Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh (Dịch)

Chương 32: Đuổi Ngược Lại

Chương 32: Đuổi Ngược Lại Tiếng chửi bới và tiếng bước chân phía sau dần dần nhỏ đi, Tiết Cảnh hiểu rằng, mình đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhịp tim tăng tốc do cảm giác nguy hiểm mang đến dần dần bình ổn trở lại, nhưng một ngọn lửa giận lại bùng lên trong lòng hắn. Mẹ kiếp, tự nhiên xuất hiện một đám người, đuổi theo hắn như đuổi chó, bất kể là vì lý do gì, mối thù này hắn sẽ nhớ kỹ. Lý trí mách bảo hắn, bây giờ nên rời khỏi ngay lập tức, không nên mạo hiểm, đợi sau này mạnh hơn rồi quay lại trả thù sẽ an toàn hơn, tương lai còn dài, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cảm xúc lại mách bảo hắn, lý trí cái con khỉ! Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn về phía mười mấy bóng người đối diện. Mở bảng kỹ năng, xác nhận hiệu ứng bị động của "Song Sinh", trong lòng lập tức tràn đầy tự tin. Hắn nhìn xung quanh trên mặt đất, vừa hay nhìn thấy một nửa viên gạch đỏ to bằng nắm tay ở cách đó không xa. Tiết Cảnh nhặt nửa viên gạch đó lên, dùng tay vỗ vỗ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mười mấy tên kia, hắn mặt không cảm xúc, bước chân vững vàng chậm rãi đi về phía bọn chúng. "Hửm? Thằng nhóc này muốn làm gì?" Nhìn thấy Tiết Cảnh đi về phía mình, một tên nghi ngờ lên tiếng. "Chờ chút, trong tay hắn ta cầm cái gì vậy..." Một tên thanh niên tóc ngắn đột nhiên chỉ vào tay phải của Tiết Cảnh nói. "Gạch?" "Chắc nó không nghĩ rằng nhặt một viên gạch trên đất lên là có thể dọa được chúng ta chứ? Ha, một viên gạch thì làm được gì." Một tên khác khinh thường nói, còn lắc lắc cây gậy bóng chày kim loại trong tay. Bọn chúng nhe răng cười, đi về phía Tiết Cảnh. Đêm khuya yên tĩnh trên đường phố, một bên là mười mấy tên côn đồ hung hãn, một bên là cậu học sinh mặc đồng phục, đơn độc một mình, cả hai bên đều chậm rãi tiến về phía đối phương. Tiết Cảnh vừa đi về phía trước, vừa dựa vào cảm giác ném mạnh mà kỹ năng ngắm bắn mang lại, ước lượng khoảng cách. Ngay khi khoảng cách giữa hai bên chưa đến hai mươi mét, Tiết Cảnh dừng bước. 'Gần được rồi.' Hắn ước lượng được đây là khoảng cách ném lý tưởng, Tiết Cảnh thuận theo cảm giác, giơ nửa viên gạch đỏ to bằng nắm tay lên. "Thằng nhóc đó muốn ném gạch, cẩn thận!" Có tên lên tiếng nhắc nhở. Hắn ta vừa dứt lời, đầu của một tên đầu đinh bên cạnh đột nhiên nổ tung. "Đùng!!" "Á!!" Mảnh vỡ gạch đỏ bắn tung tóe, trên mặt hắn ta xuất hiện vài vết thương, không ít mảnh vỡ còn găm vào mắt hắn ta, khiến hắn ta không kìm được tiếng kêu thảm thiết. Còn tên đầu đinh bị gạch đập vỡ đầu kia, đã nằm im bất động trên mặt đất, trên trán có một lỗ thủng lớn, máu không ngừng chảy ra. "Mẹ kiếp!" "Cái gì thế!?" "Bị bắn rồi!?" "Không phải, là do thằng nhóc kia ném gạch!" "Thắng Hoa ngất xỉu rồi!" "Mẹ nó, xử lý hắn ta, nhanh lên!" Trong lúc hỗn loạn, có tên đi đỡ tên bị vỡ đầu, có tên đứng ngây ra tại chỗ, nhưng phần lớn đều lập tức tăng tốc lao về phía Tiết Cảnh. Tuy nhiên, ngay khi ném nửa viên gạch ra, Tiết Cảnh lập tức quay đầu bỏ chạy! "Mẹ kiếp, đuổi theo!" "Thằng ranh con đừng chạy, tao sẽ giết cả nhà mày, xxx mẹ mày!" ... Vài phút sau, tất cả bọn chúng đều thở hổn hển dừng lại, nhìn bóng lưng mặc đồng phục ở phía xa. Thực sự là không đuổi kịp! Ngay khi bọn chúng dừng lại, Tiết Cảnh cũng dừng lại, chậm rãi quay người. Tất cả đều có dự cảm chẳng lành. Rất nhanh, dự cảm của bọn chúng đã thành sự thật. Đường phố khu Nam Thành, thứ khác không có, nhưng rác rưởi thì đầy đường. Tiết Cảnh nhặt một chai bia thủy tinh dung tích 500ml dưới đất. Nhìn thấy cảnh này, đám côn đồ lập tức hỗn loạn. "Mẹ kiếp, tìm chỗ nấp mau!!" "Tránh ra, chỗ này của tao!" Có tên còn tranh giành chỗ nấp sau một thùng rác nhựa. "Nhanh chóng tản ra!!" Trong lúc hỗn loạn, chai bia thủy tinh bay tới, đập vỡ đầu một tên cao gầy không kịp né tránh. "Choang!" "Á!!" Tên cao gầy ôm đầu, máu chảy ra từ kẽ tay: "Trong tay hắn ta không còn gì nữa rồi, còn không mau lên!" Hắn ta hình như là tên cầm đầu, thấy hắn ta ra lệnh, những tên khác vội vàng chui ra từ chỗ nấp. Nhưng lúc này, Tiết Cảnh đã chạy xa rồi. Bọn chúng nhìn nhau, không biết có nên đuổi theo không. "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo!" Tên cao gầy tức giận quát. Thấy vậy, bọn chúng chỉ đành tiếp tục đuổi theo Tiết Cảnh. Liên tục đuổi theo ba bốn lần, phải chạy hết tốc lực, thể lực của bọn chúng đều đã cạn kiệt, lần này không đuổi được bao lâu, đa số đều chậm lại. Thấy bọn chúng chậm lại, Tiết Cảnh lập tức nhận ra, dừng bước. "Chuyện này..." Bọn chúng nuốt nước bọt, có chút sợ hãi nhìn cậu học sinh đẹp trai mặc đồng phục chậm rãi quay người lại. Thấy Tiết Cảnh lại cúi xuống nhặt thứ gì đó dưới đất, một tên trong đám không nhịn được nữa. "Chạy mau!!" Nghe thấy tiếng hét này, những tên khác vốn đã chùn bước, lập tức chạy tán loạn như chim vỡ tổ, liều mạng tìm chỗ nấp. "Tránh ra, tránh ra, chỗ này của tao!" "Mẹ mày chen cái gì đấy, cút ra!" "Đậu má, đồ chó chết, lựu đạn, cha mày beep!" Đối mặt với một kẻ địch không bao giờ đuổi kịp, mà dừng lại còn bị chọn làm người may mắn để đập vỡ đầu, tất cả đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Hối hận, vô cùng hối hận. Mẹ kiếp, rốt cuộc là thằng nào nói muốn bắt tên học sinh cấp ba này chứ!? "Vút!" Một thanh thép rỉ sét dài hơn ba mươi cm, to bằng ngón tay, như mũi tên lao thẳng về phía bọn chúng. "Phập!" Một tên côn đồ nấp sau một túp lều bằng tôn, nhìn thanh thép xuyên qua lớp tôn mỏng, chỉ cách vài cm nữa là xuyên thủng đầu mình, nước mắt lập tức rơi xuống. Chân hắn ta mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiết Cảnh ở phía xa lại đang cúi xuống nhặt thứ gì đó. "Mẹ ơi!!!" Tên côn đồ lập tức khóc lóc om sòm, chỉ hận mình sao không mọc thêm hai cái chân để chạy khỏi Tiết Cảnh. Nhưng hắn ta chưa chạy được bao xa, một cục bê tông nhỏ từ xa bay tới, đập trúng gáy hắn ta, cục bê tông vỡ vụn, đầu hắn ta cũng bị bắn máu ra. "Chạy, chạy, chạy mau!" Bọn chúng hoàn toàn không còn ý chí phản kháng, sợ hãi tột độ, ôm đầu chạy thục mạng về hướng đã đến. Thế là, tình thế đảo ngược. Đêm khuya ở khu Nam Thành, trên con đường ngoại ô xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Mười mấy tên thanh niên đầu tóc đủ màu, xăm trổ đầy mình, vừa chạy vừa kêu khóc, phía sau là một cậu học sinh đẹp trai mặc đồng phục, trông ngoan ngoãn như học sinh gương mẫu, đang đuổi theo bọn chúng. Thỉnh thoảng, học sinh sẽ tùy tiện nhặt lên thứ rác rưởi cứng rắn nào đó dưới đất, ném về phía đám người phía trước, ném một cái trúng một cái, tiếng nổ đầu liên tiếp vang lên. Vũ khí trong tay bọn chúng cũng rơi lộp độp xuống đất, trở thành đạo cụ cho Tiết Cảnh dùng để ném. "Tới rồi, lại tới rồi!" "Anh! Cha! Cha, ông nội! Xin ông, đừng ném nữa!" "Đầu hàng rồi, đầu hàng rồi, đừng ném nữa!" Tất cả mọi người vừa chạy trốn vừa la hét om sòm. Động tĩnh gây ra rất lớn, kinh động đến cư dân trong khu phố, họ nhao nhao mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, liền tấm tắc kêu kỳ lạ. "Ê, đó không phải là người của băng Lưỡi Dao sao? Xảy ra chuyện gì vậy?" "Là băng đảng khác đến cướp địa bàn à?" "Không đúng, sao lại có một học sinh? Hình như còn mặc đồng phục trường Trung học." "Chà, kỳ lạ thật đấy, sao bọn chúng lại bị một học sinh đuổi theo thế?" Một thanh niên tóc vàng thực sự chạy không nổi nữa, đành dừng lại thở hổn hển. Lúc này, bên cạnh hắn xuất hiện một bóng người như ác mộng. Thanh niên tóc vàng quay đầu lại, liền thấy Tiết Cảnh mặt không cảm xúc đứng trước mặt hắn, ánh mắt trong veo lạnh lùng sắc bén nhìn hắn, tay còn cầm một cây gậy bóng chày bằng kim loại. "... đại, đại, đại ca tha mạng." Thanh niên tóc vàng nhanh chóng quỳ xuống, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cầu xin. "Ầm!" Cây gậy bóng chày gào thét lao tới, giáng mạnh vào tai trái của hắn, khiến cả người hắn bay ngang ra mấy mét, nằm sõng soài trên mặt đất, bất động. Tiết Cảnh xách cây gậy bóng chày dính máu, chậm rãi bước về phía đám côn đồ còn lại, chúng gần như đã chạy không nổi nữa. Cây gậy bóng chày lê trên mặt đất, bề mặt kim loại ma sát với nền xi măng, phát ra tiếng leng keng. Tiếng bước chân của hắn không nhanh không chậm, mỗi bước chân đều như giẫm lên trái tim của đám người kia. Từng bước, từng bước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất