Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 434: Kiếm tiên đã đến

Chương 434: Kiếm tiên đã đến

Biên: Hắc Dược

* * *

Dịch Tiểu Phong nhíu mày hỏi:
“Trong Hoàng môn có không ít người còn mạnh hơn Hàn tôn?”
Âu Quân Tử cười nói:
“Đó là tự nhiên, ngươi cho rằng đồ đệ ngươi sống năm ngàn năm liền vô địch thế gian? Thật nếu là như thế, hắn hà tất phải lẫn trốn trong bóng tối?”
“Đế Tân cũng còn sống?”
Mỗi lần nói tới Nhân vương, Dịch Tiểu Phong liền sẽ không thể tránh khỏi liên tưởng đến Đế Tân.
Đế Tân quá mức khí phách, cho hắn ấn tượng quá khắc sâu.
Âu Quân Tử hiếm thấy nhíu mày, không có trả lời.
Hắn phản ứng như thế làm Dịch Tiểu Phong miên man bất định.
Âu Quân Tử uống một chén rượu, đứng dậy nói:
“Nhớ kỹ, không cần ra tay, càng không cần hiện thân.”
Nói xong, Âu Quân Tử liền xoay người rời đi.
Dịch Tiểu Phong lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Âu Quân Tử cũng tới, xem ra Bạch Hồng Tiêu là một quân cờ quan trọng của Âu Quân Tử.
Hắn không hề nghĩ nhiều, tiếp tục tu luyện, chờ đợi ngày phán quyết đến.
……
Khoảng cách ngày Kiếm thánh bị chém đầu càng lúc càng gần.
Hoàng thành cũ càng thêm náo nhiệt, thường thường còn bộc phát ra mâu thuẫn.
Tụ tập nhiều người, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chỉ là hoàng thành cũ thuộc về Hoàng môn, những vụ phân tranh đó đã bị mạnh mẽ trấn áp trong chóng vánh.
Dịch Tiểu Phong vẫn luôn ở lỳ trong khách điếm, không có đi ra ngoài.
Nhưng trên mạng đối với việc này lại là càng xào càng nhiệt.
Thậm chí còn có ngôi sao mở sòng đặt cược, suy đoán Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu có thể sống sót hay không.
Đại đa số người chơi đều cho rằng Bạch Hồng Tiêu nhất định có thể thoát khỏi trùng vây.
Bạch Hồng Tiêu ở trong lòng người chơi chính là tồn tại vô địch.
Các người chơi còn chưa tiếp xúc đến những tồn tại như Âu Quân Tử, Hoàng môn, Đại yêu thánh, Đế Tân các loại, cho nên cảm thấy Kiếm thánh thiên hạ vô địch.
Thời gian một ngày một ngày dần qua đi.
Rốt cuộc.
Ngày Bạch Hồng Tiêu bị chém đầu rốt cuộc đã đến.
Dịch Tiểu Phong rời khỏi khách điếm từ sớm.
Đường phố toàn thành đứng đầy tu sĩ canh gác, trên đường phố không cho phép xe ngựa cùng với các loại tọa kỵ khác lui tới, hai bên cũng không cho phép bày quán.
Dịch Tiểu Phong cố ý đi vào một khu phố có đội hình canh gác lỏng lẻo nhất.
Hắn mang mũ trùm, đứng ở trong đám người, lẳng lặng chờ đợi.
Nhìn đám đông hai bên đường phố, Dịch Tiểu Phong chìm trong hoảng hốt.
Hắn tựa hồ đã từng mơ thấy cảnh tượng như vậy trước đây, cũng gặp cảnh Bạch Hồng Tiêu bị bắt.
“Tấm tắc, quy mô lần này thật hoành tráng nha!”
“Vô nghĩa, đây chính là Kiếm thánh, Hoàng môn cũng lo lắng hắn chạy.”
“Hoàng môn vì sao không trực tiếp giết Kiếm thánh?”
“Phỏng chừng là vì dẫn xà xuất động, nghe nói sau lưng Kiếm thánh có một cái thế lực khổng lồ.”
“Thiệt hay giả, Kiếm thánh không phải độc lai độc vãng sao?”
“Ngươi là chỉ Thiên Hạ Kiếm Khách ở Loạn Thần châu?”
……
Tu sĩ chung quanh đều vô cùng kích động, Dịch Tiểu Phong lẳng lặng nghe.
Không biết là ai lộ ra, có đồn đãi nói Kiếm tôn Dịch Tiểu Phong sẽ đến cướp ngục Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu.
Chỉ là đại đa số người cho rằng không có khả năng.
Dịch Tiểu Phong tuy lợi hại, nhưng còn chưa mạnh đến mức có thể cứu nguy cho Kiếm thánh.
Mặt khác, Thiên Hạ Kiếm Khách còn đang bận tranh bá Loạn Thần châu, không rảnh tới hoàng thành cũ.
Dịch Tiểu Phong lẳng lặng nghe, bảo trì trầm mặc.
Ầm ầm ầm ——
Mặt đất kịch liệt rung chấn, phảng phất có trận động đất.
Mọi người xôn xao, không lâu sau liền có người hô hoán nói đây là địa lao vạn trượng mở ra.
Kiếm thánh sắp xuất hiện!
Dịch Tiểu Phong cũng theo đó mà khẩn trương lên.
Đúng lúc này, có người vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy Kiếm tiên Chu Thừa Thiên không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Dịch Tiểu Phong kinh ngạc hỏi:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Chu Thừa Thiên nhún vai nói:
“Vốn dĩ không định tới, nhưng có người mời ta tới.”
Âu Quân Tử!
Chu Thừa Thiên chính là đồ đệ của Lão tử, cũng tương tự như Lão tử, hắn đều được Âu Quân Tử đề điểm, cực kỳ tôn sùng Âu Quân Tử.
Hay là Âu Quân Tử thật muốn cứu Bạch Hồng Tiêu?
Dịch Tiểu Phong kinh hỉ trong lòng.
Chu Thừa Thiên mở miệng nói:
“Hoàng môn thật là đủ mạnh, có nhiều Nhân vương làm tan mất khí vận Nhân tộc như vậy mà mãi về sau vẫn không gặp cảnh tu vi lui bước.”
Dịch Tiểu Phong hỏi:
“Trong Hoàng môn có người có thể thắng ngươi?”
Chu Thừa Thiên hừ nói:
“Tự nhiên là không có, ít nhất trong tòa hoàng thành này là không có.”
Tu sĩ chung quanh quay đầu nhìn hắn với một ánh mắt khác thường.
Thằng nhãi này thật biết chém gió!
Dịch Tiểu Phong lâm vào trong suy tư.
Hai người không hề giao lưu, kiên nhẫn chờ đợi.
Phương xa, từ quảng trường truyền đến âm thanh ồn ào, phỏng chừng là Bạch Hồng Tiêu đã tới rồi.
Hằng hà sa số các loại thần thức loạn quét ở trong thành, hội tụ ở bên nhau, vô cùng hỗn tạp.
Dịch Tiểu Phong không dùng thần thức đi tra xét tình huống Bạch Hồng Tiêu.
Hắn sợ nhìn thấy tràng cảnh chính mình sợ nhất.
Đại khái qua đi non nửa cái canh giờ.
Dịch Tiểu Phong rốt cuộc nhìn thấy xe chở tù áp giải Bạch Hồng Tiêu.
Rất giống xe chở tù thế gian dùng, chỉ là trên xe chở tù dán đầy lá bùa, Bạch Hồng Tiêu tóc hỗn độn, quần áo tả tơi đả tọa ở trong xe chở tù, nhắm mắt.
Dù cho trông rất chật vật, Bạch Hồng Tiêu vẫn vô cùng tự nhiên tự tại.
“Hắn chính là Kiếm thánh?”
“Nhìn dáng vẻ có lẽ Hoàng môn đã dùng nghiêm hình tra tấn hắn.”
“Ai có thể nghĩ đến Kiếm thánh một thế hệ thế nhưng rơi vào kết cục tù nhân phàm tục…”
“Hoàng môn thật quá đáng!”
“Đây là kết cục khi trêu chọc Hoàng môn, dù là Kiếm thánh lại như thế nào?”
“Như vậy, Kiếm thánh như thế nào có thể chạy ra đường sống.”
……
Các tu sĩ nhìn Bạch Hồng Tiêu thổn thức không thôi.
Đại đa số người đều đang trào phúng.
Nếu Bạch Hồng Tiêu không có làm trái quy củ Hoàng môn, có lẽ sẽ không thảm như vậy.
Đối với các tu sĩ, sinh tử quyết đấu ở Thiên môn không có gì không đúng, Hoàng môn lại không có cưỡng bách người đi Thiên môn quyết đấu sinh tử, nếu đi Thiên môn, nên tuân thủ quy củ.
Nhưng vẫn có không ít người cho rằng quy củ của Hoàng môn vô cùng hoang đường.
Thiên môn quyết đấu ở phụ cận Hoàng môn, giống như trường đấu thú, để Hoàng môn làm giám khảo.
Dịch Tiểu Phong gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hồng Tiêu, trong tay áo, song quyền nắm chặt.
Chu Thừa Thiên nhẹ giọng nói:
“Hắn đã bị phế linh lực, giống như phàm nhân, là không có khả năng dựa vào chính mình chạy thoát được.”
Lời này khiến cho trong lòng Dịch Tiểu Phong càng thêm ngột ngạt.
Bạch Hồng Tiêu tựa hồ nhận thấy được cái gì, mở to mắt, nhìn về phía sâu trong đám người, nhìn Dịch Tiểu Phong.
Mặc dù Dịch Tiểu Phong mang mũ trùm, hắn cũng có thể nhận ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bạch Hồng Tiêu rất bình tĩnh.
Dịch Tiểu Phong có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, muốn nói, nhưng hiện tại không thể nói.
Bạch Hồng Tiêu chậm rãi nhắm mắt.
Khi xe chở tù đi ngang qua trước mặt Dịch Tiểu Phong khi, Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa liền động thủ.
Chu Thừa Thiên đè lại bờ vai của hắn, làm hắn không thể động đậy.
Thẳng đến xe chở tù đi xa, chung quanh tu sĩ đi theo sau, Dịch Tiểu Phong truyền âm nói:
“Rồi, ta không muốn ra tay, ngươi muốn ấn ta đến bao lâu?”
Chu Thừa Thiên buông tay, truyền âm nói:
“Dưới nền đất có cường giả đi theo, ai dám cứu hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, đi theo đám người đuổi theo xe chở tù.
Hắn đang đợi Âu Quân Tử ra tay.
Nếu Âu Quân Tử tới, cũng bảo đảm muốn giúp Bạch Hồng Tiêu, kia hẳn là sẽ không nuốt lời.
Chu Thừa Thiên đi theo phía sau Dịch Tiểu Phong.
Trong quá trình đi theo đoàn người, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bóng đen trong một con đường tắt.
Thân hình kia…
Hàn tôn!
Tiểu tử này thế nhưng cũng tới!
Dịch Tiểu Phong bỗng dưng có chút vui mừng.
Nhớ năm đó, Hàn tôn là người sùng bái Bạch Hồng Tiêu nhất.
“Đừng ra tay, xem chúng ta.”
Thanh âm Hàn tôn bay vào trong tai Dịch Tiểu Phong.
Lại một người khuyên Dịch Tiểu Phong không cần ra tay.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, tiếp tục đi tới.
Đám người nối đuôi như rước lân đi theo xe chở tù, trên không trung cũng có không ít tu sĩ ngự kiếm đi theo.
B: Chương này khiến tại hạ thật thổn thức, một phần mong ngóng chín phần sầu. Có quá nhiều suy nghĩ về thế sự tình người. Nói nhiều không bằng nói thẳng, Bạch Hồng Tiêu thật xứng đáng gọi một chữ “thầy”. Một nhân vật lòng mang thiên hạ, để lại ấn tượng sâu đậm hơn cả nhân vật chính.
B: Từ chương này trở đi sẽ còn nhiều thứ khiến tâm tư phập phồng, thích hợp mở nhạc để chill :)))


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất