Chương 59: Sát ý của nhị hoàng tử, yêu nghiệt Bắc Nguỵ
truyendichgiare.com
* * *
“Kiếm Thánh tại đây, chỉ sợ Nhị hoàng tử không dám giết toàn bộ chúng ta đi?” Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói.
Tần Cầm Tuyết thở dài nói: “Lỡ như Kiếm Thánh đi rồi đây?”
Dịch Tiểu Phong híp mắt.
Trước mắt, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Kiếm Thánh.
Tuy rằng Kiếm Thánh còn chưa chân chính thu hắn làm đồ đệ, nhưng hắn hai đời làm người, có thể nào nhìn không ra tâm ý của Kiếm Thánh đối với chính mình?
Kiếm Thánh tuyệt đối xem trọng hắn, vẫn luôn đối đãi với hắn như đệ tử.
Quan hệ hai người chỉ kém một bước đâm thủng giấy cửa sổ thôi.
Khụ khụ……
Lời này lại nói nữa……
Có hơi mang ý nghĩa khác.
“Đơn Thiên Ca còn chưa chết, chỉ là bị Bắc Nguỵ bắt giữ, thân bị trọng thương, Đơn Thiên Ca cùng Nhị hoàng tử tựa hồ có quan hệ rất không tồi, trước đó ta nghe được đệ tử tuần tra của Trác Dạ Bảo đề cập đến việc Trác Dạ Bảo từng bị một đám thích khách thần bí tập kích, đa số thuộc hạ tinh nhuệ của lão bảo chủ đều chết, phỏng chừng chính là Nhị hoàng tử ở giúp Đơn Thiên Ca thanh trừ tâm phúc của lão bảo chủ.” Tần Cầm Tuyết vừa nói, một bên nhìn quét bốn phía, sợ có người tới gần nghe lén.
“Ta có một cái kế hoạch.”
“Đó chính là nguyện trung thành Nhị hoàng tử, đầu nhập Nhị hoàng tử, dù gì thủ hạ của hắn khẳng định đều giúp hắn làm chuyện ác, không có khả năng giết hết, ngược lại, nếu làm bộ không biết, cũng không đầu nhập vào Nhị hoàng tử, nhất định sẽ chết.”
Dịch Tiểu Phong lâm vào suy tư.
Như thế cũng là một biện pháp tốt.
Nhưng hắn có lựa chọn càng tốt, không cần phải bảo hổ lột da.
“Ta trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát, nếu không ngay cả đi đường đều khó khăn.” Dịch Tiểu Phong cười nói.
Tần Cầm Tuyết gật đầu, nàng lui sang một bên.
Trần Lan năm nữ sau đó đi lên vây quanh Dịch Tiểu Phong.
Mỹ nhân ở bên, còn không chỉ một vị, Dịch Tiểu Phong hấp dẫn không ít ánh mắt ghen ghét của nam tu sĩ.
“Không nên tới gần Nhị hoàng tử, đó chính là vực sâu, phàm là người hiệu lực cho hắn rồi lại muốn rời đi, đều không được chết tử tế.” Trần Lan mang ý vị sâu sắc mà nhắc nhở.
Dịch Tiểu Phong liếc nàng một cái.
Trần Lan bình tĩnh nói: “Không phải ta muốn nghe lén, mà là các ngươi không hiểu thuật truyền âm, may mắn phụ cận đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh, nếu không chuyện các ngươi nói với nhau sẽ đưa tới mầm tai hoạ.”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, âm thầm nghĩ mà sợ.
Xem ra về sau trao đổi tin tức, vẫn nên cẩn thận một chút.
Sau đó, Dịch Tiểu Phong một bên nạp khí, một bên chờ đợi Kiếm Thánh xuất hiện.
Hắn cần ôm chặt đùi Bạch Hồng Tiêu rời đi, lưu lại nơi này thật sự là quá nguy hiểm.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Đất trống chung quanh dựng thẳng ánh đèn dầu chiếu sáng, lóng lánh lập loè, khiến cho không khí trở nên âm trầm.
Các tu sĩ đều rất khẩn trương, đặc biệt là nhìn thấy một vòng đèn dầu cao cao này, cảm xúc khủng hoảng, bất an bắt đầu lan tràn.
“Bọn họ sẽ không lấy lửa đốt chúng ta đi?”
“Hẳn là không thể nào…… Tốt xấu cũng là hoàng thất Bắc Nguỵ, làm không ra chuyện thương thiên hại lý như vậy.”
“Chỉ có thể cầu nguyện, Kiếm Thánh nếu là còn ở đây, sẽ tuyệt đối không cho phép chuyện ác thế này phát sinh.”
“Trách không được Đồ tâm lão tổ chết nhanh như vậy, nguyên lai phiền toái thật sự ở phía sau.”
“Không được nói bậy, Nhị hoàng tử tấm lòng nhân hậu, không có khả năng vô duyên vô cớ hại chúng ta.”
Nghe các tu sĩ chung quanh các châu đầu ghé tai, trong lòng Dịch Tiểu Phong nôn nóng.
Đợi lâu như vậy, hắn vẫn không có nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu.
Thằng này sẽ không phải thật sự đi rồi chứ!
Dịch Tiểu Phong không muốn sau khi trải qua đại nạn lại chết mất.
Nói vậy, còn không bằng trực tiếp chết ở trong tay Đồ tâm lão tổ trong tay.
Liền khi Dịch Tiểu Phong bất an, Nhị hoàng tử cùng Đại thống lĩnh Võ Thần đi tới.
Nhị hoàng tử thân mặc một bộ áo vàng, đôi tay vắt sau thắt lưng, bước đi tản ra một cổ đế hoàng chi khí, cao cao tại thượng, bễ nghễ thương sinh.
Trên áo hắn đều không thêu long văn, mà là đồ án hình ưng, dù vậy, cũng có loại cảm giác thân mặc hoàng bào quen thuộc.
“Thật biết giả trang nha, không sợ lão tử ngươi giết ngươi?” Dịch Tiểu Phong thầm mắng.
Không biết vì sao, hắn thấy Nhị hoàng tử liền rất khó chịu.
Tuy rằng dáng vẻ Nhị hoàng tử đường đường.
Có lẽ là số mệnh tương khắc đi.
Nhị hoàng tử đi đến một mảnh sườn núi do phế tích chồng chất tạo thành, hắn nhìn quét qua tất cả tu sĩ, chậm rãi mở miệng nói: “ Tam đệ ta chết ở Trác Dạ Bảo, căn cứ chúng ta điều tra, nguyên nhân chết là một loại ám khí, mà không phải bị Đồ tâm lão tổ làm hại, hiện tại, các ngươi cần phải tuyển ra mười người các ngươi cảm thấy có hiềm nghi nhất, ta lại cho người nghiêm hình tra tấn.”
“Không cần cảm thấy qua loa, các ngươi cũng đều không phải là người tốt, đại đa số đều là ma tu, tà tu, tu sĩ đến từ danh môn chính phái lại ít, thậm chí có thể nói là hầu như không có.”
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau.
Như này còn nói không qua loa?
Trong lòng Dịch Tiểu Phong thầm mắng, này con mẹ nó là đang chơi giết ma sói a, bỏ phiếu?
Mười người phiếu cao nhất đem ra ngoài giết?
Lại tiếp tục bỏ phiếu, tiếp tục giết đến hết?
“Nhị hoàng tử điện hạ, như vậy không tốt a, lỡ như có người thông đồng với nhau thì làm sao bây giờ?” Có người hô to.
Lời hắn nói được một đám ủng hộ.
Nhị hoàng tử lạnh lùng nói: “Hung thủ giết hại tam đệ ta hẳn là chỉ có một người, trong phòng không có đánh nhau, bọn lính cũng không có phát hiện bóng người khả nghi khác, nói lên hung thủ rất có thể không có đồng bọn, hoặc là chỉ có mấy người, có thể thông đồng với nhau, ít nhất có thể rửa sạch chút hiềm nghi thôi.”
Rất nhiều tu sĩ thiếu chút nữa mắng ra tiếng.
Dịch Tiểu Phong nhịn không được trợn trắng mắt.
Ngươi chính là muốn làm chết chúng ta, còn nói loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy.
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ lâm vào yên lặng.
Bóng đêm lạnh lẽo, giấu giếm sát khí.
Không chút tiếng động, phảng phất có tiếng đàn chết chóc đang quẩn quanh trái tim các tu sĩ.
Đúng lúc này.
Một thanh âm bay tới:
“Lý Bạch, lại đây.”
Lý Bạch?
Các tu sĩ ngẩn người, Dịch Tiểu Phong cũng ngẩn người.
Từ từ!
Lý Bạch còn không phải là ta sao?
Dịch Tiểu Phong lập tức xoay người nhìn lại, chỉ thấy Bạch Hồng Tiêu đứng ở phương xa trên gác mái tàn phá, đưa lưng về phía trăng tròn.
Hắn tức khắc kinh hỉ.
Đại lão quả nhiên không có quên ta!
Dịch Tiểu Phong vội vàng đứng dậy.
“Đỡ ta, cùng nhau qua đi!” Dịch Tiểu Phong thấp giọng nói.
Trần Lan năm nữ lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ hắn đi hướng Bạch Hồng Tiêu.
Các tu sĩ hâm mộ ghen ghét nhìn về phía sáu người Dịch Tiểu Phong.
Tần Cầm Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không có da mặt dày theo sau.
Nhị hoàng tử híp mắt hỏi: " Lý Bạch này có lai lịch gì?”
Bên cạnh, Võ Thần trả lời nói: “Ta cho người tìm hiểu qua, người này tự xưng Thanh liên kiếm tiên, Đồ tâm lão tổ đó bị hắn giết chết, nhưng hắn chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh, ta đánh giá hẳn là đệ tử Kiếm Thánh hoặc là hậu bối, Kiếm Thánh mượn hắn tay tru sát Đồ tâm lão tổ.”
Ánh mắt nhị hoàng tử ập loè, nhớ kỹ cái tên Lý Bạch này.
Đi một hồi lâu, đám người Dịch Tiểu Phong mới đến trước mặt Bạch Hồng Tiêu trước mặt.
“Tiền bối, nhiều……” Dịch Tiểu Phong kích động nói, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Bạch Hồng Tiêu giơ tay, đánh gãy hắn, nói: “Trước đừng cảm ơn, tiếp theo có một chuyện muốn ngươi đi làm.”
Tuy rằng Dịch Tiểu Phong không biết xấu hổ, nhưng Bạch Hồng Tiêu vẫn là rất thưởng thức sự chính khí của hắn.
Từ đầu đến cuối, Dịch Tiểu Phong cũng chưa từng trốn tránh.
Mặc dù đối mặt với cường địch thực lực chênh lệch cách xa, hắn vẫn dám rút kiếm đón nhận.
Phần dũng khí này liền đủ để thắng vô số người.
Bạch Hồng Tiêu xoay người rời đi.
Đám người Dịch Tiểu Phong đuổi theo.
“Tiền bối, chuyện gì cần ta đi làm?” Dịch Tiểu Phong chờ mong hỏi.
Làm đệ tử của ngươi?
Có thể suy xét!
Hai tay áo Bạch Hồng Tiêu đón gió đong đưa, bước chậm đi trước, giọng điệu đạm mạc nói: “Bắc Nguỵ hoàng thất có một yêu nghiệt, có được thiên phú kiếm đạo trác tuyệt, hoàng đế muốn ta thu hắn thu vào môn hạ, ta không muốn, hiện giờ thân phận đã bại lộ, yêu nghiệt kia cũng tới, ngươi cùng tên kia luận bàn một chút, để hắn biết khó mà lui.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, hỏi: “Hắn là tu vi gì?”
Bạch Hồng Tiêu đáp: “Trúc Cơ cảnh tầng chín.”
Dịch Tiểu Phong nói: “Nha!”
Mặt hắn không biểu tình, trong lòng chỉ có một chữ.
Trời ơi!