Chương 97: Thiên hạ này không ai có thể giết ngươi
truyendichgiare.com
* * *
Dịch Tiểu Phong lâm vào trong suy tư.
Mặc kệ bất luận vị Thiên Kỷ đạo nhân này có phải là thật sự hay không, nếu vào thành, tu tập cùng các tu sĩ khác tu, hắn có thể gặp vây công hay không?
Liễu Như Thấm xem thấu sự băn khoăn của hắn, cười nói: “Yên tâm đi, Diệp Long Hình chỉ có một vị, nào có nhiều cao thủ như vậy lẫn vào đám đệ tử mới trong bí cảnh khảo hạch.”
Nói có lý.
Dịch Tiểu Phong có phệ linh bò cạp, mặc dù là gặp được cao thủ Trúc Cơ cảnh cũng không sợ.
Hơn nữa có Hàn Uyên ở đây, càng không phải sợ.
Hàn Uyên nhìn chân trời, nhíu mày nói: “Xác thật có một luồng chấn động rất mạnh do chiến đấu, nhìn tình hình chắc Thiên Kỷ đạo nhân đã bắt đầu chiến đấu với Địch Cửu Thiên.”
Dịch Tiểu Phong trầm ngâm nói: “Vậy đi thôi, nói không chừng chính đạo muốn diệt trừ Địch Cửu Thiên trước, sau lại để chúng ta tiếp tục tầm bảo, nhưng khi tới gần thành trì kia, chúng ta trước tiên không đi vào, ẩn nấp gần đó, gặp được nguy hiểm rồi mới đi vào.”
Mọi người bắt nhịp với nhau, lập tức hành động.
Thành trì to lớn kia tuy có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng cách đám người Dịch Tiểu Phong rất xa.
Vừa rời khỏi sơn cốc không có bao lâu, bọn họ liền gặp được một đội tinh quái.
Hình dạng nửa người nửa yêu, mạnh nhất cũng chỉ Trúc Cơ cảnh.
Nhóm tinh quái phát hiện đám người Dịch Tiểu Phong đám người, lập tức phóng lại.
Dịch Tiểu Phong dẫn đầu rút kiếm ra tay, chân đạp Man ngưu bộ, chấn đến mặt đất nổ vang.
Hắn nhanh chóng vung kiếm, bóng kiếm liên tục, một kiếm liền chém đầu tinh quái xông vào trước nhất.
Các tinh quái khác không có kinh hoảng thất thố, tiếp tục nhào hướng Dịch Tiểu Phong.
Tinh quái bị chém đầu cũng không có chết bất đắc kỳ tử, không có đầu, vẫn có thể tiếp tục tấn công.
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm theo sát gia nhập chiến đấu.
Tần Cầm Tuyết cũng tìm được một con tinh quái nhìn qua yếu nhất để chiến đấu.
Chiến đấu không có xuất hiện ngoài ý muốn, đám người Dịch Tiểu Phong nhẹ nhàng giải quyết mấy con yêu quái này.
Dịch Tiểu Phong vẩy vẩy máu dính trên thân xích vân kiếm, cảm thán nói: “Vẫn là thiếu kinh nghiệm a.”
Tuy rằng mạnh lên, nhưng hắn không thể giống Hàn Uyên giết địch nhẹ nhàng như vậy.
Tinh thần hắn phấn chấn, chờ mong kế tiếp còn có thể gặp được yêu quái thực không mạnh.
Một đường đi tới.
Năm người Dịch Tiểu Phong ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy thi thể tu sĩ, thảm không nỡ nhìn, hầu như không có toàn thây.
Đáng giá nhắc tới chính việc tuyển thủ bị đào thải, trò chơi nhắc nhở không tính là nhiều lắm, thậm chí mấy canh giờ mới xuất hiện một lần.
Có không ít tuyển thủ không được tông môn lựa chọn, ở phụ cận Tụ Tiên sơn lắc lư, không có bị yêu ma tập kích.
Mà tuyển thủ ở trong bí cảnh khảo hạch, phần lớn đều còn sống, ngay cả Giang Kình cũng không chết.
Có chút thú vị.
Qua khoảng một canh giờ.
Năm người Dịch Tiểu Phong rốt cuộc đi tới phụ cận toà thành.
Tường thành cao tới mấy trăm trượng, nguy nga chót vót, làm người ta phải ngước lên, nhìn mà than thở.
Bốn phía đều có một phiến cửa lớn, vàng son lộng lẫy, cao tới mấy chục trượng, tất cả đều mở rộng, nhưng không có người đi qua.
Chung quanh toà thành là dãy núi trập trùng, năm người Dịch Tiểu Phong tránh ở trên sườn núi, sau một khối đá to, quan sát tình huống.
Trong thành có một tòa tháp lớn, trên đỉnh tháp có một viên thuỷ tinh khổng lồ lơ lửng, tự chuyển động, tản ra ánh sáng.
Ánh sáng chiếu xuống dưới, xuyên thấu mây mù vây chung quanh toà thành, thánh khiết như thần tích.
Liễu Như Thấm giơ tay, một chim băng từ trong tay áo bay ra, nhanh chóng bay vào trong thành.
“Toà thành lớn như vậy là pháp bảo sao?” Dịch Tiểu Phong tò mò hỏi.
Hàn Uyên gật đầu nói: “Đây là Thiên Kỷ thành của Thiên Kỷ đạo nhân, nghe nói là đào ra từ bí cảnh thượng cổ, dựa vào thành này, Hồng trần cung mới có thể có địa vị như hôm nay.”
Hắn may mắn xem qua bức hoạ Thiên Kỷ thành, hình dáng giống như đúc.
Dịch Tiểu Phong bắt đầu đánh giá Thiên Kỷ thành.
Hắn không có nhìn thấy ánh sáng hồng, Thiên Kỷ thành đều không phải là vật vô chủ.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Lại qua nửa canh giờ.
Bọn họ nhìn thấy dưới chân núi có một đội tu sĩ vội vàng chạy tới, hướng tới cửa thành phóng đi.
Ở phía sau bọn họ, giữa ngọn núi có yêu vụ cuồn cuộn yêu vụ thổi quét tới, Dịch Tiểu Phong híp mắt nhìn lại, thấy một con yêu quái khổng lồ lúc ẩn lúc hiện ở yêu vụ, khó có thể nhìn rõ bản thể của nó.
Từ nơi xa nhìn lại, yêu vụ bàng bạc kia giống như bão cát, ngọn núi hai bên đều có vẻ không hề vĩ ngạn tráng lệ nữa.
“Yêu khí thật đáng sợ, cũng là đại yêu hóa hình.”
Hàn Uyên lẩm bẩm tự nói, ánh mắt lập loè.
Hiện tại hắn thật sự không dám lỗ mãng.
Trước đó gặp được chỉ là tiểu yêu quái, hiện tại đại yêu hóa hình càng ngày càng nhiều, áp lực mang đến cũng tăng gấp bội.
Khi bọn họ nhìn chăm chú, đám tu sĩ kia bị yêu vụ bao phủ kêu thảm thiết, khoảng cách tới cửa Thiên Kỷ còn có mấy trăm mét.
Đợi tiếng kêu thảm thiết biến mất, yêu vụ theo đó tan đi.
Rất mau, đám người Dịch Tiểu Phong đám người liền nhìn thấy một đống xương trắng, chồng chất cùng nhau, không có hình người.
Tần Cầm Tuyết thấp giọng nói: “Thật hung tàn.”
Yêu vật như vậy khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Liễu Như Thấm nói: “Chúng ta xác thật không thể đối mặt với yêu quân của Địch Cửu Thiên, thực lực chênh lệch quá lớn, nhưng yêu quái vừa rồi không có đụng vào Thiên Kỷ thành, xem ra Thiên Kỷ thành vẫn có uy hiếp nhất định đối với các yêu quái.”
Dịch Tiểu Phong nhìn một chút khoảng cách từ chỗ bọn họ tới cửa Thiên Kỷ thành, muốn đi vào cần tốn thời gian, lấy tốc độ của yêu vụ vừa rồi, đối với bọn họ mà nói có chút nguy hiểm.
Năm người tiếp tục quan sát.
Khán giả thì nóng nảy:
“Còn không đi vào? Chờ chết a!”
“Dịch Tiểu Phong suy xét nha, đi vào chính là cá trong chậu.”
“Các tuyển thủ đã đi vào, bên trong rất an toàn.”
“Lỡ như Thiên Kỷ đạo nhân thua đâu?”
“Không có khả năng đi, Thiên Kỷ đạo nhân chính là bảng hiệu của Hồng trần cung, Hồng trần cung là tông môn mạnh mẽ có thể so sánh được với Ma đạo ngũ hùng.”
“Địch Cửu Thiên chính là Yêu Vương a, đã từng là tồn tại mà Kiếm Thánh đều đánh không qua nha!”
……
Vận mệnh chú định, Dịch Tiểu Phong có chút tâm thần không yên.
Hắn tổng cảm thấy chờ đợi như vậy sẽ có nguy hiểm.
Ầm ầm ầm ——
Thiên Kỷ thành bỗng nhiên lay động lên, trên đỉnh tháp, thủy tinh xoay tròn phát ra ánh sáng, tường thành theo đó rung động, lay động núi cao chung quanh.
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong biến đổi, lập tức hô: “Vào thành!”
Hắn trực tiếp nhảy lên, nhanh chóng lao xuống.
Những người khác vội vàng đuổi kịp.
Trận thế này rõ ràng là đại trận hộ thành sắp mở ra.
Dịch Tiểu Phong vừa chạy nhanh, vừa nhìn, chỉ thấy Thiên Kỷ thành thế nhưng còn đang dần nâng cao!
Sau khi thi triển ra đạp phong thuật, Dịch Tiểu Phong hoàn toàn là bay từ trên sườn núi đi xuống.
Hắn dẫn đầu nhảy vào trong cửa thành.
Theo sát sau đó chính là Hàn Uyên, Liễu Như Thấm.
Tần Cầm Tuyết hơi chậm, tốt xấu tu vi cũng là Luyện Khí cảnh tầng bốn, như thế nào cũng nhanh hơn so với Lữ Thư An.
Lữ Thư An thở hổn hển chạy hướng cửa thành.
Dịch Tiểu Phong xoay người nhìn lại, phát hiện Thiên Kỷ thành đã bay lên, cửa thành đã cách mặt đất khoảng hai mét.
Cứ tiếp tục như vậy, Thiên Kỷ thành liền sẽ rời xa mặt đất, khi đó Lữ Thư An muốn vào thành là hoàn toàn không có khả năng.
“Chủ nhân!”
Lữ Thư An hoảng sợ kêu lên.
Hắn biết rõ kết cục của chính mình khi bị bỏ lại.
Xương trắng nơi xa xa kia đó là kết cục!
Dịch Tiểu Phong trầm giọng nói: “Đồ nhi, đi cứu hắn!”
Hàn Uyên nhíu mày nói: “Sư phụ, thế này làm sao mà cứu? Hắn sớm hay muộn sẽ liên lụy chúng ta!”
Dịch Tiểu Phong trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Không nghe vi sư nói sao? Vi sư đang để cho ngươi tích đức, hôm nay ngươi cứu hắn, sau này thiên hạ không ai có thể giết ngươi!”
Liễu Như Thấm, Tần Cầm Tuyết kinh ngạc.
Phế vật Lữ Thư An chẳng lẽ thật sự ẩn giấu tiềm lực nào đó?
Hàn Uyên cắn răng, thả người nhảy xuống.
Trong tay áo hắn tung ra một thanh kiếm, nhanh chóng biến to, dừng ở dưới chân, hắn giống như dẫm ván trượt bay đi.
Lữ Thư An mừng rỡ, hắn không có nghe được Dịch Tiểu Phong nói chuyện với Hàn Uyên.
Hắn quá mừng rỡ, giơ hai tay lên, trong lòng tràn ngập cảm động.
Hàn Uyên ngự kiếm bay tới, bắt lấy tay hắn, kéo hắn ra sau lưng.
“Uyên ca……” Lữ Thư An kích động nói.
Không nghĩ tới Hàn Uyên ngày thường khinh hắn nhất lại chủ động tới cứu hắn.
Hàn Uyên mắng: “Câm miệng, nếu không phải sư phụ bức ta cứu ngươi, ta sẽ không cứu ngươi, sư phụ còn nói cứu ngươi, thiên hạ này liền không ai có thể giết ta, tuy rằng ta không tin, nhưng lời sư phụ nói có lẽ là thật sự, ngươi cũng đừng làm cho ta cùng sư phụ thất vọng!”