Chương 366: Người chơi Nguyên Anh đầu tiên trên toàn thế giới!
Biên: LapTran
* * *
Sau khi học được thần thông dịch chuyển, Cơ Phát ném cho Dịch Tiểu Phong một túi đựng đồ, bên trong chứa đủ loại kỳ trân dị bảo, Dịch Tiểu Phong liếc mắt nhìn sơ một cái, cũng không tồi, nên hắn đã miễn cưỡng mà nhận lấy.
Cơ Phát cáo từ, hắn vội vàng không nhịn nổi mà muốn nhanh trở về để tu luyện thần thông.
“Đại ca, lần sau đến, ta nhất định phải thắng được ngươi!”
Cơ Phát để lại một câu tràn ngập ngạo khí này.
Dịch Tiểu Phong sủng nịch mà cười một tiếng.
Đứa trẻ ngốc.
Lần sau, có thể ngươi đã chết mất rồi!
Đại ca ngươi phải năm ngàn năm sau mới có thể xuất thế ngang trời được.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu bật cười, hắn quay trở lại trong sơn động tiếp tục tu luyện.
......
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tám năm sau.
Cuối cùng Can Tương cũng đã sửa xong Thì Thần bia xong.
Bốn người Dịch Tiểu Phong lập tức đi tới cung điện của Can Tương.
"Thì Thần bia đã được sửa xong rồi, nhưng một lần chỉ có thể đi một người thôi." Can Tương đứng trên đài đúc kiếm nói.
Thì Thần bia dựng thẳng bên cạnh hắn, tản ra ánh sáng xanh yếu ớt, trên bề mặt bia không ngừng chảy máu.
Dịch Tiểu Phong bước lên trên đài, hỏi: "Vậy có cách mốc thời gian không?"
Đây mà cũng gọi là sửa xong rồi?
Can Tương trả lời: "Không có, để tất cả các ngươi quay trở lại thì không có vấn đề gì hết, chỉ là vượt qua Thì Thần bia có thể sẽ có thay đổi, có khả năng các ngươi sẽ không quay về cùng một thời điểm."
Bốn người Dịch Tiểu Phong hai mặt nhìn nhau.
Lữ Thư An lên tiếng nói: "Vậy ta thử trước đi."
Hàn Uyên cũng nói theo: "Để ta đi, loại chuyện này chắc chắn phải là sư huynh đến trước."
Người đầu tiên phải đối mặt với những nguy hiểm không biết tên.
Lỡ đâu Thì Thần bia xảy ra trục trặc, những người khác còn ở lại, ít nhất thì vẫn còn sống.
"Được rồi, để ta tới trước, ta qua đó tiếp ứng các ngươi." Dịch Tiểu Phong tức giận mà nói.
Can Tương lắc đầu bật cười.
Sư đồ này cũng tình thâm lắm.
Dịch Tiểu Phong giơ tay lên, đè lên trên Thì Thần bia.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm tính của mình.
“Dịch công tử!”
Một giọng nữ truyền đến, Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Vân Mộc Hương cùng với Mạc Tà chạy tới.
Vân Mộc Hương vội vàng hỏi: "Dịch công tử, bây giờ ngươi phải trở về?"
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Vân Mộc Hương muốn nói rồi lại thôi.
Lần này ly biệt, đó chính là bức tường năm ngàn năm, cũng đủ để nàng tuyệt vọng.
Nói là vĩnh biệt, cũng chỉ có thế thôi.
Những người khác đều lộ ra vẻ mặt xem kịch.
Hai mắt Vân Mộc Hương đẫm lệ, hiếm thấy nàng không có khí chất yêu mị, ngược lại lại làm cho người ta có một loại cảm giác thấy mà thương xót.
Dịch Tiểu Phong thở dài một tiếng.
Hắn hỏi: "Ngươi có nguyện ý đi với ta không?"
"Ta..."
Vân Mộc Hương do dự.
Dịch Tiểu Phong cười cười, hắn chỉ hỏi một chút thôi, cũng sẽ không thật sự dẫn nàng đi.
Nhưng sự do dự cũng đủ để nói rõ mọi thứ rồi.
Hắn nghiêm túc mà nói: "Quên ta đi, chúng ta cách nhau năm ngàn năm, không thể có kết quả đâu, cảm giác của ngươi đối với ta, có lẽ chỉ là người ngươi gặp được quá ít mà thôi."
"Phi điểu cùng cá không cùng đường, từ nay về sau sơn thủy không gặp lại."
Vù ----
Thì Thần bia chấn động kịch liệt, phát ra ánh sáng chói mắt.
Dịch Tiểu Phong bị ánh sáng mạnh hút vào bên trong.
Vân Mộc Hương mím môi, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Mạc Tà với vẻ mặt không chút thay đổi mà nói: "Thật ra hắn nói đúng? Có bao nhiêu người có thể sống được năm ngàn năm? Có người nào không? Hắn cũng là tốt cho ngươi mà thôi."
Vân Mộc Hương không trả lời, chỉ là hốc mắt rất đỏ, vẻ mặt của nàng rất quật cường, rất không cam lòng.
......
Dịch Tiểu Phong đang phải chịu đựng cảm giác váng vất trời đất quay cuồng, mặc dù tu vi đã nhảy vọt rồi? Hắn cũng sắp nôn mửa rồi.
Để phòng ngừa sự cố? Hắn vẫn luôn nghĩ đến khoảng thời gian và hoàn cảnh trước khi xuyên qua.
Chắc chắn phải trở về!
Chắc chắn!
Hắn còn chưa cưới được Vương Mỹ vào cửa nữa, muốn chết cũng phải động phòng xong rồi mới chết chứ!
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng Dịch Tiểu Phong cũng rơi xuống đất.
Lần này, hắn lại không bị thương.
Hắn khôi phục thần trí rất nhanh, hắn mở mắt ra, phát hiện mình ở trong một sơn động, chung quanh đều là đá vụn.
Có vẻ như hang động trước đó đã bị sụp đổ.
Thì Thần bia vẫn ở chỗ cũ.
Dịch Tiểu Phong lập tức thi triển thần thông Độn Địa dịch chuyển ra ngoài, ra đến bên ngoài đống phế tích, hắn ngẩng đầu lên nhìn.
Bầu trời màu đỏ, vô số cổ kiếm, bóng kiếm lơ lửng.
Dịch Tiểu Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trở về rồi!
Hắn vội vàng trở lại phía trước Thì Thần bia rồi chờ đợi.
"Tin tức thế giới: Người chơi khu vực phương Đông, Dịch Tiểu Phong, trở thành người chơi đầu tiên trên thế giới đột phá tới Nguyên Anh cảnh!"
Nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên, còn vang lên liên tục ba lần.
Nghe thấy thông báo này, Dịch Tiểu Phong mới thật sự có cảm giác là mình đã trở lại.
Hắn không rảnh mà nghĩ xem hắn đã khiến cho người chơi chấn động thế nào, mà là lo lắng cho sự an nguy của ba người Hàn Uyên.
Đợi đến nửa giờ.
Bà Sa đến rồi!
Ngay sau đó Lữ Thư An cũng trở về.
Dịch Tiểu Phong cười, lúc trước hắn thực sự là lo lắng muốn chết, hắn cũng không muốn những người khác gặp rắc rối trong quá trình xuyên không đâu.
Bà Sa, Lữ Thư An vừa nhìn thấy Dịch Tiểu Phong thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hàn Uyên đâu?" Dịch Tiểu Phong hỏi.
Lữ Thư An trả lời: "Sư huynh đi cuối."
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Bà Sa lộ ra một nụ cười, nàng nói: "Quả thật đã trở lại rồi, khí tức của Trương tôn tướng còn ngập tràn ở xung quanh đây."
Lữ Thư An nói với vẻ cảm khái: "Không ngờ chúng ta thật sự đã xuyên qua thời gian, nhớ lại mấy chục năm qua, giống như một giấc mơ vậy."
“Đúng vậy!”
Bà Sa cũng nói nhiều hơn, hai người bắt đầu cảm thán về những việc đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Dịch Tiểu Phong thì lo lắng cho Hàn Uyên.
Nếu mất hai người thì còn dễ nói sao? Tất cả mọi người mất tích thì tốt hơn.
Chỉ cần mất một người, vậy thì khó chịu biết bao nhiêu!
Hơn nữa hắn yêu quý Hàn Uyên nhất.
Bởi vì Trú Nhan đan nên Hàn Uyên vẫn luôn có bộ dáng thiếu niên, Dịch Tiểu Phong đối đãi với hắn giống như đối đãi với con trai mình vậy.
Con trai mất rồi, sao hắn có thể không lo lắng cho được chứ?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Dịch Tiểu Phong và Lữ Thư An cũng hoảng hốt.
Chẳng lẽ Hàn Uyên đã xảy ra chuyện rồi?
Dịch Tiểu Phong cắn răng mà nói: "Ta trở về xem một chút!"
Hắn đi thẳng đến Thì Thần bia rồi đưa tay ấn lên.
Bà Sa lên tiếng hỏi: "Ngươi trở về lần nữa, làm sao quay về được thời điểm của hắn chứ?"
Lữ Thư An nhíu mày.
“Ta mặc kệ, ta phải thử xem sao, các ngươi ở đây chờ ta!”
Dịch Tiểu Phong trầm giọng mà nói, hắn rót linh lực vào trong Thì Thần bia.
Thời Thần Bia phát ra hào quang, hút hắn vào bên trong, Lữ Thư An và Bà Sa không thể không lui về phía sau.
Dịch Tiểu Phong không cảm nhận được sự choáng váng, chỉ cảm thấy mình đang bước từ trên bậc thang lên không trung.
Hắn mở to mắt nhìn lên, phát hiện thấy mình đang ở trong một biện lôi điện.
Bốn phương tám hướng đều là các loại dòng điện rực rỡ, có cảm giác là các chiều không gian khác.
Dịch Tiểu Phong nhíu chặt lông mày lại.
Chuyện gì đang xảy ra?
Dịch Tiểu Phong hoảng hốt, đối mặt với tình huống không rõ này, hắn cũng có chút lo sợ.
Hắn vội vàng tản thần thức ra.
Thần thức của hắn chạm phải dòng điện, trong nháy mắt cảm thấy đau rát, hắn vội vàng thu hồi lại.
"Rốt cuộc nơi này là địa phương nào?" Vẻ mặt Dịch Tiểu Phong trở nên âm trầm.
Ngay sau đó.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Người này mặc áo đen, không nhìn rõ khuôn mặt, bên hông có đeo hai thanh kiếm.
"Đừng đi nữa, xuyên qua Thì Thần bia không thể cưỡng ép được đâu."
Người áo đen lên tiếng nói, thanh âm nặng nề.
Dịch Tiểu Phong âm thầm cảnh giác, hắn hỏi: "Ngươi là ai?"
Người áo đen trả lời: "Ta chỉ là một người qua đường, tốt bụng mà khuyên nhủ, ngươi muốn xuyên không, nhưng Thì Thần bia đã cản ngươi rồi, cho nên ngươi mới tới nơi này."
"Nể tình ngươi còn trẻ, ta có thể đưa ngươi trở về, nếu chấp niệm của ngươi quá sâu, ngươi chỉ có thể chết ở chỗ này thôi."
Dịch Tiểu Phong không khỏi nhìn bốn phía chung quanh.
Thực sự không nhìn thấy bất kỳ con đường nào.
Tất cả đều là lôi điện, không thể trốn thoát đi đâu được.
Dịch Tiểu Phong rơi vào rối rắm bực bội.