Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 67: Cốt truyện đảo ngược, chạy ra đường sống

Chương 67: Cốt truyện đảo ngược, chạy ra đường sống

truyendichgiare.com

* * *

“Đây là cái gì?” Hàn Uyên trừng to đôi mắt, ngạc nhiên hỏi.
Dịch Tiểu Phong thế mà muốn nuôi dưỡng độc trùng?
Hàn Uyên tức khắc nổi da gà, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Dịch Tiểu Phong thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng không biết vì sao, vừa thấy phệ linh bò cạp, hắn cảm thấy thân cận khó nói.
Hắn tin tưởng phệ linh bò cạp sẽ không tổn thương hắn.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Dịch Tiểu Phong dùng ngón tay khảy phệ linh bò cạp, cười nói: “Nguyên lai ngươi sợ trùng, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất đây.”
Sắc mặt Hàn Uyên rất gượng gạo, miễn cưỡng cười vui nói: “Khi còn nhỏ có bóng ma, sư phụ, đây là con gì?”
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, ta nhặt được trong một sơn cốc.”
Phệ linh bò cạp bỗng nhiên mở cánh, bay về phía thất sắc lưu ly thụ.
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Con bò cạp mọc cánh sao?
Không hổ là Tu Chân giới!
Nhìn kỹ, sau lưng phệ linh bò cạp mọc ra hai đôi cánh, rất giống phần lớn côn trùng bay.
Khán giả thấy một màn như vậy, sôi nổi bình luận.
“Ta nổi da gà rồi.”
“Dịch Tiểu Phong muốn đi con đường ma đạo a, thế mà nuôi dưỡng độc trùng.”
“Đây là trứng trùng lúc trước?”
“Dịch Tiểu Phong vậy mà còn có đam mê này.”
“Trùng này vừa thấy liền không đơn giản, về sau có thể biến to ra hay không?”
“Kiếm Thánh, mau tới quản quản đồ đệ ngươi, thật ghê tởm!”
……
Theo đại chiến của Ly Huyền Thiền cùng nhị hoàng tử, màn hình phát sóng trực tiếp chính vẫn luôn tập trung tại tràng đại chiến này, Dịch Tiểu Phong không thể chiếm cứ phần lớn thời gian phát sóng, dù vậy, vẫn có hơn một ngàn vạn người xem không chịu rời đi, canh phòng phát sóng trực tiếp của hắn.
Ly Huyền Thiền cùng Võ Thần bày ra sức chiến đấu rất mạnh, tuy không bằng Đồ tâm lão tổ cùng Bạch Hồng Tiêu, nhưng vẫn làm khán giả xem đã mắt.
Khu vực gần thất sắc lưu ly thụ không có bị cuộc chiến lan đến, Dịch Tiểu Phong có thể kiên nhẫn chờ đợi phệ linh bò cạp.
Phệ linh bò cạp dừng ở trên thân thất sắc lưu ly thụ, sau đó vẫn không nhúc nhích.
“Nó muốn làm gì?” Hàn Uyên thật cẩn thận hỏi.
Phệ linh bò cạp làm hắn sởn tóc gáy, hắn cảm thấy đồ chơi này rất tà môn.
Dịch Tiểu Phong đáp: “Không rõ ràng lắm, có lẽ là muốn ăn thất sắc lưu ly thụ đi.”
Hắn híp mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy thân thể phệ linh bò cạp hơi hơi phập phồng, giống như đang nuốt thứ gì đó.
Hàn Uyên khẩn trương hỏi: “Sư phụ, vật ấy có thể bị thất sắc lưu ly thụ mê hoặc hay không, trở thành vũ khí của Đồ tâm lão tổ?”
Dịch Tiểu Phong tức giận nói: “Đồ tâm lão tổ đều đã chết, như thế nào? Ngươi đối với ngươi sư tổ không có lòng tin sao, cho rằng hắn không giết chết Đồ tâm lão tổ?”
Nghe vậy, Hàn Uyên tức khắc sợ hãi, vội vàng xua tay nói: “Sao có thể! Sư tổ là thiên hạ đệ nhất, là vô địch, Đồ tâm lão tổ tuyệt đối đã chết!”
