Chương 378: Rèn luyện sát tâm, muốn rút kiếm
* * *
"Muốn học Nhân đạo rất khó, cần phải có được sát tâm cực hạn mới có thể luyện thành được." Bạch Hồng Tiêu nghiêm túc mà nói.
Sát tâm cực hạn?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Bạch Hồng Tiêu làm sao luyện thành được chứ?
Mấy chục năm gần đây Bạch Hồng Tiêu rất bình thản, ở Đại Càn châu thậm chí hắn còn được cho rằng là đã mất đi ưu thế của mình.
Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói: "Ta có thể để cho ngươi đối mặt với cảnh tượng sợ hãi nhất trong lòng, thức tỉnh sát tâm của ngươi, quá trình này sẽ rất thống khổ, sau đó ngươi sẽ cần một thời gian để trấn áp, nếu không ngươi sẽ rơi vào ma đạo.”
Dịch Tiểu Phong hỏi: " Năm đó người trấn áp sát tâm như thế nào?”
Bạch Hồng Tiêu mặt không chút thay đổi mà nói: "Năm đó ta trấn áp ma đạo cũng bởi vì như vậy, về sau có người đã dùng cái chết của mình đánh thức ta, làm cho ta hiểu được chết chóc không mang đến hòa bình.”
Dịch Tiểu Phong cẩn thận mà hỏi: "Tình cảm chân thành?”
"Không tính."
Quả nhiên là nữ nhân.
Điều gì có thể làm cho một người đàn ông trưởng thành một cách nhanh chóng chứ.
Đó chính là một phụ nữ!
Không đúng.
Không thể nói như vậy, giống như đang chửi người ta...
Dịch Tiểu Phong yên lặng mà ngẫm nghĩ.
Hắn không tiếp tục hỏi nữa, nói đến chỗ này là đã có thể dừng lại rồi.
Tuy rằng Dịch Tiểu Phong thường xuyên phỉ nhổ Bạch Hồng Tiêu ở trong lòng, nhưng với hắn, Bạch Hồng Tiêu ngoại trừ đại diện cho vô địch ra, thì cũng đại biểu cho bi kịch.
Hắn không muốn trở thành một thảm kịch như vậy, nhưng hắn tôn trọng bi kịch trước mắt.
"Ngươi có chắc ngươi muốn học không?" Bạch Hồng Tiêu nhìn chằm chằm vào Dịch Tiểu Phong mà hỏi.
Dịch Tiểu Phong nói: "Chắc chắn!”
Bạch Hồng Tiêu nói: "Thật ra ngươi không cần phải gấp gáp như vậy, ngươi không có thân thế bi thảm, cũng không có cường địch hay kiếp nạn áp bách, ta cần ngươi bảo vệ mọi người, nhưng cũng không phải là bảo vệ tất cả mọi người, một đời này của ta đã chỉ rõ ra, ta không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người.”
Dịch Tiểu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút.
Nếu hắn buông tha chống đối lại Hỗn Thế tứ hầu thì sẽ thế nào?
Có lẽ cũng không có gì to tát đâu.
Người chết có nhiều hơn nữa cũng không liên quan gì đến hắn cả, không có hắn, cũng có những người khác đến làm cứu tinh thôi.
Nhưng mà...
Hắn rất là muốn đánh thắng được Hỗn Thế tứ hầu!
Trong lòng hắn một mực ấp ủ một cỗ chiến ý, giống như núi lửa, tùy thời đều có thể bộc phát!
Hắn phải đánh thắng được Hỗn Thế tứ hầu!
“Sư phụ, ta muốn học!” Dịch Tiểu Phong trầm giọng mà nói.
Nói thật, cho đến bây giờ, hắn chưa từng có sát tâm cực kỳ điên cuồng.
Kiếp này, hắn sống rất thuận lợi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tương lai của hắn cũng sẽ thuận lợi.
Chính là cái gọi là đứng càng cao, ngã càng đau.
Nếu muốn trở thành người mạnh nhất, vậy thì phải luôn luôn hát vang tiến bước, một khắc cũng không thể dừng lại được!
Bạch Hồng Tiêu lộ ra nụ cười, hắn nói: "Ngươi ngồi xuống, sau đó vi sư sẽ để ngươi tiến vào thế giới ngươi sợ hãi.”
Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Bạch Hồng Tiêu giơ tay lên một chút, ngón trỏ điểm lên trán Dịch Tiểu Phong.
Trong nháy mắt Dịch Tiểu Phong rơi vào hôn mê.
......
Đường phố nhộn nhịp.
Dịch Tiểu Phong đi trên đường phố, bên cạnh còn dắt theo bạn gái của hắn.
Hai người vừa nói vừa cười, giống như các cặp vợ chồng khác trên đường phố.
“Tiểu Phong, hôm nay đã là năm thứ ba rồi, anh có kế hoạch gì không?" Bạn gái cười hì hì mà hỏi hắn.
Dịch Tiểu Phong bĩu môi.
Ngay lập tức hắn lại khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn nghe lời cha mẹ, nghiêm túc học hành, mặc dù thành tích học tập không tính là cực kỳ xuất sắc, nhưng trong lớp cũng luôn luôn đạt thành tích thuộc top 10.
Thuận buồm xuôi gió cả đường, học lên đại học, ở trường đại học, hắn cũng đã không để cho cha mẹ lo lắng, cũng đã theo đuổi được cô gái mà mình yêu thích.
Bây giờ đã đến năm thứ ba, qua năm thứ tư thì sẽ tốt nghiệp rồi tiến vào xã hội.
Đột nhiên hắn phát hiện bản thân rất mê man.
Ngoại trừ học hành ra, từ nhỏ đến lớn hắn cũng không có sở thích gì khác cả, chơi trò chơi cũng được tính, nhưng đó cũng chỉ là chơi chơi cho vui thôi.
Cha mẹ yêu cầu hắn học tập chăm chỉ, đừng làm việc bán thời gian ở trường đại học, vì vậy hắn không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào cả.
Bạn gái đột nhiên nhắc tới, tâm tình Dịch Tiểu Phong lại bực bội.
Thành phố rất lớn, nhộn nhịp phồn hoa, nhưng trong mắt hắn cũng trở nên không còn đẹp đẽ.
Nếu mà bây giờ đột nhiên tận thế thì sẽ tốt biết bao...
Như vậy, hắn không cần vì công việc, vì tiền đồ mà phiền não nữa, chỉ cần nghĩ cách sống sót là được rồi.
Ầm ầm ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, một tia chớp đột nhiên nổ vang.
Bầu trời xanh vạn dặm không mây bỗng nhiên xuất hiện vô số sao băng, càng lúc càng lớn, khoảng cách với mặt đất càng ngày càng gần.
Đây là...
Dịch Tiểu Phong trợn to hai mắt.
Bạn gái của hắn cũng sợ hãi, khuôn mặt đều trắng bệch.
Một viên thiên thạch trong đó đập về phía khu phố của họ, che khuất cả bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Sao băng nện xuống, lực trùng kích khủng bố làm cho Dịch Tiểu Phong bay ra ngoài, lập tức ngất xỉu đi.
Cả thành phố này đều bị san bằng thành bình địa.
Không biết qua bao lâu.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Hắ mở mắt ra nhìn lại, hoảng sợ mà phát hiện mình bị một tấm xi măng đè lên, cốt thép bên cạnh tựa như đầu súng mà chĩa vào hắn, cách hắn rất gần, nếu hắn không cẩn thận, rất có thể mặt đã bị cốt thép đâm thủng rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên đỉnh đầu hắn vừa vặn có một cái lỗ lớn, có thể nhìn thấy bầu trời nghi ngút khói.
Dịch Tiểu Phong hơi động đậy một chút, hắn cảm thấy cả người đều đau nhức.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh, hai mắt hắn trừng lớn.
Hắn nhìn thấy thi thể của bạn gái mình, phần trên cơ thể đã bị cốt thép đâm thủng, chết rất thảm.
Theo bản năng Dịch Tiểu Phong muốn gọi bạn gái mình.
Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra mình không nhớ tên của cô.
Thậm chí hắn còn cảm thấy khuôn mặt của cô ấy rất xa lạ.
Hắn chỉ vô thức nhớ cô ta là bạn gái của mình.
"Đây chính là tận thế mà ngươi muốn, hài lòng không?"
Một thanh âm lạnh như băng truyền đến.
Dịch Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trên mép động lớn của phế tích có một bóng người.
Người đàn ông mặc áo đen giống như trang phục cổ, mái tóc dài bay bay, khuôn mặt lạnh lùng, bên hông còn đeo một thanh kiếm.
Không biết vì sao, Dịch Tiểu Phong cảm thấy hắn rất quen mắt, hình như hắn đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Phập...
Một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên qua hang động lớn của đống đổ nát, đâm vào gạch đá trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Yêu kiếm Vô Pháp!
Nhìn thấy thanh kiếm này, trong lòng Dịch Tiểu Phong không hiểu thế nào mà lại hiện ra tên của nó.
Dịch Tiểu Phong theo bản năng muốn rút kiếm, nhưng hai tay hắn đều bị đè xuống, vừa động đậy là đã thấy đau nhức.
"Tất cả mọi chuyện đều là do ta làm ra, toàn bộ Địa Cầu này cũng chỉ có ngươi có thể cùng ta quyết chiến một trận, hoặc là rút kiếm thức tỉnh con người vốn có của ngươi cùng ta phân thắng bại, hoặc là cúi đầu chịu đựng tất thảy mọi chuyện, kiếp sau cố gắng mà đầu thai thật tốt.” Nam tử áo đen lạnh lùng nói.
Dịch Tiểu Phong tuyệt vọng lại phẫn nộ.
Hắn chỉ là một người bình thường, chưa từng gặp phải nguy nan như bây giờ.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là từ bỏ.
Quá đau đớn...
Sống đến bây giờ, hắn cũng chưa từng trải qua nỗi thống khổ như vậy.
Cho dù rút kiếm thì sao?
Hắn có mấy cân mấy lượng, tự hắn biết rõ nhất.
Làm sao có thể đánh bại được một kẻ địch mạnh đến như vậy chứ?
Còn không bằng cầu chết, nhanh chóng chấm dứt tất cả.
Còn về chuyện ở Trái Đất này, lúc chết đi rồi ai hơi đâu lo cho nó nữa?
Chỉ là...
Chỉ là vì sao trong lòng hắn lại có một tia không cam lòng?
"Đây chính là ngày tận thế mà ngươi muốn, có hài lòng không?"
Những lời trước đây của người áo đen lại vang lên bên tai hắn.
Nói một cách bình thường, hắn muốn thế giới thay đổi rất nhiều.
Khi thế giới thay đổi, hắn lại sợ đau đớn.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên rất thống hận chính mình như vậy.
Ong...
Vô Pháp kiếm đột nhiên chấn động, làm cho gạch đá chung quanh cũng run rẩy theo.
Nó đang chờ Dịch Tiểu Phong rút kiếm!
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn xuất hiện một cỗ xúc động mãnh liệt.
Hắn muốn rút kiếm ra!
Hắn không cam lòng!