Chương 304: Lòng người nghi kỵ, ta là kiếm tu
truyendichgiare.com
* * *
Quỷ thần quyết?
Lòng Dịch Tiểu Phong lộp bộp một chút.
Quyển bí tịch là mồi nhử?
Nhưng vừa rồi hắn không có nhìn thấy Quỷ thần quyết ẩn giấu nguy hiểm.
Nhưng hắn đã nhận lấy Quỷ thần quyết, chắc chắn không thể đưa ra.
“Nhìn xem một chút, có lẽ còn có manh mối khác.” Dịch Tiểu Phong mở miệng nói.
Những người khác gật đầu.
Quyển trục Khâu Hành Thiên tìm được làm quan hệ giữa mọi người trở nên vi diệu, đều có một ít cảnh giác với nhau, không dám hoàn toàn giao phía sau lưng cho đối phương.
Bọn họ tiếp tục lật xem, đa số quyển trục, thư tịch đều ghi chép một ít thảo dược, địa lý, văn hoá, đối với bọn họ không có bao nhiêu tác dụng.
Sau khi lục soát xong, bọn họ rời khỏi thiên điện, tiếp tục hành động.
Đến bây giờ, bọn họ cũng không tìm được hành lang đi thông tầng thứ hai.
Giống như căn bản không có tầng thứ hai.
Đệ tử Long Môn Trác Tình mở miệng nói: “Các ngươi có phát hiện hay không, tự sau khi nhóm chúng ta tiến vào, không có nhìn thấy quỷ hồn thật sự, nhiều nhất là quỷ khí thôi?”
Viên Linh Nhi nhíu mày nói: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói là chúng ta đã bị nhốt trong trận pháp?”
Trác Tình gật đầu.
Những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ.
Xác thật có khả năng này.
Hồ Liệt hỏi: “Chúng ta có phân tán ra tìm kiếm hay không, nếu là gặp được nguy hiểm liền hô to.”
Đệ tử Tuyệt Tình Môn Từ Chấn cười như không cười nói: “Ngươi không phải là quỷ thần đi? Cố ý tách chúng ta ra.”
Những người khác cũng mang vẻ mặt không tốt nhìn về phía Hồ Liệt.
Mặc kệ nghĩ như thế nào, đề nghị này của Hồ Liệt rất ngu xuẩn.
Ngay cả ánh mắt Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Hồ Liệt cũng không còn như trước.
Hồ Liệt lúng túng nói: “Ta chỉ là thấy chúng ta cứ tiếp tục tìm như vậy, căn bản không tìm thấy, không còn biện pháp a.”
Đừng nói hành lang đi thông tầng thứ hai, ngay cả cửa đi ra ngoài cũng tìm không thấy.
Lối bọn họ đang đi này, giống như đi vĩnh viễn cũng không đến cuối.
Cái này liền rất đáng sợ.
Dịch Tiểu Phong nói: “Lại đi thêm một canh giờ, nếu còn không có kết quả, liền dừng lại nghỉ ngơi, nói không chừng quỷ thần còn gấp hơn chúng ta.”
Mọi người gật đầu.
Bọn họ tiếp tục đi tới.
Khổng Niệm đi ở cạnh Dịch Tiểu Phong, thấp giọng nói: “Có thể không phải là trận pháp mà là lối đi này thật sự dài như vậy.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Hay cứ tiếp tục đi như vậy, có thể đi đến âm phủ đi?
Đây có thể là bẫy rập hay không?
Cố ý dẫn dắt bọn họ tiếp tục đi tới?
Ngay lúc Dịch Tiểu Phong đang suy tư, bên cạnh truyền đến thanh âm Viên Linh Nhi:
“Trong mật thất có đường hầm!”
Mọi người lập tức xoay người đi lại.
Gian mật thất này không lớn, trên vách tường có một đường hầm bí mật, đang ở trạng thái mở.
Viên Linh Nhi nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, hỏi: “Chúng ta đi vào sao?”
Dịch Tiểu Phong gật đầu nói: “Khẳng định phải đi, bằng không cứ ở chỗ này cũng không phải biện pháp.”
Khổng Niệm dẫn đầu, đi tuốt đằng trước.
Dịch Tiểu Phong, thiếu nữ mang giỏ tre theo sát sau.
Những người khác cũng theo ở phía sau.
“Khổng Niệm nữ hiệp thật sự đầy dũng khí, so với đám nam nhi chúng ta còn dũng cảm hơn a.” Hồ Liệt cảm khái nói.
Hắn đã có lòng ái mộ đối với Khổng Niệm, nhưng mà Khổng Niệm vẫn luôn làm mặt lạnh, hắn muốn đến gần cũng không có cơ hội.
Từ Chấn, Viên Linh Nhi, Trác Tình, Khâu Hành Thiên không khỏi nhìn về phía Khổng Niệm.
Trong lòng bọn họ đều rất tò mò.
Nàng này rốt cuộc là ai?
Bọn họ đều không nhìn thấu tu vi của Khổng Niệm.
Sau khi tiến vào đường hầm bí mật, Dịch Tiểu Phong phát hiện đường hầm này rất hẹp, chỉ có thể chứa một người.
Thiếu nữ mang giỏ tre đi ở phía trước Dịch Tiểu Phong, hắn có thể nhìn thấy thân thể nàng run nhè nhẹ.
Cũng khó nàng cho nàng, một phàm nhân lại bị cuốn vào nơi này.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu không phải vì nhắc nhở hai người Dịch Tiểu Phong, cũng chưa chắc là nàng sẽ bị cuốn vào.
Đi tới đi tới, bọn họ bỗng nhiên bước lên bậc thang.
Dịch Tiểu Phong nghe được phía sau truyền đến tiếng va chạm, hắn quay đầu nhìn lại, biểu tình biến đổi.
Không thấy đám Hồ Liệt, Khâu Hành Thiên.
Dịch Tiểu Phong nháy mắt sởn tóc gáy.
“A!”
Thiếu nữ mang giỏ tre hét lên một tiếng, nàng theo bản năng bắt lấy tay Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn, cũng không thấy Khổng Niệm.
Vách hầm toát ra khí đen, cuốn lấy eo thiếu nữ mang giỏ tre, muốn kéo nàng vào trong vách tường.
Dịch Tiểu Phong trở tay nắm lấy nàng, kết quả cả hai cùng bị kéo vào vách tường.
Tầm nhìn tối đen, Dịch Tiểu Phong cảm giác đầu óc choáng váng.
Hắn theo bản năng ôm thiếu nữ mang giỏ tre vào trong lòng ngực, tránh cho nàng bị bắt đi.
Rất mau, hắn liền cảm giác mình ngã trên mặt đất.
Hắn vội vàng trợn mắt, ngạc nhiên phát hiện chính mình đã đi vào một chỗ cung điện, trên đỉnh được khảm một viên tinh thạch thật lớn, phát ra ánh sáng hồng, khiến cho cả tòa cung điện bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi, u ám khủng bố.
Quanh cung điện là bóng tối, thiếu nữ mang giỏ tre sợ hãi liên tục thét lên.
Dịch Tiểu Phong nghe mà phiền lòng, quát lớn: “Im miệng!”
Thiếu nữ mang giỏ tre vội vàng bịt miệng.
Dịch Tiểu Phong đứng dậy, bắt đầu xem xét chung quanh.
Hắn lấy Vô pháp kiếm ra, thật cẩn thận đi vào trong bóng tối, hắn phát hiện bên cạnh có hơn mười cánh cửa.
Mỗi cánh cửa đều treo xương trắng, cực kỳ kinh khủng.
Dịch Tiểu Phong không có hoảng loạn.
Không thấy Phệ linh bò cạp cùng Ngục long.
Nhưng Dịch Tiểu Phong còn có thể thông qua tâm linh cảm ứng cảm nhận được Phệ linh bò cạp.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ mang giỏ tre, nói: “Đi theo ta.”
Thiếu nữ mang giỏ tre vội vàng đi tới.
Dịch Tiểu Phong cảm nhận một chút, đi tới trước một cánh cửa, giơ tay dùng kiếm khí hút, cửa mở ra.
Xương trắng nện ở trên vách tường, nháy mắt dập nát.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong lộp bộp một chút.
Tội lỗi a.
Hắn hướng tới đống xương nát khom lưng hành lễ, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, ngại quá, ta không cố ý, chúc ngươi sớm ngày siêu thoát.”
Thiếu nữ mang giỏ tre nói thầm: “Người ta cũng không nghe được.”
Dịch Tiểu Phong nói: “Lỡ như có thể đâu? Người chết vì bất cẩn a.”
Hắn đi vào trong cửa, Thiếu nữ mang giỏ tre vội vàng đuổi theo.
Hai người đi vào một hành lang u ám.
Rất mau, hai người Dịch Tiểu Phong trở về tới chỗ lầu chính trước đó.
Nhìn trước nhìn sau, không thấy những người khác.
Dịch Tiểu Phong đuổi theo hướng Phệ linh bò cạp.
Hắn để Phệ linh bò cạp đi tìm Ngục long.
Thiếu nữ mang giỏ tre tò mò hỏi: “Các ngươi tới Quỷ bảo này là để tìm cái gì sao?”
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Thật ra không có, chỉ là phát hiện nơi này tà khí quá nặng, sợ tổn thương người vô tội, liền muốn trừ tà.”
Thiếu nữ mang giỏ tre cảm khái nói: “Người tu tiên quả nhiên đều là chính nghĩa.”
“Không nhất định a, tu sĩ cũng có ma tu, quỷ tu, đều là hạng gian trá âm hiểm, lạm sát kẻ vô tội, về sau ngươi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng tu sĩ mình gặp.”
“Thật vậy chăng? Vậy ngươi là tu cái gì?”
“Ta là kiếm tu, một mạch lợi hại nhất.”
“Vậy ngươi có thể truyền kiếm pháp cho ta sao?”
“Cũng không phải là không thể nhưng trước chạy thoát lại nói.”
Hai người cứ như vậy, vừa trò chuyện, vừa đi tới.
Sau nửa canh giờ.
Dịch Tiểu Phong tìm được Phệ linh bò cạp, Ngục long.
Hai tiểu gia hỏa đều không bị thương, cũng không có hoảng sợ, ngược lại đang vui đùa.
Ngục long là thần thú, cô hồn dã quỷ nào dám trêu chọc?
Kế tiếp, Dịch Tiểu Phong tính toán tìm kiếm Khổng Niệm.
Kiếm khí của Khổng Niệm cả vách tường cũng không thể xuyên thấu, Dịch Tiểu Phong cũng lo lắng nàng xảy ra chuyện.
Phệ linh bò cạp dụng tâm linh cảm ứng nói cho Dịch Tiểu Phong, nó biết Khổng Niệm ở đâu.
Dịch Tiểu Phong kinh ngạc, lập tức cho nó dẫn đường.
Đi trong chốc lát.
Hắn nhìn thấy Khổng Niệm, đang đứng ở phía trước.
Nàng cầm kiếm gỗ trong tay, không nhúc nhích.
Dịch Tiểu Phong nhận thấy không thích hợp, vội vàng dừng lại, dò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Khổng Niệm không có trả lời.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhìn thấy vách tường Khổng Niệm đang xem phát ra ánh sáng hồng.