Liếm cẩu chính là liếm cẩu.
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hắn quay đầu lại nhìn lại, xa xa khắp nơi đều là bóng dáng đang chiến đấu, hắn không nhìn thấy Ly Huyền Thiền, Võ Thần, cũng không biết nhị hoàng tử ở đâu.
“Thái Tử sẽ không lật xe đi?”
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy.
Kịch bản lựa chọn Trác Dạ Bảo, khẳng định không có đơn giản như vậy.
Có lẽ phía chính phủ là hy vọng người chơi chính thức đặt chân, có một cái thân phận hành tẩu Tu Chân giới.
Nếu Thái Tử điện hạ thắng, vậy cái ý đồ này không có cách nào thực hiện, cả Hàn Uyên cũng nói Thái Tử khẳng định thắng, dưới tình huống như thế, người chơi muốn đầu nhập vào Thái Tử, Thái Tử đều coi thường.
Ngược lại, nhị hoàng tử ở vào hoàn cảnh xấu, dưới sự trợ giúp của người chơi nghịch tập, mới có thể chân chính đi vào bên trong triều đình Bắc Nguỵ.
Tưởng tượng đến điểm này, Dịch Tiểu Phong cảm thấy lúc sau sẽ có trò hay để xem.
Từ từ!
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong đột nhiên biến đổi.
Hắn thật cẩn thận hỏi: “Nếu là nhị hoàng tử thắng, ngươi và ta sẽ có kết cục gì?”
Hắn hiện tại chính là sư phụ của Hàn Uyên!
Muốn phủi sạch quan hệ đều khó!
Hàn Uyên chẳng hề để ý nói: “Không có khả năng, nếu thật là như vậy, chúng ta đây chờ chết đi, chúng ta khẳng định không phải đối thủ của Võ Thần, nhị hoàng tử cũng đã sớm muốn giết ta.”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cầu nguyện.
Hai người im lặng chờ đợi.
Hàn Uyên nhìn chằm chằm vào phệ linh bò cạp.
Dịch Tiểu Phong thường thường quay đầu lại nhìn, không thể phân biệt một phương nào chiếm thế thượng phong.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Thoáng chốc.
Một canh giờ qua đi.
Hai người Dịch Tiểu Phong đả tọa trên mặt đất, kiên nhẫn chờ đợi.
Thanh thế của trận chiến đã yếu bớt không ít.
Phệ linh bò cạp còn chưa ngừng lại, vẫn luôn ghé vào thân thất sắc lưu ly thụ.
Lúc này.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
“Thái Tử điện hạ đã chết!”
Có binh lính kinh hô, thanh âm truyền đến, hai người Dịch Tiểu Phong kinh ngạc trợn mắt.
Hàn Uyên khựng lại chút mới đứng lên.
Chỉ thấy mấy binh lính Bắc Nguỵ hoảng sợ chạy tới, trên người đều mang theo vết thương, mười phần chật vật.
Hàn Uyên nhanh chóng tiến lên, hắn bắt lấy binh lính vừa rồi đã kêu lên, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này? Thái Tử điện hạ sao có thể chết?”
Binh lính khủng hoảng trả lời nói: “Bắc Hoàng kiếm mà hoàng đế bệ hạ cho Thái Tử điện hạ có lừa dối, Bắc Hoàng kiếm thế mà phản chiến, rơi vào trong tay nhị hoàng tử, nhị hoàng tử một kiếm chém đầu Thái Tử điện hạ xuống!”
Hàn Uyên trừng lớn đôi mắt, mắng: "Không hợp lẽ thường như vậy?”
Hắn buông binh lính ra, xoay người chạy đi.
“Sư phụ, chuyện không ổn rồi! Chúng ta phải chạy trốn!” Hàn Uyên gấp rút nói.
Dịch Tiểu Phong câm nín, tức giận nói: “Thù hận giữa ngươi và nhị hoàng tử lớn như vậy sao? Nhị hoàng tử không được cho sư tổ ngươi mặt mũi?”
