Chương 280: Thủ đoạn cuối của Khổng tiên quân
truyendichgiare.com
* * *
Khi khí thế của Bạch Hồng Tiêu cùng Khổng tiên quân không ngừng tăng lên, hai quân đều khẩn trương.
Đối với các tu sĩ mà nói, đã không có đường lui.
Bạch Hồng Tiêu thắng, những thủ hạ đó của Khổng tiên quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khổng tiên quân thắng, đại quân cứu thế thậm chí toàn bộ Đại Càn châu đều nghênh đón tai họa ngập đầu.
Đây là một trận quyết chiến máu me không có đường lui!
Cao cao tại thượng, Bạch Hồng Tiêu không có lập tức xuất kiếm, Khổng tiên quân cũng như thế.
Hai người tựa hồ âm thầm phân cao thấp.
Bạch Hồng Tiêu giơ tay, nắm lấy Thiên hạ kiếm trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vung lên.
Động tác này rất tùy ý, không hề có tư thế chiến đấu, thậm chí có chút lười biếng.
Trong phút chốc, kiếm quang lóng lánh, làm mọi người theo bản năng nhắm mắt.
Dịch Tiểu Phong cũng như thế.
Đôi mắt mới vừa nhắm lại, lỗ tai hắn liền không nghe gì nữa.
Nhìn không thấy, nghe không được.
Dịch Tiểu Phong không khỏi hoảng loạn.
Tình huống rốt cuộc như thế nào?
Bạch Hồng Tiêu có thể thắng sao?
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là trong nháy mắt.
Có lẽ là một canh giờ.
Dịch Tiểu Phong có thể mở mắt, hắn thật cẩn thận mở to mắt, phát hiện tất cả trước mắt thay đổi.
Bụi đất tràn ngập, che kín trời.
Mặt đất hoang vu, không thấy bóng người.
Cảnh tượng giống như sau tận thế.
Tâm trạng Dịch Tiểu Phong chìm vào đáy cốc, không biết đám Tần Cầm Tuyết, Kiếm Trăn như thế nào.
“Bạch Hồng Tiêu, ta xác thật không địch lại ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta? Đó là điều không có khả năng!”
“Nhân tộc được ngươi cứu, nhưng ta muốn dung hợp cùng đệ tử thân truyền của ngươi Dịch Tiểu Phong, ngày sau, hắn sẽ thay ta, lại diệt nhân tộc!”
Thanh âm Khổng tiên quân bỗng nhiên vang lên, vang vọng trong thiên địa, đinh tai nhức óc.
Dịch Tiểu Phong ngẩn người.
Một luồng huyết phong từ trên trời giáng xuống, hướng tới hắn cực nhanh.
Không xong!
Dịch Tiểu Phong theo bản năng lấy yêu kiếm ngăn cản, nhưng huyết phong vẫn chui vào trong cơ thể hắn.
Trong phút chốc, Dịch Tiểu Phong nửa quỳ xuống, tim đập như trống trận, cái trán tràn ra từng hạt giọt mồ hôi.
Hắn che ngực của mình, cực kỳ khẩn trương.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng có thứ gì dũng mãnh chui vào trong cơ thể.
Oanh!
Ý thức bỗng nhiên nổ vang.
Ngay sau đó, Dịch Tiểu Phong đi vào một mảnh không gian nhợt nhạt.
Trong không gian này, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều trắng xoá, trừ hắn ra, không có sự vật khác.
Một luồng huyết khí trống rỗng xuất hiện, đến gần Dịch Tiểu Phong ngưng tụ thành Khổng tiên quân.
Vừa thấy Khổng tiên quân, phản ứng đầu tiên của Dịch Tiểu Phong không phải sợ hãi, mà là phẫn nộ.
Gia hỏa này chết thì chết, trước khi chết còn âm hắn?
Mặt Khổng tiên quân không biểu tình gì, nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong nói: “Ta hậu đãi ngươi, vì sao phải nhằm vào ta?”
Hắn buông tha Dịch Tiểu Phong, còn giúp Dịch Tiểu Phong tăng lên tu vi.
Hắn cảm thấy chính mình đã tận tình tận nghĩa.
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Ngươi từng giúp ta, ta cũng từng giúp ngươi, nhưng đều là dưới uy hiếp của ngươi.”
Khổng tiên quân ép hỏi: “Ngươi cũng không phải là người Đại Càn, thậm chí không phải người thế gian này, vì sao phải trợ giúp bọn họ?”
Dịch Tiểu Phong im lặng.
Khổng tiên quân giống Bạch Hồng Tiêu, nhìn ra hắn là người từ bên ngoài?
Ánh mắt Khổng tiên quân sâu xa, nói: “Tiên thần vứt bỏ nhân gian, có lẽ chính là vì ứng đối các ngươi những dị số này, mang đến cho nhân gian hạo kiếp thật sự không phải ta, cũng không phải tiên thần, mà là các ngươi.”
“Mục đích lần này của ta thật ra là vì diệt trừ các ngươi, nhưng sau lưng các ngươi những dị số này rõ ràng có lực lượng vượt qua tiên thần tồn tại, ta không cách nào phán đoán ai là dị số, nhưng dị số quá nhiều, nhiều đến khiến ta đều sởn tóc gáy.”
“Hành động của ta hiện tại, làm ngươi trở thành kẻ địch của thiên hạ, bởi vì ta phát hiện tranh đấu giữa dị số các ngươi so với đối mặt phàm nhân còn lớn hơn nữa, dù là ngươi tiêu diệt dị số khác, hay dị số khác tiêu diệt ngươi, đều tạo tổn thương nặng cho thế lực dị số.”
Dịch Tiểu Phong vẫn giữ im lặng.
Hắn không nghĩ tới Khổng tiên quân thế mà đoán được nhiều chân tướng như vậy.
Nhưng……
Quá ngây thơ rồi!
Người chơi có chết, một năm sau lại có thể ngóc đầu trở lại.
Sách lược của Khổng tiên quân tính sai rồi.
Hắn không có suy xét vì sao giữa người chơi có sự tranh đấu lớn như vậy.
Khổng tiên quân nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong, nói: “Ngươi rất giống một người, một người sư phụ ta để ý.”
Dịch Tiểu Phong nhớ tới Khổng Niệm nhắc tới bức họa kia, hỏi: “Người nào? Sư phụ ngươi là ai?”
Khổng tiên quân trả lời: “Sư phụ ta cũng là một tên kiếm khách, hắn từng vẽ một bức họa, mỗi ngày đều nhìn nó tới ngẩn ngơ, mỗi ngày hắn chỉ làm hai việc, luyện kiếm, xem bức họa.”
Hắn giơ tay, một bức hoạ cuộn tròn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dịch Tiểu Phong tập trung nhìn vào, người trong bức hoạ mặc một bộ áo trắng, tóc đen tùy ý rối tung, tay cầm một thanh trường kiếm, trên lưng cõng một thanh cung.
Khuôn mặt kia tuấn tú, nhưng so sánh với Dịch Tiểu Phong, không thể nói hoàn toàn giống nhau, dù sao cái này chỉ là vẽ bằng bút mực, cũng không phải ảnh chụp.
Nhưng kiếm kia, cung kia thì làm Dịch Tiểu Phong chấn kinh rồi.
Yêu kiếm vô pháp!
Bá vương cung!
Thật là hắn!
Sao có thể?
Khổng tiên quân là tồn tại mấy ngàn năm trước, làm sao sư phụ hắn lại nhận thức Dịch Tiểu Phong?
Dịch Tiểu Phong lâm vào trong hỗn loạn.
Hay đúng như lời Liễu Như Thấm, có người xuyên qua thời kỳ thượng cổ, trở thành sư phụ Khổng tiên quân?
“Sư phụ ta từng nói, ta sẽ gặp một trận hạo kiếp, từ cõi chết mà hồi sinh, gặp phải thời đại tiên thần loạn lạc, sư phụ nói nếu ta gặp được ngươi, không thể giết, hắn nói thân ngươi mạng trọng trách, khai sáng một cái thời đại hoàn toàn mới, nhưng ngươi cũng gặp vận rủi, cả đời không được chết già.” Khổng tiên quân tiếp tục nói.
Dịch Tiểu Phong nghe lời như thế, tức khắc khó chịu.
Nguyền rủa lão tử?
Bóng dáng Khổng tiên quân dần dần trở nên trong suốt, giống như muốn tan thành mây khói.
“Thê tử ta tựa hồ có qua lại với ngươi, ta muốn cầu ngươi một chuyện, nếu giết nàng, ta có thể đem tuyệt học bản thân truyền cho ngươi.” Khổng tiên quân bỗng nhiên nói.
Nhắc tới Ly Cơ, hắn liền nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy thù hận.
Hắn quá hận nữ nhân kia.
Dịch Tiểu Phong thở dài, nói: “Nàng không phải thê tử ngươi, là nữ nhi, thê tử ngươi đã chết, nữ nhi cũng không muốn là địch với ngươi.”
Khổng tiên quân vừa nghe, tức khắc ngây người.
Nữ nhi?
Khổng tiên quân như bị sét đánh, thân thể không khỏi run rẩy.
Sắc mặt cũng âm u biến đổi.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy Dịch Tiểu Phong không có lý do gì lừa hắn.
Cuối cùng, thời điểm hắn sắp hoàn toàn biến mất, hắn lưu lại một câu: “Ai, ta đem truyền thừa cho ngươi, hy vọng ngươi có thể truyền cho nữ nhi của ta.”
Bóng dáng hoàn toàn tiêu tán, hóa thành một sợi huyết khí chui vào cơ thể Dịch Tiểu Phong.
Ý thức Dịch Tiểu Phong nháy mắt trở lại trong hiện thực.
Hắn mở to mắt, Bạch Hồng Tiêu đang đứng trước mặt hắn.
Không chỉ là Bạch Hồng Tiêu, còn có đám cường giả các thế lực lớn của Đại Càn châu.
Đám Nam Tần tôn giả, Đạo Nguyệt tiên tử, Động Thiên lão tiên, Vệ Khấp Tâm cũng ở đây.
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn.
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, nhận thấy được không ổn.
Bạch Hồng Tiêu thở dài một hơi, xoay người nhìn về phía những người khác, nói: “Chư vị, việc này qua đi, ta liền đuổi đồ nhi ta ra khỏi Đại Càn châu, đưa đến Loạn Thần châu, vĩnh viễn không về Đại Càn châu, như thế nào?”
Một tên trưởng lão Hắc dạ sơn âm dương quái khí nói: “Ngươi nói không trở lại, hắn liền không trở lại? Vừa rồi Khổng tiên quân nói như thế nào?”
Những người khác cũng hùa theo.
“Đúng vậy, Kiếm Thánh, ngài cũng không thể bao che hắn a!”
“Giết Dịch Tiểu Phong, chấm dứt hậu hoạn!”
“Không thể lưu hắn, nếu không Đại Càn châu còn sẽ nghênh đón hạo kiếp như thế này.”
“Kiếm Thánh tiền bối, ngài nhiều đồ đệ như vậy, còn để ý một tên này sao?”
“Giết hắn, về sau Đại Càn châu liền nghe Kiếm Thánh ngươi an bài, như thế nào?”