Chương 98: Vào thành, Cửu U ấn
truyendichgiare.com
* * *
“Chủ nhân…… Uyên ca……”
Nghe Hàn Uyên nói xong, lòng Lữ Thư An mang cảm xúc phức tạp.
Dịch Tiểu Phong vẫn luôn tin tưởng hắn, hắn còn tưởng rằng Dịch Tiểu Phong chỉ đang an ủi hắn.
Giờ khắc này, Lữ Thư An lâm vào do dự.
Chẳng lẽ ta thật là thiên tài?
Còn là tuyệt thế thiên tài?
Lữ Thư An là con mọt sách, chuyện con mọt sách yêu nhất chính là nằm mơ.
Hắn thường xuyên mơ thấy cảnh tượng chính mình kiếm khuynh thiên hạ.
Dựa theo Dịch Tiểu Phong miêu tả, hắn có thể trở thành thiên hạ đệ nhất!
Này liền không chỉ là thiên tài!
Tuyệt tài a!
Yêu nghiệt a!
Lữ Thư An lâng lâng.
Chờ sau khi Hàn Uyên mang theo hắn vào thành rơi xuống đất, hắn vẫn còn có chút hoảng hốt.
Liễu Như Thấm che miệng cười nói: “Tiểu tử này thực sự lợi hại như vậy sao? Các ngươi Kiếm Thánh một mạch thật là lợi hại, mỗi người đều muốn làm thiên hạ đệ nhất.”
Hàn Uyên hừ nói: “Nói tới nói lui, đừng lấy sư tổ ta ra nói đùa!”
Lữ Thư An lấy lại tinh thần, trực tiếp quỳ trước Dịch Tiểu Phong.
Giọng hắn nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc nức nở: “Chủ nhân…… Ta……”
Dịch Tiểu Phong xua tay nói: “Đứng lên đi, đại nam nhân không có việc gì quỳ làm chi.”
Hắn biết rõ chính mình vì sao phải cứu Lữ Thư An.
Đều không phải là Lữ Thư An này như thế nào, mà là hỗn nguyên thiên nhãn của Lữ Thư An.
Hàn Uyên duỗi tay đem Lữ Thư An lôi lên,tức giận nói: “Nhìn ngươi như vậy, còn giống thiên tài sao?”
Khán giả sôi nổi bình luận:
“Ngươi lúc trước quỳ bái Dịch Tiểu Phong cũng rất nhanh nhẹn a!”
“Hàn Uyên: Nói tới nói lui, nếu là để ta quỳ…… Khẳng định quỳ a!”
" Lữ Thư An rốt cuộc có cái gì hấp dẫn, thế mà có thể khiến Dịch Tiểu Phong tôn sùng như thế.”
“Dịch Tiểu Phong nhìn lầm đi!”
“Ta như thế nào cảm thấy đây là chỗ thú vị của Dịch Tiểu Phong?”
“Lúc trước Dịch Tiểu Phong dễ dàng tìm đến cơ duyên ẩn giấu như vậy, có lẽ hắn thật sự có thể nhìn thấy thứ chúng ta nhìn không thể thấy.”
……
Đã trải qua chuyện vừa rồi, mặc cho Hàn Uyên châm chọc mình như thế nào, Lữ Thư An đều không tức giận, ngược lại trong lòng ấm áp.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới biểu tình của hắn, không khỏi cười nói: “Về sau đừng gọi ta chủ nhân, gọi ta là sư phụ đi.”
Quan hệ chủ tớ khẳng định không có sâu sắc như quan hệ thầy trò.
Nghe vậy, Lữ Thư An sửng sốt, ngây ra như ngỗng.
Hàn Uyên vỗ hắn một cái, hắn mới bừng tỉnh bừng tỉnh.
Lữ Thư An vội vàng quỳ xuống, hành lễ bái sư.
Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nói: “Bái vào môn hạ của ta, phải biết hai điểm, tôn sư trọng đạo, tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm.”
“Đồ nhi nhất định ghi nhớ trong lòng!”
Nhìn một màn này, Liễu Như Thấm không khỏi lắc đầu.
