Chương 362: Miểu sát!
Biên: Hắc Dược
* * *
Sát khí của Trương tôn tướng xông tận trời, ánh mắt chết chóc của lão nhìn chằm chằm vào Dịch Tiểu Phong, dữ tợn cười nói: "Tấm bia đá kia lại rất thần kỳ, vậy mà lại kết nối với một mảnh thiên địa khác, chẳng qua là ngươi vẫn phải chết!"
Hắn không nhìn thấu lai lịch của Thì Thần bia, dù sao thì mảnh thiên địa này mà so với Tương Tà thiên địa trong tương lai hoàn toàn không giống như cùng một mảnh thiên địa.
Hắn nâng hắc xử lên, vô số tia sét màu đen bắn ra, bao phủ bầu trời.
Trong cơn thịnh nộ, hắn quyết định dùng chiêu thức mạnh nhất nghiền chết Dịch Tiểu Phong.
Để cho Dịch Tiểu Phong hoàn toàn ngã xuống!
“Dịch công tử, ngươi có được không vậy?”Giọng nói của Vân Mộc Hương thoảng tới.
Dịch Tiểu Phong tức giận mà nói: "Ta không được, ngươi được hả?"
Vân Mộc Hương che miệng cười nói: "Không phải ngươi đã từng nói nam nhân không thể nói không được sao?"
Dịch Tiểu Phong cạn lời, hắn lười để ý tới nàng.
Hắn tung người nhảy lên, chuẩn bị chiến đấu.
Bây giờ hắn ở cảnh giới Nguyên Anh, hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc trước hắn cũng có thể đọ sức với Trương tôn tướng, tất nhiên bây giờ cũng có thể.
Trương tôn tướng nhíu mày, hắn âm thầm kinh hãi: "Sao tên tiểu tử này lại đột phá đến Nguyên Anh cảnh rồi?"
Thôi kệ đi!
Giết hắn!
Trương tôn tướng mạnh mẽ xông về phía Dịch Tiểu Phong, thế không thể đỡ.
Vô số tia sét màu đen đan xen nhau bắn ra, hình ảnh cực kỳ nguy nga.
Dịch Tiểu Phong nâng kiếm, kiếm khí bộc phát, bày ra thủ thức, chuẩn bị vung kiếm chém tới.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát lớn vang lên.
Can Tương xuất hiện trên không trung trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Hắn vẫn hy vọng Dịch Tiểu Phong có thể giết u Quân Tử, tất nhiên là hắn sẽ không cho phép Dịch Tiểu Phong chết ở trong địa bàn của mình rồi.
Trương tôn tướng cũng không dừng lại.
Hắn lạnh lùng quát: "Hôm nay cho dù Đại La thần tiên có đến, hắn cũng phải chết!"
Vừa dứt lời, hắn ngay tức khắc vọt tới trước mặt Can Tương, đập một cái về phía Can Tương.
Can Tương nhanh chóng giơ tay lên, một ngón tay đặt trên cổ họng Trương tôn tướng.
Phốc phốc!
Cổ họng Trương tôn tướng bị xuyên thủng, một thân linh lực trực tiếp lộ ra.
Hắn tựa như một con diều đứt dây mà bay ngực về phía sau.
Một chiêu đã thua rồi!
Dịch Tiểu Phong trợn to hai mắt.
Hắn biết Can Tương rất mạnh, nhưng hắn lại không nghĩ tới mạnh đến mức độ như vậy rồi.
Lúc này Dịch Tiểu Phong nói: "Tiền bối, ta là bị hắn ta đuổi giết mà chạy đến đây, trực tiếp giết chết hắn đi, ta chắc chắn sẽ tận lực đáp ứng chuyện của ngươi!"
Can Tương gật đầu, hắn biến mất trong không trung.
Ầm!
Trương tôn tướng bị đập xuyên qua ngọn núi, núi cao sụp đổ.
Hắn vừa muốn đứng dậy thì Can Tương đã giẫm lên ngực hắn:
"Ngươi..."
Trương tôn tướng trừng to hai mắt, khó có thể tin được.
Hắn còn chưa nói xong, trong lòng bàn tay của Can Tương đã bắn ra một loạt cây kiếm.
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc...
Cảnh tượng này thật tàn nhẫn!
Trương tôn tướng trực tiếp bị nghiền nát thành từng mảnh, máu chảy một vũng.
Sau đó Can Tương vung tay lên, đánh nát Nguyên Anh, tru diệt hồn phách của hắn.
Tôn tướng Thiên tông ngã xuống!
Hoàn toàn không có sức đánh trả!
Dịch Tiểu Phong nhìn mà ánh mắt phát run.
Cuối cùng hắn cũng đã cảm nhận được sức chiến đấu của thời đại này rồi.
Chẳng trách có thể khiêu chiến Tiên giới…
Can Tương còn chưa phải là đệ nhất thiên hạ.
Can Tương phất tay, cuốn hết tất cả bảo vật của Trương tôn tướng đi, sau đó biến mất tại chỗ.
Tất cả mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Hàn Uyên, Lữ Thư An, Bà Sa trợn tròn mắt, thật lâu không có cách nào phục hồi tinh thần được.
Vân Mộc Hương đi tới bên cạnh Dịch Tiểu Phong, nàng cười hỏi: "Kẻ địch của ngươi đã chết rồi, có phải ngươi cũng nên trở về rồi hay không?"
Dịch Tiểu Phong gật đầu, nói: "Quả thật đã đến lúc trở về rồi."
Vân Mộc Hương hỏi: "Nếu muốn đi, có thể đến chơi động phủ của thiếp thân một lần hay không, lần chia ly này chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa."
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, hắn cảnh giác mà nói: "Chắc không phải là ngươi thèm muốn thân thể ta chứ?"
Vân Mộc Hương sửng sốt, nàng lắc đầu bật cười.
"Phần lớn thời gian thiếp thân đều làm việc dưới trướng Mạc Tà đại nhân, ngươi là người bạn Nhân tộc đầu tiên mà thiếp thân đã kết giao." Vân Mộc Hương nghiêm túc mà nói.
Dịch Tiểu Phong suy nghĩ một chút, nơi này là Tương Tà thiên địa, chắc là Vân Mộc Hương sẽ không làm loạn đâu.
Vân Mộc Hương xoay người rời đi.
Dịch Tiểu Phong đi tới trước mặt ba người Hàn Uyên, hắn nói: "Ta đi đi một lát rồi về, các ngươi đợi ở gần đó đi."
Chắc chắn Vân Mộc Hương không phải vì tình bạn, đoán chừng là có mưu đồ.
Bà Sa nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Dịch Tiểu Phong gật đầu, sau đó hắn đuổi theo Vân Mộc Hương.
......
Bên trong một động phủ, trên vách tường có treo đèn dầu.
Sau khi Dịch Tiểu Phong đi vào thì ngửi được mùi hương thoang thoảng, hắn cảnh giác theo bản năng.
Chẳng lẽ là mê hương?
Một người đàn ông đẹp trai như hắn ta rất dễ dàng bị yêu tinh nhớ thương.
Trước kia hắn cũng đã gặp phải chuyện đó rồi.
Vân Mộc Hương ngồi xuống trước bàn đá, nàng cười hỏi: "Sao ngươi không ngồi? Ngươi lợi hại như vậy, còn sợ thiếp thân hại ngươi?"
Dịch Tiểu Phong trả lời: "Đúng nha."
Hắn cũng đi qua rồi ngồi xuống. "Vân tiên tử có chuyện gì sao? Chắc ngươi sẽ thật sự không nỡ buông bỏ ta đó chứ?” Dịch Tiểu Phong trêu ghẹo hỏi.
Vân Mộc Hương đặt tay lên trên bàn, nàng cười nói: "Đúng vậy, nếu mà công tử đi rồi, vậy thì thiếp thân lại sống đời nhàm chán vô vị, thật ra là ta muốn hỏi thăm công tử một số việc."
Dịch Tiểu Phong híp mắt hỏi: "Chuyện của tương lai? Không sợ bị cuốn vào vòng xoáy vận mệnh sao?"
Vân Mộc Hương cười nói: "Mạc Tà đại nhân nhà ta đã nói rồi, tu hành vốn là con đường nghịch thiên, có thể dò xét thiên cơ nhưng lại không dám thì sau này làm sao tranh giành đại đạo được chứ?"
"Ngược lại cũng rất thông suốt, ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ta muốn hỏi về tương lai của Yêu tộc một chút."
"Yêu tộc có đại thế không bằng Nhân tộc, nhưng ở thời đại của ta thì cũng sắp quật khởi rồi."
"Công tử cách bây giờ bao nhiêu năm?"
"Ta cũng không rõ lắm, dù sao thì hai vị chủ nhân của ngươi cũng chết năm ngàn năm trước rồi."
"Năm ngàn năm..."
Vân Mộc Hương nhíu mày, vẻ mặt trở nên uất ức.
Dịch Tiểu Phong an ủi: "Có lẽ ngươi không sống được tới hơn năm ngàn năm, nhưng vẫn có thể sống tới bốn ngàn năm."
Vân Mộc Hương càng uất ức hơn nữa.
Ở một góc nào đó, có một lão đúc kiếm sư cảm thấy toàn thân đau đớn.
Vân Mộc Hương buồn buồn mà nói: "Công tử cũng không muốn gặp lại thiếp thân nữa sao?"
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dịch Tiểu Phong, nàng tức thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Tốt xấu gì cũng ở chung mấy năm!
"Muốn chứ, nhưng nếu chúng ta có duyên, mặc dù luân hồi chuyển kiếp, cũng có thể gặp lại nhau thôi, nếu ngươi và ta không có duyên, đời đời cũng khó mà gặp nhau được." Dịch Tiểu Phong nhún vai mà nói.
Ánh mắt Vân Mộc Hương sáng ngời, nàng lẩm bẩm nói: "Cho dù luân hồi chuyển thế, cũng có thể gặp lại..."
Dịch Tiểu Phong nói: "Vân tiên tử tu luyện cho tốt đi là được, nhân định thắng thiên, có lẽ ngươi vẫn còn sống, chỉ là ta chưa gặp được ngươi mà thôi, dù sao nếu ngươi sống đến năm ngàn năm sau, ngươi sẽ là một đại lão vô cùng mạnh mẽ rồi, còn ta chỉ là kẻ trồng rau chăn gà trong giới tu hành mà thôi."
Vân Mộc Hương bị hắn trêu chọc, nàng che miệng cười nói: "Nếu thiếp thân thật có thể sống lâu như vậy, bất kể là tu vi của ngươi và ta chênh lệch bao nhiêu, thiếp thân vĩnh viễn cũng xem công tử như là tri kỷ của mình, thường xuyên luận đạo với ngươi."
Dịch Tiểu Phong cười cười gật đầu.
Chẳng qua là trong lòng hắn cũng không nghĩ như vậy.
Ngay cả Khổng tiên quân cũng không sống nổi, nữ yêu này làm sao có thể được chứ?
May mà không có động tâm, nếu không vì Vân Mộc Hương hắn còn phải nghịch thiên cải mệnh, vừa nghĩ đã thấy mệt rồi.
Vân Mộc Hương hỏi: "Công tử, chủ nhân nhà ta chết thế nào vậy?"
Dịch Tiểu Phong do dự một chút.
Chắc chắn Can Tương đang nghe.
Dù sao thì cũng đã qua lại thân thiết với nhau rồi, không bằng tiết lộ một chút, nếu hai vợ chồng bọn họ có thể sống sót, nói không chừng còn có thể trở thành mạng lưới quan hệ của hắn nữa.
"Nghe nói là bị kẻ gian khiêu khích, hai vợ chồng đánh nhau, Mạc Tà chết thảm, Can Tương lấy thân hiến tế, nơi này từ nay về sau trở thành cấm địa." Dịch Tiểu Phong trả lời.
Vân Mộc Hương nhíu mày, ngay sau đó, lông mày nàng lại giãn ra.