Chương 282: Đoạn thiên cốc, sư đồ đoàn tụ
truyendichgiare.com
* * *
“Cùng ta đi Loạn Thần châu?”
Vẻ mặt Dịch Tiểu Phong cổ quái, nói: “Ngươi không nói cho bọn họ Loạn Thần châu rất nguy hiểm sao?”
Khương Vũ Dao nói: “Tin tức về Loạn Thần châu đã được khai quật đầy trên mạng, tính nguy hiểm tự nhiên không phải bí mật, những người này sở dĩ muốn gia nhập vào ngươi, phỏng chừng là muốn trở thành thành viên buổi đầu của Thiên hạ kiếm khách, mặt khác, Loạn Thần châu đối với người chơi mà nói vẫn rất thần bí, mọi người đều chỉ biết rất nguy hiểm, càng nguy hiểm đại biểu càng có nhiều cơ duyên.”
Dịch Tiểu Phong lâm vào trầm tư.
Hắn nghĩ nghĩ, hắn đi Loạn Thần châu là vì thống nhất Loạn Thần châu, xác thật cần nhân thủ.
Dù sao ở Loạn Thần châu không có thù địch, tới rồi có thể tìm một chỗ trú ngụ trước.
Hắn trầm ngâm nói: “Vậy đem tin tức truyền ra, nói cho bọn họ, muốn gia nhập Thiên hạ kiếm khách, có thể đi Đoạn thiên cốc chờ ta, nhiều nhất nửa tháng, quá thời gian không chờ.”
Đoạn thiên cốc là một nơi ở biên cảnh Đại Càn châu, Bạch Hồng Tiêu có nhắc qua với Dịch Tiểu Phong, bọn họ sẽ đi ngang qua Đoạn thiên cốc.
Khương Vũ Dao gật đầu, sau đó lại nói một ít chuyện khác.
Đều là về chuyện làm đại diện cho các thương hiệu.
Chuyện nhỏ Khương Vũ Dao có thể tự quyết định.
Nhưng chuyện lớn phải do Dịch Tiểu Phong đưa ra ý kiến.
Hai canh giờ sau, Dịch Tiểu Phong cùng Tần Cầm Tuyết lại tiến vào trò chơi.
Trong trò chơi vẫn là đêm khuya.
Dịch Tiểu Phong trở lại trước đống lửa, Bạch Hồng Tiêu không có nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm ánh lửa xuất thần.
Đợi Dịch Tiểu Phong ngồi xuống trước mặt hắn, hắn mở miệng nói: “ Ngục long này của ngươi có chút không thích hợp.”
Ngục long?
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Ngục long.
Ngục long đang tựa vào chân Quách Linh Linh ngủ say, trước khi offline, Dịch Tiểu Phong giao nó cho Quách Linh Linh chăm sóc.
Hiếm khi nó an phận như vậy, ngày thường phải lăn lộn đến khuya mới ngủ.
“Khả năng có liên quan tới Phệ linh bò cạp đi.” Dịch Tiểu Phong suy đoán nói.
Bạch Hồng Tiêu nói: “Ngươi có yêu kiếm, Bá vương cung, Ngục long, Phệ linh bò cạp cùng với rất nhiều tuyệt học, dư sức tu luyện tới trước cảnh giới Hoá thần, lần này đi Loạn Thần châu, thừa dịp thông hiểu đạo lí, sáng tạo ra đạo thuộc về chính ngươi.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Hắn cũng biết trên người mình có không ít cơ duyên.
Nhưng tới Loạn Thần châu, hắn cũng sẽ không ngừng sưu tầm cơ duyên.
Thừa dịp người chơi còn không có quật khởi, hắn muốn dùng hết khả năng thu thập tài nguyên, tương lai mới có thể nắm giữ càng nhiều quyền lên tiếng.
Mặt khác, sáng lập một thế lực, cũng yêu cầu rất nhiều tài nguyên.
“Sư phụ, có thể chờ ở Đoạn thiên cốc nửa tháng hay không?” Dịch Tiểu Phong hỏi.
Bạch Hồng Tiêu liếc hướng hắn, hỏi: “Vì sao?”
“Có thể có người muốn tới trợ giúp ta.”
Dịch Tiểu Phong trả lời cho có.
Bạch Hồng Tiêu cười cười, sau đó gật đầu.
Dịch Tiểu Phong âm thầm kỳ quái.
Khổng tiên quân đã chết, vì sao nhiệm vụ Thiên Đạo còn chưa kết thúc?
Chẳng lẽ hạo kiếp Khổng tiên quân mang đến còn chưa kết thúc?
Cũng đúng.
Có rất nhiều người đánh cờ hiệu của Khổng tiên quân tàn sát bừa bãi khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn, Đại Càn châu còn không thể khôi phục thái bình.
Cũng tốt.
Dù sao kế tiếp phải lên đường, không thể bị nhiệm vụ kịch bản làm chậm trễ.
Sáng sớm ngày kế tiếp.
Đoàn người tiếp tục đi tới.
Bạch Hồng Tiêu biết rất nhiều pháp trận truyền tống.
Lúc trước đi Bắc Nguỵ.
Tốn thời gian bốn ngày, bọn họ mới đến ngoài hoàng thành Bắc Nguỵ.
Dịch Tiểu Phong sai Lữ Thư An, Liễu Như Thấm, Nam Tần tôn giả tiến đến tìm Hàn Uyên.
Những người khác thì chờ đợi trên núi.
Khổng Niệm đi đến trước mặt Bạch Hồng Tiêu, nói: “Thừa dịp hiện tại không có việc gì, không bằng ngươi với ta luận bàn một trận?”
Lại tới nữa!
Những người khác đồng loạt trợn trắng mắt.
Mấy ngày nay, Khổng Niệm luôn khiêu chiến Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu lấy cớ bị thương nặng từ chối, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
La Ngự Thiên hài hước cười nói: “Kiếm Thánh, nếu ngươi không đồng ý với nàng, phỏng chừng nàng muốn dính tới chết a, nha đầu này không chỉ rất mạnh, còn có thể trong chiến đấu học trộm kiếm pháp.”
Khổng Niệm nhíu mày nói: “Không phải học trộm, là lĩnh ngộ.”
La Ngự Thiên cười ha hả.
Đối với việc Khổng Niệm học tập kiếm pháp của mình, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Bạch Hồng Tiêu lắc đầu nói: “Ta thật sự không có biện pháp đánh cùng ngươi, không phải ngươi muốn đi theo đồ nhi ta sao? Ta sẽ đem tuyệt học truyền thụ hết cho hắn, về sau các ngươi có rất nhiều cơ hội luận bàn.”
Hắn đã biết được thân phận của Khổng Niệm, cho nên thái độ đối với Khổng Niệm rất tốt.
Khổng Niệm nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, không khỏi lắc đầu.
Dịch Tiểu Phong cảm nhận được sỉ nhục, hỏi: “Ngươi lắc đầu là có ý gì?”
Khổng Niệm: “Ngươi cả đời này đều không phải là đối thủ của ta.”
Dịch Tiểu Phong: “……”
Tiên nhân ghê gớm lắm sao?
“Hừ hừ, chờ xem, sẽ có một ngày, ta khiến ngươi nhìn lên, sau đó ngươi cả một kiếm của ta cũng tiếp không nổi.”
“Không có khả năng.”
“Nếu thực sự có một ngày kia, nên làm cái gì?”
“Ngươi nói nên làm sao?”
“Làm nha hoàn cho ta, đời đời kiếp kiếp àm trâu làm ngựa cho ta.”
“Được!”
Khổng Niệm một ngụm đồng ý, sau đó không còn quấy rầy Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu ý vị sâu xa nhìn Dịch Tiểu Phong, nói: “Thân phận của nàng không đơn giản, mẫu thân nàng theo ý nghĩa nào đó mà nói xem như đã phản bội tiên thần.”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Trước đây hắn còn không có nghĩ tới vấn đề này.
Hiện tại nghĩ lại, xác thật như thế.
Sau này có thể có tiên thần tiến đến gây phiền toái hay không?
Những người khác không khỏi nhìn về phía Khổng Niệm, biểu tình cổ quái.
Khổng Niệm lại rất trấn định, phớt lờ ánh mắt mọi người, trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện.
Hai canh giờ sau.
Lữ Thư An, Liễu Như Thấm, Nam Tần tôn giả trở về, phía sau có hai người đi theo.
Trong đó, một người là Hàn Uyên.
Một người khác thì Dịch Tiểu Phong chưa từng gặp qua.
Hàn Uyên nhanh chóng đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong quỳ xuống, ôm quyền nói: “Sư phụ, đồ nhi tới!”
Hắn rất kích động, trước hành lễ với Dịch Tiểu Phong sau lại hướng Bạch Hồng Tiêu hành lễ.
Dịch Tiểu Phong phát hiện Hàn Uyên thay đổi, trở nên có chút tang thương, không có hăng hái khí phách như trước đó.
Xem ra trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua một ít chuyện.
“Đứng lên đi, vị này chính là?”
Dịch Tiểu Phong nâng Hàn Uyên lên, đồng thời nhìn về phía người sau lưng Hàn Uyên.
Người nọ có tướng mạo bình thường, nhưng khí vũ hiên ngang, tu vi đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng tám.
“Vị này chính là thân tín của ta, tên là Cô Kiếm, cũng là một vị kiếm khách, đã từng đảm nhiệm chức thân vệ hoàng đế Bắc Nguỵ.” Hàn Uyên giới thiệu.
Cô Kiếm lập tức quỳ xuống, hành lễ với Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong cười gật đầu, không nghĩ tới Hàn Uyên còn mang đến cho hắn một vị cao thủ.
Tu vi Trúc Cơ cảnh tầng tám tuy không thể so sánh cùng đại môn phái, nhưng chắc chắn ở Tu chân giới đi đến chỗ nào đều có thể xài được.
“Tốt, nên xuất phát.”
Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói, sau đó ngự kiếm phi hành.
Những người khác lập tức đi theo.
Ven đường, Hàn Uyên cùng Dịch Tiểu Phong sóng vai phi hành.
Hàn Uyên đem chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này nói cho Dịch Tiểu Phong nghe.
Dưỡng phụ của hắn đã chết, phụng lệnh hoàng đế, hắn tiến đến trấn thủ biên quan Bắc Nguỵ, gặp phải Khổng tiên quân tàn sát.
Hàn Uyên vốn đã ôm tâm tư phải chết, chờ đợi Khổng tiên quân đến, không nghĩ tới Khổng tiên quân bị Bạch Hồng Tiêu giết.
“Sư tổ chính là sư tổ, không hổ là thiên hạ đệ nhất!” Hàn Uyên thương cảm trong chốc lát, nhịn không được bắt đầu thổi phồng Kiếm Thánh.
Dịch Tiểu Phong cũng không có an ủi hắn, kiếm khách không cần an ủi, có kiếm đủ rồi.
Ngục long từ trong tay áo Dịch Tiểu Phong chui ra, làm Hàn Uyên khiếp sợ.
“Đây là con gì?” Hàn Uyên nghi hoặc hỏi.
“Thần thú Ngục long!”
Cách đó không xa, Cô Kiếm trừng to đôi mắt, kinh ngạc hô to.
Hô hấp của hắn trong nháy mắt trở nên dồn dập.