Hàn Uyên lúng túng nói: “Khi còn nhỏ, ta từng đem nhị hoàng tử đẩy vào hố phân……”
Dịch Tiểu Phong: “……”
Hắn lập tức xoay người, nhanh chóng vọt tới dưới tán thất sắc lưu ly thụ..
Nhìn phệ linh bò cạp, hắn mở miệng kêu: “Tiểu bảo bối, mau trở lại, ba ba phải đi.”
Phệ linh bò cạp vẫn không nhúc nhích.
Hàn Uyên đi sau lưng Dịch Tiểu Phong, khẩn trương nói: “Sư phụ, bằng không thôi bỏ đi?”
Phệ linh bò cạp cách mặt đất hơn mười mét, hắn cũng không dám đi lên dùng tay bắt.
Dịch Tiểu Phong cũng không dám bò lên trên thất sắc lưu ly thụ.
“Thái Tử điện hạ lấy muốn vu oan giá họa muốn giết người có quan hệ huyết thống, tội không thể tha, hiện giờ đã bị Bắc Hoàng kiếm tượng trưng cho hoàng quyền chém giết, ta, Bắc Nguỵ Nhị hoàng tử, Ly Tử Quyền, hiện tại cho các ngươi một cái cơ hội, tất cả người nguyện ý hiệu lực cho ta đều quỳ xuống, chờ đợi bổn điện hạ dò hỏi!”
Thanh âm nhị hoàng tử Ly Tử Quyền vang vọng Trác Dạ Bảo.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, càng thêm nôn nóng.
Một ngày cuối cùng, hắn cũng không thể chết!
“Thôi!”
Dịch Tiểu Phong cắn răng, thi triển đạp phong thuật, đạp gió mà lên, muốn bắt lấy phệ linh bò cạp.
Phệ linh bò cạp tựa hồ cảm ứng được cái gì, đột nhiên nhảy lên trên, làm Dịch Tiểu Phong bắt hụt.
Dịch Tiểu Phong thầm mắng một tiếng, xoay người hạ xuống.
Hàn Uyên thúc giục nói: “Sư phụ, đừng động nó, nhanh đi thôi!”
Sau khi Dịch Tiểu Phong rơi xuống đất, cắn răng vung tay áo, xoay người chạy trốn.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, thoát khỏi Trác Dạ Bảo.
Hàn Uyên rút kiếm, bảo hộ phía sau Dịch Tiểu Phong
Ven đường gặp được các tu sĩ, phần lớn đều quỳ lạy trên mặt đất, bọn lính nhìn thấy muốn ngăn cản, nhưng theo không kịp tốc độc của bọn họ.
Một đường thuận lợi.
Bọn họ nhanh chóng chạy tới đường xuống núi của Trác Dạ Bảo.
Dịch Tiểu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bước chân hắn cũng không có chậm lại, tiếp tục lao đi với tốc độ cao nhất.
Hàn Uyên nói thầm nói: “Ly Tử Quyền a Ly Tử Quyền, muốn bắt lấy ta, không có cửa đâu, đây là cơ hội tốt cho ngươi giết ta, về sau sẽ không có, hắc hắc.”
Dịch Tiểu Phong nghe được tiếng hắn cười, nhịn không được dỗi nói: “Đừng làm miệng quạ đen!”
Hàn Uyên lập tức câm miệng.
Cuối cùng, hai người nhanh chóng xuống núi.
Chung quanh Trác Dạ Bảo là một mảnh núi hoang liên miên trập trùng, rừng cây không tính rậm rạp, một cảnh tượng như cao nguyên đem lại cảm giác quen thuộc.
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn lại, Trác Dạ Bảo bụi đất lượn lờ cách bọn họ càng ngày càng xa, không có người đuổi theo.
Hắn hoàn toàn thả lỏng.
Rốt cuộc chạy ra đường sống!
“Cẩn thận!” Hàn Uyên bỗng nhiên hô to.
Dịch Tiểu Phong vội vàng quay đầu lại, nhìn phía trước, chỉ thấy cạnh vách núi đằng trước có ba thân ảnh đang đứng, tất cả đều mặc hắc y, ma khí lượn lờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất