Chương 380: Hoàng môn, Bạch Hồng Tiêu chấp nhất
Biên: Hắc Dược
* * *
Hắc hải, trên bãi cát.
Dịch Tiểu Phong ngồi xuống, mặt quay về hướng biển, gió biển thổi qua mái tóc của hắn.
Bạch Hồng Tiêu đứng ở bên cạnh hắn, nhìn về phía Hắc hải xa xa.
Gừ...
Tiếng gầm gừ lại truyền đến một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, có quá nhiều tu sĩ đi về phía hoang đảo trên Hắc hải nhưng không có một ai trở về.
Rất rõ ràng, những tu sĩ kia đều đã chết hết rồi.
Bạch Hồng Tiêu nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một tiếng bước chân truyền đến.
Bạch Hồng Tiêu liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một lão giả đang dạo bước đi tới.
Phía sau hắn ta còn có một cái đuôi màu xám tro lớn.
Yêu quái!
"Kiếm thánh, đã lâu không gặp." Lão giả chắp tay mà cười nói.
Ánh mắt Bạch Hồng Tiêu bình tĩnh đáp:
"Đế Tù Thiên rốt cục cũng không ngồi yên được nữa rồi sao?”
Đế Tù Thiên, yêu hoàng của Loạn Thần châu!
Phóng mắt nhìn toàn bộ nhân gian thì hắn cũng tồn tại khủng bố số một số hai của yêu tộc!
Lão giả cười nói: "Mặc dù cùng là yêu tộc nhưng cũng có cạnh tranh, hành động này của Đại yêu thánh rõ ràng là đang khiêu khích bệ hạ rồi.”
Bạch Hồng Tiêu hỏi: "Vậy sao hắn lại không ra tay?”
“Đại yêu thánh cũng không ra tay, làm sao bệ hạ lại ra tay được?”
"Cho nên phái ngươi tới đây?"
"Cũng không phải, là điện hạ muốn tới, đồng hành cùng còn có đại đệ tử Thiên tông Phong Tuyệt Luân nữa."
Bạch Hồng Tiêu khẽ gật đầu.
Lão giả đi tới trước mặt Bạch Hồng Tiêu, hắn cười nói: "Kiếm thánh, ngươi trở về Loạn Thần châu là vì cái gì?”
Bạch Hồng Tiêu mặt không đổi sắc mà chỉ về phía Dịch Tiểu Phong.
Lão giả nhìn theo hướng hắn chỉ, ngó qua Dịch Tiểu Phong.
Hắn đánh giá một cách cẩn thận.
Rồi kinh ngạc mà nói: "Nguyên Anh cảnh! Tốc độ đột phá của người này sao lại nhanh như vậy... Cỗ kiếm khí này..."
Đối với Dịch Tiểu Phong, lão giả sớm đã nghe nói tới rồi.
Hắn từng nghe Phong Tuyệt Luân nhắc tới, là Kim Đan cảnh nhưng có thực lực không thua kém gì Nguyên Anh.
Nhưng mới qua được bao lâu chứ?
Thế mà lại đạt tới Nguyên Anh cảnh rồi.
Đây cũng...
Lão giả bị chấn kinh.
Hắn lại nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu một lần nữa rồi hỏi: "Hắn đang ngộ đạo?”
Bạch Hồng Tiêu gật đầu.
Lão giả hít sâu một hơi rồi nói: "Kiếm thánh, chuyện đó là thật sao?”
"Chuyện nào?"
"Chính là chuyện ngươi đánh thắng được Dương Tuyệt, ngươi đã phá vỡ quy củ của vị kia, Thiên môn quyết chiến cho tới bây giờ cũng chỉ có một người có thể sống sót lại thôi, ngươi đã tha cho Dương Tuyệt, chính là để cho mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm."
"Nghĩa khí của Dương Tuyệt cũng coi như giống anh hùng, ta không muốn giết hắn, huống hồ quy tắc này của Hoàng môn ta cũng không đồng ý."
"Chính vì quy tắc này Thiên môn mới có thể cung cấp cho tu sĩ trong thiên hạ cơ hội danh truyền thiên hạ, Hoàng môn cũng trả giá rất nhiều, nếu ngươi nguyện ý cúi đầu, bệ hạ có thể giật dây giúp cho ngươi, ngươi đi nói xin lỗi đi."
Đối mặt với lời khuyên của lão giả, Bạch Hồng Tiêu lắc đầu.
Bạch Hồng Tiêu híp mắt mà nói: "Có lẽ Hoàng môn là cái bóng lớn nhất của Nhân tộc. ”
Lão giả không khỏi sốt ruột, hắn nói: "Kiếm thánh, ngươi thật sự cho rằng ngươi là thiên hạ vô địch sao, đắc tội với Hoàng môn, kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm cho mà xem! Tri kỷ của bệ hạ không nhiều lắm, ngươi chính là một trong số đó, hắn không hy vọng ngươi chết thảm như vậy đâu!”
Bạch Hồng Tiêu không có trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Dịch Tiểu Phong.
Lão giả tiếp tục khuyên can, mặc cho hắn ngàn lời vạn ngữ, Bạch Hồng Tiêu cũng không bị lay động.
Qua một hồi sau.
Bạch Hồng Tiêu tựa hồ nghe đến thấy phiền, hắn giơ tay cắt ngang rồi nói: "Trở về nói cho Đế Tù Thiên, sở dĩ uy vọng hắn không cao bằng của Đại yêu thánh, chính là bởi vì hắn quá sợ những hãi tổn thất và nguy nan không rõ.”
Lão giả sửng sốt, ngay sau đó hắn trở nên tức giận.
“Ta có tốt lòng khuyên ngươi, ngươi lại phỉ báng bệ hạ nhà ta!”
"Hoàng Yêu Tiên, ngươi và Đế Tù Thiên đã quen nhau ngàn năm rồi, vì sao Đế Tù Thiên chỉ giới hạn ở Loạn Thần châu, ngươi rõ ràng hơn ta."
"Vậy ngươi thì sao, Kiếm thánh vô địch thiên hạ muốn một mình đánh ngã Hoàng môn? Hoàng triều Nhân tộc các ngươi đều là do Hoàng môn chống đỡ cả, ngươi tương đương với kẻ địch của toàn thiên hạ!”
Hoàng Yêu Tiên trào phúng mà nói, hắn cảm thấy Bạch Hồng Tiêu không biết cân nhắc.
Bạch Hồng Tiêu xoay người nhìn về phía mặt nước biển, hắn nói: "Có lẽ ta không thể, nhưng ta nguyện ý làm người đầu tiên khiêu chiến bất công, cho dù ta có chết, thì ý chí này cũng sẽ được truyền lại về sau.”
Hoàng Yêu Tiên thầm mắng.
Đầu óc có vấn đề!
Đúng lúc này, có hai thân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Một người trong đó chính là đại đệ tử của Thiên tông, Phong Tuyệt Luân.
Một người khác mặc bộ lân giáp màu đen, khuôn mặt yêu dị, đầu đầy tóc trắng, trên trán có hai cái sừng.
“Kiếm thánh, vậy mà ngươi tới rồi!” Phong Tuyệt Luân nhìn Bạch Hồng Tiêu hưng phấn nói.
Đối mặt với Bạch Hồng Tiêu, hắn cũng không dùng kính ngữ.
Trên thực tế, khoảng cách tuổi tác giữa hai người không quá lớn.
Chiến tích của Bạch Hồng Tiêu làm cho người ta bỏ qua xuất thân của hắn.
Ở giới tu hành trong Loạn Thần châu, rất ít người coi Bạch Hồng Tiêu là thiên tài, bởi vì hắn đã là cường giả hoành hành thiên hạ!
“Kiếm thánh cũng muốn diệt trừ Hỗn thế tứ hầu?” Yêu quái bên cạnh Phong Tuyệt Luân hỏi.
Yêu quái này chính là nhi tử yêu đế, Thái tử của Yêu tộc Loạn Thần châu!
Đế Uyên!
Bạch Hồng Tiêu lắc đầu.
Hoàng Yêu Tiên hừ nói: "Chúng ta đi thôi, nhanh chóng diệt trừ Hỗn thế tứ hầu! ”
Đế Uyên nhíu mày, hắn nhìn ra được bầu không khí giữa Hoàng Yêu Tiên và Bạch Hồng Tiêu không thích hợp lắm.
Nhưng hắn biết cha mình cực kỳ hâm mộ Bạch Hồng Tiêu, cho nên hắn cũng không hy vọng xuất hiện chuyện không vui giữa Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu khoát tay, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Phong Tuyệt Luân ngay lập tức nói: "Đi thôi, không thể chờ nữa!"
Nói xong, hắn dẫn đầu bay về phía Hắc hải.
Hoàng Yêu Tiên và Đế Uyên theo sát phía sau.
Bạch Hồng Tiêu thì ngồi xuống, cùng ngồi với Dịch Tiểu Phong, đối mặt với Hắc hải.
......
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng Dịch Tiểu Phong cũng nắm giữ được Nhân đạo trong Thiên Hạ kiếm, hắn mở mắt ra, một cỗ khí thế bộc phát xông lên tận trời.
Hắn lộ ra nụ cười, ánh mắt bốc lên tinh quang, cười đến hăng hái.
Không.
Đã không thể dùng hồ hở hăng hái để hình dung nữa rồi.
Cho người ta có một cảm giác kiêu ngạo và tự phụ.
“Nhân đạo thật là bá đạo, quá thích hợp với ta rồi!”
Dịch Tiểu Phong hưng phấn mà nói, học được tuyệt chiêu này, thực lực của hắn tăng vọt.
Nhân đạo nói là kiếm chiêu, thật ra là một loại kiếm ý.
Có thể ngưng tụ được kiếm khí, bộc phát ra một kiếm mạnh mẽ nhất của riêng cá nhân ta.
Một kiếm kinh thần của Kinh Thần kiếm quyết chủ yếu là khí thế kinh thiên động địa.
Kiếm của Nhân đạo không hoa lệ như vậy, nhưng lực sát thương lại cực kỳ khủng bố.
Bạch Hồng Tiêu nói: "Kiếm này sau khi trải qua giết chóc, kiếm ý sẽ không ngừng tăng cường.”
Dịch Tiểu Phong đứng dậy, cố nén kích động mà nói: "Sư phụ, bây giờ ta đi thử xem sao!”
Bạch Hồng Tiêu bình tĩnh mà nói: "Đi đi, nếu có thể cứu được Đế Uyên, Phong Tuyệt Luân, cũng coi như trả lại ân tình, thay ta trả lại nhân tình cho Đế Tù Thiên, để chính ngươi lại nhân tình cho Thiên tông.”
Dịch Tiểu Phong ngẩn người, ý là sao?
Hắn cũng không hỏi nhiều, lập tức lao về phía Hắc hải.
Hắn không thể chờ được mà muốn chiến đấu với Thông Tí viên hầu.
Bạch Hồng Tiêu nhìn bóng lưng của Dịch Tiểu Phong, khẽ thở dài một hơi.
......
Đảo hoang giữa Hắc hải.
Trong rừng núi, Thông Tí Viên Hầu mình đầy thương tích nằm trong rừng núi, áp ngã hàng trăm cây cối.
Đôi mắt của nó đỏ tươi, vẫn là trong trạng thái thô bạo như trước.
Theo hướng ánh mắt nó đang nhìn, Phong Tuyệt Luân và Đế Uyên đang trong trạng thái nửa quỳ trên đống đổ nát, bọn họ thân mang trọng thương, rất khó khăn để đứng lên lại.
Bọn họ kinh hãi mà nhìn về phía hai thân ảnh ở sườn núi phía trước.
Đó là hai con khỉ yêu Hóa Hình, thân hình tương tự nhau, cao vài trượng, đều nắm trong tay một cây gậy sắt, tựa như một cặp song sinh vậy.
Hai cỗ sát khí đáng sợ quấn quanh hai con yêu quái đậm đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
"Hai gã này là ai?"
Phong Tuyệt Luân cắn răng mà hỏi, giọng điệu tràn ngập vẻ không cam lòng.
Trán hắn vẫn còn đang chảy máu, vừa rồi hắn bị đập một gậy, thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử.