Chương 379: Ngạo khí trời sinh
truyendichgiare.com
* * *
Khói bụi cuồn cuộn, người áo đen đứng trên phế tích quan sát Dịch Tiểu Phong bị chôn phía dưới.
Ánh mặt trời xuyên thấu mây đen dừng ở trên người Dịch Tiểu Phong.
Cảnh tượng như thân hãm vực sâu lại được ánh sáng của đấng cứu tinh chiếu rọi.
Người áo đen mở miệng nói: “Ngươi làm ta rất thất vọng, bởi vì ngươi quá yếu, vốn tưởng rằng ngươi sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của ta.”
Trong phế tích, Dịch Tiểu Phong cắn chặt răng, đang liều mạng giãy giụa.
Muốn rút kiếm, trước tiên hắn phải rút một cánh tay ra.
Hắn cảm giác da thịt trên tay của mình đều sắp bị xé xuống, đau nhức khó có thể chịu đựng giống như ma quỷ, ở trong lòng khuyên hắn mau từ bỏ.
Người áo đen nói cái gì, Dịch Tiểu Phong đã không nhớ rõ.
Hiện tại chỉ có một mục tiêu.
Đó chính là rút kiếm!
Sự không cam lòng vẫn luôn phóng to.
Hắn không cam lòng không phải vì bạn gái, không phải vì Địa Cầu, càng không phải vì cảnh mạt thế.
Mà là vì bản thân hắn!
Hắn không cam lòng nằm xuống!
“Đáng giận…”
Dịch Tiểu Phong nhìn chằm chằm Vô Pháp kiếm, Vô Pháp kiếm còn đang run vang, đang chờ đợi chủ nhân của nó.
Dịch Tiểu Phong có dự cảm, khi hắn bắt lấy Vô Pháp kiếm, nhân sinh của mình liền sẽ hoàn toàn nghịch chuyển.
Tuy rằng hắn không rõ người áo đen là ai, không rõ nguyên nhân mạt thế thật sự, không rõ lai lịch Vô Pháp kiếm.
Nhưng hắn rất rõ!
Hắn không cam lòng!
Rẹt phụt ——
Tiếng cơ bắp bị xé rách vang lên, hai mắt Dịch Tiểu Phong đầy tơ máu, hắn đã không quản được nhiều như vậy.
Hắn chỉ muốn rút kiếm, trảm vào mặt người áo đen!
Cánh tay đầm đìa máu tươi của Dịch Tiểu Phong rốt cuộc được rút ra từ phiến đá, hắn duỗi tay nắm Vô Pháp kiếm.
Nhưng mà, hắn không thể đụng tới chuôi kiếm, Vô Pháp kiếm quá cao.
Hắn chỉ có thể đụng tới mũi kiếm.
Người áo đen nhìn xuống hắn, cười nhạo nói: “Ngươi thế mà thật sự biến thành phàm nhân, thật khiến người ta thất vọng.”
“Dịch Tiểu Phong, đã từng ta lấy ngươi làm mục tiêu, hiện giờ ta nhìn xuống ngươi, ta cho rằng ta sẽ cao hứng, lại rất thất vọng, thậm chí là phẫn nộ.”
Dịch Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vẫn cảm thấy hắn quen mắt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Một thế giới khác xưng ta là Hàn tôn.”
“Chúng ta nhận thức sao? Hay nói cách khác là kiếp trước đã nhận thức?”
Dịch Tiểu Phong không nghĩ ra, chỉ có thể cho là kiếp trước.
Hàn tôn không có trả lời nữa.
Lại một ánh sao băng rơi xuống, dừng cạnh người áo đen, lộ ra thân hình.
Lại là một nữ tử.
Một người nữ tử áo trắng.
Dịch Tiểu Phong chưa bao giờ gặp qua nữ tử đẹp đẽ như thế.
Nhưng sắc mặt nàng mười phần lạnh lẽo, ánh mắt so với người áo đen còn vô tình hơn.
Nàng nhìn xuống Dịch Tiểu Phong, nói: “Hắn chỉ là một loài bò sát, không đủ để trở thành đối thủ của chúng ta.”
Người áo đen liếc nàng một cái, cười nói: “Khổng Niệm, lúc trước ngươi để ý nhất chính là hắn, hiện giờ như vậy…”
Khổng Niệm bình tĩnh nói: “Ta là thần, hắn là phàm nhân, đây là hiện thực.”
Dịch Tiểu Phong nghe mà nén giận.
Trăm miệng một lời hai chữ phàm nhân!
Khinh người quá đáng!
Dịch Tiểu Phong cắn răng, tay phải trực tiếp nắm lấy mũi Vô Pháp kiếm.
Oanh ——
Vô Pháp kiếm phát ra khí thế khủng bố, kiếm quang lóng lánh, bao phủ Dịch Tiểu Phong.
Hàn tôn cùng Khổng Niệm nháy mắt nhảy lên, phế tích nổ tung, cuồng phong gào thét.
Hai người ngừng ở không trung, rũ mắt nhìn lại, chỉ thấy trong kiếm quang có một thân ảnh chậm rãi đứng lên.
Hai người biến sắc.
……
Cạnh Hắc hải, trên bờ cát.
Bạch Hồng Tiêu đứng ở trước mặt Dịch Tiểu Phong, nét mặt cổ quái.
Dịch Tiểu Phong đả tọa trên mặt đất, nhíu mày.
“Chuyện tiểu tử này sợ hãi nhất thế mà là…”
Bạch Hồng Tiêu lẩm bẩm tự nói, biểu hiện có chút dở khóc dở cười.
Trước đó, hắn còn tưởng rằng Dịch Tiểu Phong sợ bị đồ đệ, người bên cạnh phản bội.
Nhìn đến cuối cùng mới hiểu được.
Dịch Tiểu Phong sợ chính là bản thân trở nên bình phàm.
Bạch Hồng Tiêu đột nhiên nghĩ đến một chút, bừng tỉnh hiểu ra.
Thiên Mệnh kiếm tôn!
Thì ra thật sự là ý trời!
Tôn sư của kiếm đạo há có thể biến mất trong sự bình phàm?
Loại người này rất thích hợp Nhân đạo!
Nhân đạo chính là lấy chính mình làm trung tâm.
Dịch Tiểu Phong thích hợp.
Ở trong mộng, khuôn mặt bạn gái hắn mơ hồ, chỉ ra ở trong lòng hắn không có ai quan trọng.
Quan trọng là hắn không muốn là phàm nhân!
Dịch Tiểu Phong trợn mắt.
Ánh mắt mê man nhanh chóng trở nên trong vắt, sáng ngời có thần.
Hắn khôi phục ký ức.
Bạch Hồng Tiêu vì hắn sáng tạo mộng cảnh, giúp hắn càng thêm hiểu rõ đạo tâm của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu, nói: “Sư phụ, sát tâm của ta vẫn không đủ mãnh liệt.”
Bạch Hồng Tiêu thở dài nói: “Ngươi loại người này, rất khó có sát tâm cực hạn.”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Có ý gì?
Ta muốn thành ma còn rất khó?
Bạch Hồng Tiêu tiếp tục nói: “Nhưng ngươi rất thích hợp với Nhân đạo, thậm chí có thể phát huy Nhân đạo đến một cái cực hạn khác, Nhân đạo của ta lấy sát tâm làm chỉ dẫn, Nhân đạo của ngươi lấy kiêu ngạo làm chỉ dẫn.”
Lấy kiêu ngạo làm chỉ dẫn?
“Rất nhiều người đều không cam lòng bình phàm, nhưng không có bao nhiêu người dám hành động, sự không cam lòng bình phàm của ngươi đến từ trong xương cốt, đến từ sâu trong linh hồn, xét đến cùng là một loại ngạo khí, cho rằng chính mình phải nên áp đảo chúng sinh.” Bạch Hồng Tiêu giải thích.
Không biết vì sao Dịch Tiểu Phong, bỗng nhiên nhớ đến chính mình khi dùng Nhân Quả kính xem tương lai của Khổng Niệm.
Khổng Niệm đối mặt với hắn, trong tương lai, hắn có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Hay tương lai kia thật sự là hắn?
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Hiện tại ta có thể học tập Nhân đạo sao?”
Bạch Hồng Tiêu gật đầu, lại duỗi tay, một ngón điểm trên trán Dịch Tiểu Phong.
……
Thiên Hạ sơn.
Trong phủ Kiếm Thủ.
Khổng Niệm đả tọa trong bóng đêm.
Nàng bỗng nhiên trợn mắt, thấp giọng nói: “Xuất hiện đi!”
Giọng nói rơi xuống, một bóng người xuất hiện, nhưng ẩn trong bóng tối, không thể thấy rõ mặt mũi.
Nhìn thấy đối phương, Khổng Niệm không ngoài ý muốn chút nào, hỏi: “Ngươi thay đổi, giống như lời bọn họ nói.”
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên: “Không hổ là chân thần, thực lực của ngươi tuy rằng rất yếu, lại có thể nhìn thấu sương mù người khác không thể nhìn.”
Khổng Niệm bình tĩnh nói: “Ta nên xưng ngươi là Hàn tôn sao?”
“Tùy ngươi, Loạn Thần châu sắp nghênh đón Nhân, Ma, Thần, Yêu, Quỷ, đại thế tứ phương hỗn loạn, cùng ta hợp tác, nếu thống nhất Nhân tộc, ta để thế nhân vì ngươi dựng tượng thần, hưởng thụ tín ngưỡng của nhân gian.”
“Đi theo Dịch Tiểu Phong, cũng có thể.”
“Xác thật có thể, nhưng đi theo ta, sẽ càng mau, càng dễ dàng.”
Hàn tôn nói rất nghiêm túc.
Ánh mắt Khổng Niệm lập loè.
Trong phòng trở nên yên lặng...
Khổng Niệm đột nhiên hỏi: “Ngươi và Dịch Tiểu Phong là địch nhân sao?”
Hàn tôn đáp: “Tạm thời không phải, hắn còn không uy hiếp được ta, địch nhân của ta là Đại yêu thánh, là Hiên Viên Thần, là Nhân vương.”
Khổng Niệm khẽ gật đầu.
Do dự một lát sau, nàng lắc đầu nói: “Ta từ chối, ta chỉ muốn đi theo hắn.”
Hàn tôn không có tức giận, mà là cười nói: “Hy vọng ngươi không hối hận, trên thế gian này nhưng không chỉ có một vị chân thần, thật ra sự ra đời của ngươi sớm bị Tiên giới biết được, thậm chí tại mấy trăm năm trước, đã sáng tạo ra một ‘ngươi’ khác, không có ngươi, ta còn có hắn.”
Nghe vậy, Khổng Niệm nhíu mày.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Hay ngươi chặt đứt tiên lộ, chính là muốn có được hắn?”
Hàn tôn cười cười, biến mất trong bóng đêm, giống như chưa từng tới.