Tần Cầm Tuyết thì nhìn chằm chằm Lữ Thư An, lâm vào trong suy tư.
Cùng lúc đó, Thiên Kỷ thành đã rời xa mặt đất, lơ lửng phía trên dãy núi, mây mù vờn quanh, ánh sáng chiếu khắp nơi, tráng lệ như bức hoạ cuộn tròn.
Đám người Dịch Tiểu Phong xoay lại, nhìn về phía bên trong thành.
Bên trong thành, đường phố theo hình xoắn ốc đi lên, giống như một ngọn núi, mà đỉnh núi đó là tòa tháp lớn kia.
Dịch Tiểu Phong nâng bước đi tới, những người khác theo sát sau lưng.
Kiến trúc san sát nhau, quỳnh lâu ngọc vũ, lầu các trên đường phố đều là màu sắc của băng tuyết, vừa nhìn liền cảm giác như thành trì Tuyết Quốc, hoàn toàn không giống tường thành kim bích huy hoàng.
Liếc mắt một cái nhìn lại, tạm thời nhìn không thấy bóng người.
Đám người Dịch Tiểu Phong tùy tiện chọn một phương hướng đi tới.
Mười phút sau.
Bọn họ rốt cuộc gặp được tu sĩ.
Tổng cộng năm người, tất cả đều ngồi ở trong một tòa đình đá.
Bọn họ chú ý tới đám người Dịch Tiểu Phong đang đến, đồng loạt đứng dậy.
Cầm đầu chính là một nữ tử, diện mạo anh khí, khí chất bất phàm, mặc áo vải, phóng khoáng ngông nghênh.
Nàng đánh giá Dịch Tiểu Phong, rõ ràng có ấn tượng sâu sắc về Dịch Tiểu Phong.
Trên Tụ Tiên sơn, Dịch Tiểu Phong tạo thành oanh động so với song linh căn còn phải lớn hơn.
“Tại hạ Nhiếp Vũ, Dịch Tiểu Phong, ta nhớ rõ ngươi, làm quen một chút như thế nào?” Nữ tử cười ôm quyền nói.
Dịch Tiểu Phong nhìn qua những người khác, muốn phỏng đoán ý nghĩ trong lòng những người này.
Hàn Uyên mở miệng nói: “Trong thành này có bao nhiêu người?”
Nhiếp Vũ trả lời: “Ta biết có khoảng 300 người đi, hẳn là càng nhiều hơn nữa, đại đa số người sau khi vào thành sau liền ẩn nấp.”
Nhiều như vậy?
Hàn Uyên nhướng mày.
Xem ra bọn họ đã tới chậm.
Dịch Tiểu Phong đi theo hỏi: “Các ngươi từng gặp qua Địch Cửu Thiên sao?”
Địch Cửu Thiên!
Năm người Nhiếp Vũ biến sắc.
Một người trong đó lắc đầu nói: “Nếu gặp qua, đã sớm chết.”
Tiến vào bí cảnh đã có một đoạn thời gian, các tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít đều nghe được tin tức về Địch Cửu Thiên, đều bị chuyện này doạ sợ.
Dịch Tiểu Phong đi hướng đình đá, hai bên tất cả đều vào đình bắt đầu bắt chuyện.
Dịch Tiểu Phong ngồi đối mặt với Nhiếp Vũ, những người khác đều đứng ở sau lưng bọn họ, từng người cảnh giác.
Nói chuyện hơn nửa canh giờ, hai bên mới tách ra.
Dịch Tiểu Phong rất cảnh giác, không muốn cùng những người khác trộn với nhau.
Nhiếp Vũ thật ra cũng sợ, chỉ là giả trang trấn định.
Đợi đám người Dịch Tiểu Phong biến mất ở chỗ rẽ con đường, Nhiếp Vũ mới thở ra một hơi.
Một nam tử thấp giọng hỏi nói: “Hàn Phòng sơn, Bắc Nguỵ Nhị hoàng tử đều đang truy nã hắn, đây là cơ hội tốt cho chúng ta giết hắn.”
Nhiếp Vũ trừng hắn một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi đánh thắng được Hàn Uyên sao?”
Nam tử nghẹn lại.
Hắn tự nhiên là không được, hắn suy xét chính là năm người liên thủ, nhưng nghe giọng điệu này của Nhiếp Vũ, rõ ràng là không dám khai chiến cùng Hàn Uyên.
Bên kia.
Liễu Như Thấm hài hước cười nói: “Những cái thủ hạ đó tựa hồ có vài ý nghĩ khác, nhưng nàng rất thông minh.”
Tần Cầm Tuyết đi theo nói: “Như thế xem ra, rất có thể tất cả tu sĩ đều biết được lệnh truy nã ngươi, chúng ta càng phải cẩn thận, không thể dễ dàng tin bất luận kẻ nào.”
Khán giả cũng đang nói chuyện này.
“Ha ha ha, các tuyển thủ khác vào thành đều đang lên kế hoạch xử lý Dịch Tiểu Phong.”
“Cũng đúng, đổi lại là ta, khẳng định cũng muốn xử Dịch Tiểu Phong, xử lý hắn, ta chính là tân thần của Trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp!”
“Có trò hay để nhìn.”
“Đây là chênh lệch giữa Dịch thần cùng người chơi tầm thường, Dịch thần cũng không chủ động khi dễ người chơi khác, lấy thực lực của hắn, hoàn toàn có thể lấy nhiều tích phân.”
“Dịch Tiểu Phong giả trang mà thôi.”
……
Ở trong thành đi dạo chốc lát, Dịch Tiểu Phong, Hàn Uyên, Liễu Như Thấm, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An tìm được một chỗ đình viện để nghỉ chân.
Dịch Tiểu Phong lấy xích vân kiếm ra, tiếp tục luyện kiếm.
Liễu Như Thấm nhảy lên trên xà nhà, quan sát phương xa.
Ba người khác cũng đều nghỉ ngơi.
Hiện tại Dịch Tiểu Phong muốn tăng thực lực lên, nắm chắc mỗi một phút mỗi một giây.
Từ trong miệng Nhiếp Vũ biết được, trước mắt Thiên Kỷ thành còn xem như yên bình, các tu sĩ đều không có nội đấu, dù sao bên ngoài còn có uy hiếp thật lớn như Địch Cửu Thiên.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Màn đêm buông xuống.
Dịch Tiểu Phong thu kiếm, ngồi ngay tại chỗ, bắt đầu tu luyện Cửu U Bàn Nhược công.
Tâm pháp tầng thứ nhất còn bao hàm một loại pháp thuật, tên là Cửu U ấn.
Ấn này có thể phong bế kinh mạch linh khí của địch nhân, ở trong chiến đấu khiến kẻ địch trở tay không kịp.
Dịch Tiểu Phong đầu tiên là vận chuyển tâm pháp Cửu U Bàn Nhược công, sau đó dùng Cửu U linh lực tu luyện Cửu U ấn.
Dưới ánh trăng, đôi tay hắn chuyển động, không ngừng bắt pháp quyết, từng sợi ma khí mắt thường có thể thấy được quấn quanh thân thể hắn.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc có chút khí chất của hình tượng ma đầu.
Liễu Như Thấm, Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An đều chú ý tới một màn này.
“Quả nhiên!” Liễu Như Thấm híp mắt.
Hàn Uyên kinh ngạc.
Đây là cái công pháp gì, thế mà để hắn cảm giác tim đập nhanh.
Tần Cầm Tuyết lại chỉ đơn thuần hâm mộ.
“A ——”
Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm từ phương xa truyền đến, mọi người cả kinh quay đầu nhìn lại.
Dịch Tiểu Phong cũng không khỏi trợn mắt.
Như thế nào vừa đến buổi tối, các tu sĩ liền bắt đầu gây sự?
“Sư phụ, ngài an tâm tu luyện, có đồ nhi ở đây, những cái tiểu nhân vật đó không tổn thương đến ngài được!” Hàn Uyên vỗ ngực bảo đảm nói.
Oanh ——
Cửa lớn của đình viện bỗng nhiên bị đánh bay, thiếu chút nữa đập trúng Dịch Tiểu Phong, cũng may hắn kịp thời tránh né.