua.
Nhưng hai người này đều cho hắn cảm giác rất nguy hiểm.
Đặc biệt là Khổng Niệm, loại cảm giác cao thâm khó đoán này khiến hắn nghĩ đến một người.
Bạch Hồng Tiêu!
Dịch Tiểu Phong mở miệng nói: “Ta thật sự không có cách nào, khi sư phụ rời đi chưa từng lưu lại phương thức liên lạc.”
Tiếu Thiếu Mệnh nói: “Yên tâm, chắc chắn Bạch sư huynh để lại vài thủ đoạn ở trên người của ngươi.”
Hắn nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Như vậy đi, ngươi dám để người khác đâm ngươi một kiếm sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người Thiên hạ kiếm khách đồng loạt động dung.
Biểu tình tức khắc trở nên không tốt, đều cảm thấy Tiếu Thiếu Mệnh đang kiếm chuyện.
Dịch Tiểu Phong lâm vào do dự.
Nếu thật sự như thế, ngược lại có thể thử.
Hiện giờ Đại Càn châu lâm vào nguy cơ sớm tối.
Chỉ là trước đó Khổng tiên quân cùng Bạch Hồng Tiêu từng có giao ước, nếu Bạch Hồng Tiêu có lòng trở về, hẳn là đã ở trên đường.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong lập loè, nói: “Đồ nhi, ngươi lại đây, nhẹ nhàng đâm ta, ta dùng linh lực bảo vệ ngực.”
Lữ Thư An do dự.
“Đến đây đi.” Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nói.
Lữ Thư An chỉ có thể rút kiếm tiến lên.
Những người khác lập tức vây lại, để ngừa Tiếu Thiếu Mệnh đánh bất ngờ.
Lữ Thư An hít sâu một hơi, đâm một kiếm vào ngực Dịch Tiểu Phong.
Mũi kiếm xuyên thủng quần áo, đâm vào da thịt Dịch Tiểu Phong, máu tươi trào ra.
Trong phút chốc, trong cơ thể Dịch Tiểu Phong phát ra ra một luồng lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp chấn Lữ Thư An bay ra ngoài.
Những người khác cũng bị đẩy lui về phía sau.
Một quang ảnh từ trong cơ thể Dịch Tiểu Phong dâng lên.
Rõ ràng là Bạch Hồng Tiêu!
Mọi người trừng to đôi mắt, không nghĩ tới Bạch Hồng Tiêu thật sự lưu lại tay chân trên người Dịch Tiểu Phong.
Tiếu Thiếu Mệnh vừa thấy Bạch Hồng Tiêu, theo bản năng khẩn trương, ngay sau đó, hắn lại thả lỏng, mặt lộ vẻ tươi cười.
Dịch Tiểu Phong nhìn Bạch Hồng Tiêu, không biết nên cảm động, hay là nên câm nín.
Rốt cuộc lão già này thả bao nhiêu thủ đoạn ở trên người hắn?
Bạch Hồng Tiêu giương mắt nhìn về phía Tiếu Thiếu Mệnh, mặt không biểu tình nói: “Sư đệ, ngươi quả nhiên hiểu ta.”
Nghe vậy, Tiếu Thiếu Mệnh nháy mắt khẩn trương, sắc mặt mất tự nhiên nói: “Sư huynh, ta không còn biện pháp, hiện tại Khổng tiên quân tai họa Đại Càn châu, Đại Càn châu cần ngài a!”
Bạch Hồng Tiêu nói: “Ta nhớ rõ mười năm trước trên đại hội tông môn, các ngươi đều nói ta quản quá nhiều, hy vọng ta có thể rời Tu chân giới Đại Càn châu.”
Tiếu Thiếu Mệnh xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.
La Ngự Thiên nhìn Bạch Hồng Tiêu, nghiến răng nghiến lợi, tay phải đã nắm chặt lấy cự kiếm.
Khổng Niệm nhìn chằm chằm Bạch Hồng Tiêu, trong mắt thế mà toát ra một tia chiến ý.
Lôi Liệt thì có chút khẩn trương.
“Người này thật mạnh!”
Lôi Liệt âm thầm suy nghĩ, trách không được Đại Càn châu bị Kiếm Thánh trấn áp trên trăm năm.
Dịch Tiểu Phong nhịn không được mở miệng nói: “Sư phụ, ngài có thể trở về sao?”
Từ lần kia Khổng tiên quân cùng Bạch Hồng Tiêu giao lưu mà xem xét, Bạch Hồng Tiêu chưa chắc sẽ bại bởi Khổng tiên quân.
Bạch Hồng Tiêu liếc hướng Dịch Tiểu Phong, từ từ nói: “Khổng tiên quân đã từng Nhân tộc đệ nhất, dám khiêu chiến tiên thần, đã không thể xem như phàm nhân, vi sư làm sao là đối thủ của hắn?”
Nghe lời nói như thế, Dịch Tiểu Phong liền cảm thấy ổn rồi.
Tiếu Thiếu Mệnh gấp giọng nói: “Sư huynh, mặc dù ngài không phải đối thủ của hắn, cùng đông đảo cao thủ Đại Càn châu liên thủ, chắc chắn có hy vọng, hơn nữa chúng ta được tin tức, đêm trăng tròn, thực lực Khổng tiên quân sẽ bị suy yếu còn không đến một thành.”
Những người khác đều nhìn Bạch Hồng Tiêu.
Bốn người Từ Thiên cũng vậy.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Kiếm Thánh trong truyền thuyết, cực kỳ kích động.
Bạch Hồng Tiêu nhắm mắt, lâm vào trong suy tư.
Sơn cốc lại yên tĩnh lần nữa.
Một lúc thật lâu.
Bạch Hồng Tiêu chậm rãi mở miệng nói: “Thôi, ta đây liền nhanh trở về.”
Tiếu Thiếu Mệnh, đám Từ Thiên nháy mắt mừng rỡ.
Có Bạch Hồng Tiêu, bọn họ tức khắc tâm an.
Loại cảm giác này khó có thể miêu tả.
Cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không thể tưởng tượng.
Ngay lúc Bạch Hồng Tiêu chuẩn bị tiêu tán, Khổng Niệm bỗng nhiên tiến lên một bước, nói: “Ngươi là Kiếm Thánh? Ta muốn so kiếm cùng ngươi.”
Lời vừa nói ra, mọi người hít hà một hơi.
Thật cuồng!
Cũng dám khiêu chiến Kiếm Thánh!
Dịch Tiểu Phong cũng bị dọa.
Bạch Hồng Tiêu nhìn về phía Khổng Niệm, nói: “Kiếm ý của ngươi rất mạnh, đến đây đi, tuy rằng hiện tại ta chỉ là một sợi kiếm ý, nhưng cũng đủ tiếp ngươi một kiếm.”
Khổng Niệm lập tức nâng kiếm, quanh thân phát ra kiếm quang, trực tiếp tiến vào trạng thái Kinh thần kiếm quyết.
Nàng đột nhiên biến mất tại chỗ, mang theo từng tàn ảnh đâm về phía Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu ở đỉnh đầu Dịch Tiểu Phong, cho nên Dịch Tiểu Phong đối diện nàng.
“Thật nhanh!”
Dịch Tiểu Phong trừng to đôi mắt, bị tốc độ của Khổng Niệm dọa đến.
Oanh!
Bạch Hồng Tiêu lấy ngón tay làm kiếm, một ngón tay hướng về phía trước, ngăn trở mũi kiếm gỗ của Khổng Niệm.
Kiếm khí khủng bố bùng nổ, xốc bay tất cả người chung quanh.
La Ngự Thiên trừng to đôi mắt, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Nha đầu này thế mà đã mạnh như vậy!
Những người khác cũng bị dọa.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày bọn họ đều có thể cảm nhận được Khổng Niệm tiến bộ, nhưng không nghĩ tới toàn lực bùng nổ, Khổng Niệm lại mạnh mẽ như thế.
Hiếm khi Bạch Hồng Tiêu nhíu mày, hắn mở miệng nói: “Kiếm của ngươi rất mạnh, lấy thời gian dài, toàn bộ thế gian, không người có thể chắn kiếm của ngươi.”
Khổng Niệm nhíu mày, chậm rãi thu kiếm.
Bạch Hồng Tiêu tan thành mây khói.
Mọi người sửng sốt.
Cái này là chuyện gì xảy ra?
Ai thắng ai thua?
Trên đỉnh núi, cả người Tiếu Thiếu Mệnh run rẩy, vẻ mặt khó có thể tin.
Một kiếm vừa rồi……
Hắn cảm giác đổi lại là chính mình, căn bản không cản được.
Bên cạnh Dịch Tiểu Phong khi nào có cao thủ như vậy?
Khổng Niệm nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, nói: “Sư phụ ngươi thật sự lợi hại.”
Dịch Tiểu Phong cảm khái nói: “Ngươi cũng rất mạnh a, một kiếm vừa rồi hình như không chỉ là Kinh thần kiếm quyết.”
“Đúng, ta tự biến hóa một chút, kiếm chiêu như vậy càng thích hợp với ta hơn.” Khổng Niệm gật đầu nói.
Dịch Tiểu Phong không còn lời nào để nói.
Tiên nhân đúng là ghê gớm.
La Ngự Thiên nhìn về phía Tiếu Thiếu Mệnh, mắng: “Còn chưa cút?”
Tiếu Thiếu Mệnh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Bốn người Từ Thiên nhìn nhau, không dám hé răng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Khổng Niệm tràn ngập kính sợ.
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong biến đổi.
Ở trong mắt hắn, cả người Khổng Niệm bỗng nhiên phát ra ánh sáng hồng, hồng đến chói mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất