Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 435: Nhân vương

Chương 435: Nhân vương

truyendichgiare.com

* * *

Cách pháp trường càng gần, tu sĩ trên đỉnh đầu Dịch Tiểu Phong càng ngày càng nhiều.
Kiếm thánh thật sự sẽ bị chém đầu sao?
Đây là điều mọi người đều nghi hoặc trong lòng.
Bạch Hồng Tiêu, danh hiệu Kiếm thánh, từ khi đánh bại Dương Tuyệt liền danh chấn thiên hạ, không nghĩ tới, phóng mắt khắp thiên hạ, hắn vẫn là người trẻ tuổi.
Tính ra, Bạch Hồng Tiêu cũng mới ba bốn trăm tuổi.
Dịch Tiểu Phong dựa vào Vận Mệnh cảnh đều đã hơn hai trăm hơn, đủ để thấy được thiên tư của Bạch Hồng Tiêu khủng bố thế nào.
Bạch Hồng Tiêu cận kề cái chết, các tu sĩ cũ tiến đến quan sát trong hoàng thành cảm khái vạn phần, đột nhiên ý thức được thiên tư của hắn.
Có lẽ Hoàng môn gióng trống khua chiêng như thế là muốn cảnh cáo bọn hậu bối.
Tới pháp trường.
Bốn gã tu sĩ Dịch Tiểu Phong không nhìn thấu tu vi trống rỗng xuất hiện ở trước xe chở tù, mở cửa xe ra.
Bạch Hồng Tiêu theo đó đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh ra khỏi xe chở tù.
Dưới con mắt vạn người, hắn đi từng bước về phía pháp trường.
Một nam tử áo tím từ trên trời giáng xuống, trong tay còn nắm một thanh đao to.
Vị nam tử áo tím này mang vẻ mặt kiêu căng, cả người tản ra khí thế cường đại, uy chấn khắp hoàng thành cũ, làm tu sĩ xung quanh không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Đây là cảnh cáo!
Cảnh cáo những người dám nháo sự.
Dịch Tiểu Phong truyền âm cho Chu Thừa Thiên, hỏi:
“Người này ngươi có thể đối phó sao?”
“Có thể, đối với ta mà nói, không đỡ nổi một kích.”
Chu Thừa Thiên trả lời tràn ngập tự tin.
Cả hoàng thành cũ, hắn chỉ cảm thấy tên dưới nền đất là có uy hiếp thôi.
Khi Bạch Hồng Tiêu đứng ở pháp trường, bốn vị tu sĩ đè bờ vai hắn lại, muốn ấn hắn ngã xuống đất, nhưng Bạch Hồng Tiêu như tháp sắt, không chút sứt mẻ.
Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm phía trước, không nói một lời.
Nam tử áo tím lơ lửng trong không trung, nhìn xuống Bạch Hồng Tiêu, mở miệng nói:
“Bạch Hồng Tiêu, ngươi liên tiếp mạo phạm Hoàng môn, giết không ít tu sĩ Hoàng môn, thậm chí công khai vi phạm quy củ Hoàng môn chế định, Hoàng môn không thể nhịn được nữa, chém đầu ngươi thị chúng, ngươi còn có lời gì muốn nói sao?”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Hắn không hiểu suy nghĩ của Hoàng môn.
Nếu muốn giết Bạch Hồng Tiêu, vì sao còn nhiều lời vô nghĩa như vậy?
Chu Thừa Thiên truyền âm nói:
“Bọn họ đang dẫn xà xuất động.”
Thì ra là thế.
Hoàng môn đã đoán được u Quân Tử xuất hiện?
Xem ra sau cuộc phán quyết này là khi u Quân Tử cùng Hoàng môn đánh cờ.
Bạch Hồng Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói:
“Hoàng môn là cột trụ tối cao của Nhân tộc, từng che mưa chắn gió cho Nhân tộc, nhưng hiện giờ cây trụ này bắt đầu che trời, che mắt thiên hạ, có bao nhiêu vị Nhân hoàng…”
Phốc thứ!
Hắn còn chưa có nói xong, bị một đạo đao khí chém lên đùi phải, máu tươi tung toé, hắn nửa quỳ mà khụy xuống.
Bạch Hồng Tiêu nhíu mày.
Các tu sĩ vây xem đều trầm mặc.
Bạch Hồng Tiêu chậm rãi nâng tay phải, tất cả mọi người cho rằng hắn muốn nói gì.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn tràn ra kiếm khí, kiếm khí đan chéo, hội tụ thành một thanh kiếm.
Thiên Hạ kiếm!
Bốn gã tu sĩ lập tức rút kiếm, thoáng hiện xung quanh Bạch Hồng Tiêu, bốn kiếm xuyên thể, máu rơi đầy đất.
Rất nhiều tu sĩ đều kích động, đặc biệt là người chơi ẩn núp trong đám người, Kiếm thánh muốn tuyệt địa phản kích!
Đúng lúc này!
Sau bốn gã tu sĩ xuất hiện năm phân thân của Bạch Hồng Tiêu.
Thiên Hạ kiếm, Văn đạo!
Năm vị Bạch Hồng Tiêu đồng thời vung kiếm, chém đầu bốn gã tu sĩ.
Trong nháy mắt, nam tử áo tím bỗng nhiên rơi xuống, chấn sụp pháp trường.
Bụi đất bay lên che đậy bóng dáng Bạch Hồng Tiêu.
Chu Thừa Thiên đạp bộ mà ra, từ bên cạnh Dịch Tiểu Phong lướt qua, khí thế cường đại đẩy lui tất cả tu sĩ.
Một cổ kiếm khí tận trời bùng nổ!
Vô số người quay đầu nhìn về phía hắn.
Người kia là ai?
Chu Thừa Thiên sống mấy ngàn năm, hiện nay không có mấy người nhận ra hắn!
Đối với người chơi mà nói, hắn càng là nhân vật vô cùng xa xôi.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất chấn động, quảng trường phía sau pháp trường bỗng nhiên nổ tung, một bóng dáng tản ra hơi thở đáng sợ bay lên.
Quanh thân người này toàn là lửa, giống như tiên thần từ dưới nền đất dâng lên, đại bào đỏ kim trên người không ngừng tung bay, như khoác một cái áo lửa.
“Chu Thừa Thiên, quả nhiên là ngươi!”
Người này lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thừa Thiên, lạnh giọng nói.
Chu Thừa Thiên khinh miệt nói:
“Triệu nhân vương, ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ làm chó cho Hoàng môn, năm đó khi gặp mặt ta ngươi còn xưng vãn bối, hiện giờ như thế nào không quỳ bái?”
Triệu nhân vương!
Nghe được danh hiệu Nhân vương, các tu sĩ ồ lên.
Truyền thuyết về Nhân vương vẫn luôn lưu truyền ở thế gian, nhưng phần lớn người cả đời đều không thể chạm tới Nhân vương.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một vị Nhân vương!
Một ít tu sĩ dự cảm không ổn, sôi nổi lui lại.
Triệu nhân vương hừ lạnh một tiếng, nói:
“Đồ nhi, ngươi giết Bạch Hồng Tiêu, người này giao cho ta!”
Dứt lời, hắn đạp bộ phi hướng Chu Thừa Thiên.
Nam tử áo tím dùng tay trái bắt lấy đầu Bạch Hồng Tiêu, tay phải nâng đao chém tới.
Bạch Hồng Tiêu nâng lên tay phải, cách không một chiêu, Thiên Hạ kiếm lập tức bay tới, chặn một đao này.
Mũi Thiên Hạ kiếm nhoáng lên, kiếm quang chói mắt, nam tử áo tím có tu vi cường đại cũng phải híp mắt.
Bạch Hồng Tiêu thuận thế cầm kiếm, chém cánh tay nam tử áo tím.
Chu Thừa Thiên cùng Triệu nhân vương đã cách nhau không đến mười bước.
Oanh một tiếng!
Hai người đồng thời bộc phát ra khí thế khủng bố, hình thành gió mạnh cuốn bay Dịch Tiểu Phong cùng với tất cả tu sĩ chung quanh, quảng trường cũng hóa thành phế tích.
Không biết có bao nhiêu người và người chơi tu vi yếu chết bất đắc kỳ tử.
Dịch Tiểu Phong ổn định lại thân hình ở không trung, nhìn qua, Chu Thừa Thiên cùng Triệu nhân vương đã bắt đầu đại chiến.
Hai người xông lên tận trời, tùy ý chiến đấu.
Từng đạo kiếm khí rơi xuống quét ngang đường phố hoàng thành cũ.
Càng có không biết bao nhiêu quả cầu lửa rơi xuống.
Cuộc chiến cấp Nhân vương cực kỳ đáng sợ, đối với tu sĩ bình thường mà nói tuyệt đối là tai họa ngập đầu.
Cùng lúc đó, có tu sĩ Hoàng môn từ các nơi trong hoàng thành cũ giết ra.
Tu vi kém cỏi nhất cũng là Linh Hư cảnh!
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu, tay cầm Thiên Hạ kiếm, Bạch Hồng Tiêu thế không thể đỡ, nam tử áo tím liên tiếp lui về phía sau, không chút sức lực chống cự.
Dịch Tiểu Phong mừng rỡ.
Không hổ là sư phụ!
Xem tình huống trước mắt, có khả năng Hoàng môn không ngăn được Chu Thừa Thiên, Bạch Hồng Tiêu liên thủ.
Hai người đều là tồn tại vô địch, chỉ dựa vào Triệu nhân vương, làm sao có thể chắn?
Oanh!
Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống san bằng phế tích, Dịch Tiểu Phong nhìn qua, thế mà là Đông Phương Đạo.
Đông Phương Đạo lúc trước không phải nói từng chịu ơn u Quân Tử sao, hiện tại muốn đứng ở bên kia?
Rất nhanh, Đông Phương Đạo liền chứng minh lập trường, hắn cùng nam tử áo tím liên thủ đối phó Bạch Hồng Tiêu.
“Ngươi rời đi trước, lúc sau ta sẽ đi tìm ngươi.”
Tiếng Bạch Hồng Tiêu truyền vào tai Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, tình cảnh thế này sao hắn có thể rời đi?
Do dự một lát, Dịch Tiểu Phong vẫn quyết định tin tưởng Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Hắn lưu lại cũng vô dụng.
Dịch Tiểu Phong lập tức xoay người rời đi.
Vô số tu sĩ hướng về phía cửa hoàng thành cũ chạy ra, vẫn có không ít tu sĩ dừng lại, tiếp tục quan chiến.
Dịch Tiểu Phong đi tới cửa thành, trận pháp đã mở, không thể ra ngoài.
Một đạo kiếm khí quét ngang từ đỉnh đầu Dịch Tiểu Phong xẹt qua, nổ nát pháp trận.
Kiếm khí của Bạch Hồng Tiêu!
Dịch Tiểu Phong đi theo các tu sĩ khác lập tức lao ra, giống như cá diếc vượt sông.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất